Người Phát Ngôn Của Thần Chết

Chương 52


Đọc truyện Người Phát Ngôn Của Thần Chết FULL – Chương 52


Sau bữa cơm tối, Cao Đống đến bên ngoài văn phòng của Mã Đảng Bồi, nhìn vào trong, chỉ có một mình Mã Đảng Bồi.

Cao Đống bước vào, khép cánh cửa sau lưng lại rồi hỏi thăm: “Anh Mã vẫn chưa về à?”
Mã Đảng Bồi vẻ mặt khổ sở: “Ồ, Chỉ huy trưởng Cao, mọi người ai cũng làm việc vất vả như vậy, làm sao tôi có thể về nhà sớm hơn được.”
Cao Đống mỉm cười bảo: “Chịu khó mấy hôm nữa thôi, vụ án cũng sắp đến hồi kết, thêm vài ngày nữa là tất cả sẽ được phơi bày ra ánh sáng.”
Mã Đảng Bồi mừng rỡ: “Có manh mối rồi à? Có thể kết thúc vụ án trước cuối năm không?”
“Manh mối mới, nhưng có thể kết thúc vụ án trước cuối năm được hay không thì hiện vẫn chưa nói được.” Cao Đống bổ sung thêm: “Tôi biết mọi người ai cũng muốn phá án sớm, nhưng cũng không thể gấp gáp được.

Tôi đến đây là muốn nói với anh Mã về thông tin liên quan đến việc Văn phòng Tỉnh truy cứu trách nhiệm với vụ án lần này.”
Sắc mặt Mã Đảng Bồi chuyển sang lo lắng, tuy ông ta cũng có mối quan hệ với Văn phòng Tỉnh, nhưng dĩ nhiên là không thể bì được mối quan hệ của Cao Đống.

Lãnh đạo của ông ta vẫn chưa tiết lộ cụ thể sẽ truy cứu thế nào nhưng có lẽ Cao Đống đã có được thông tin mới nhất, vì thế ông ta vội hỏi: “Phía Văn phòng Tỉnh nói thế nào?”
Cao Đống cố ý nhíu mày: “Lãnh đạo Văn phòng Tỉnh tiết lộ riêng với tôi rằng vụ án lần này chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm, nhưng điều quan trọng không phải huyện Bạch Tượng các anh để xảy ra vụ án này, mà vấn đề là ngay từ đầu khi vụ án vừa mới xảy ra các anh đã chẳng làm gì cả.”
Mã Đảng Bồi thắc mắc: “Nghĩa là sao?”
Cao Đống nói: “Công an Thành phố và Văn phòng Tỉnh, kể cả trên Bộ cũng nắm rất rõ tình hình trước và sau của toàn bộ vụ việc.

Sáng ngày 10 tháng 1 người nhà của Phòng Công thương đã đến báo rằng họ bị mất liên lạc với tất cả mọi người.

Tuy nhiên hôm đó Công an Huyện các anh đã không có bất kỳ động thái nào cả.

Nên biết rằng, đến tận đêm ngày 10 tháng 1 thì những người này mới bị gϊếŧ chết.


Nếu khi nhận được đơn báo án, các anh nhanh chóng có động thái và cử lực lượng lớn đi điều tra vụ việc, tất nhiên là, điều này không thể bảo đảm rằng các anh sẽ tìm được và giải cứu con tin đang ở tỉnh lộ cũ trong ngày hôm đó, nhưng nếu làm như vậy, biết đâu sẽ có có tác dụng? Hoặc các con tin cũng sẽ không bị gϊếŧ sạch thì sao?”
Mã Đảng Bồi cảm thấy chua chát: “Chỉ huy trưởng Cao, ông hãy đặt mình vào vị trí chúng tôi mà nghĩ xem, lúc đó nghe tin báo không liên lạc được với người nào cả, phản ứng đầu tiên chắc chắn là nghi bị tai nạn giao thông.

Ngay ngày hôm đó chúng tôi cũng đã cử người đi đến công an các huyện, thành ven đường để hỏi thăm nhưng họ đều bảo không hề có tai nạn nào nghiêm trọng.

Sau đó chúng tôi lại nghĩ nhóm người họ đi đâu đó chơi, nên cố ý tắt di động.

Có ai ngờ được giữa thanh thiên bạch nhật, cả nhóm người trên xe lại bị người ta bắt cóc đâu chứ.

Ngay như vụ án này, không chỉ chỗ chúng tôi, mà trên cả nước cũng không tìm được vụ thứ hai như thế, nên đâu có kinh nghiệm, ai mà ngờ được hậu quả lại nghiêm trọng đến vậy.”
Cao Đống mím môi nói: “Tôi biết Đội trưởng Mã chưa tiếp xúc nhiều với công việc điều tra hình sự nên chưa có kinh nghiệm, anh không biết thì có thể cho qua nhưng còn Lý Vệ Bình thì sao? Anh ta đã có nhiều kinh nghiệm trong việc xử lý vụ án, đáng nhẽ phải sắp xếp vài người điều tra mới phải chứ?”
Mã Đảng Bồi nói: “Lúc đó Vệ Bình lại đi Thượng Hải làm phẫu thuật để cắt bướu thịt dưới tai nên vắng mặt ở đơn vị.

Gọi điện thì anh ta lại bảo không sao nên tôi cũng chẳng mấy chú ý.”
“Ồ? Lúc đó anh ta không có ở đơn vị ư?” Cao Đống đảo mắt, hỏi: “Anh ta xin nghỉ phép để đi phẫu thuật khi nào?”
Mã Đảng Bồi suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Có lẽ là đi vào ngày 7 tháng 1 anh ta bảo làm phẫu thuật chỉnh hình phải hẹn trước nên đã xin nghỉ mấy ngày.”
“Vậy anh ta quay về vào hôm nào?”
“Ngày 11 tháng 1, sau khi nhận được cuộc điện thoại về vụ bắt cóc, tôi vừa báo với cấp trên, vừa gọi điện bảo anh ta đừng làm phẫu thuật nữa mà hãy quay về đã rồi tính sau.”
Cao Đống đã có được thông tin mình cần, bèn giả vờ nói với Mã Đảng Bồi rằng sẽ suy nghĩ kỹ, cách xử lý lần này của Công an Huyện cũng có thể thông cảm vì dù sao thì chưa ai gặp phải trường hợp nào như vụ án này, nên khi nào trở về Văn phòng Tỉnh ông sẽ trình bày chi tiết về tình hình khi đó.

Mã Đảng Bồi liền rối rít nói lời cảm ơn.

Cao Đống ra khỏi văn phòng Mã Đảng Bồi, nhanh chóng quay về văn phòng của mình, gọi điện bảo Trương Nhất Ngang đến, rồi đóng cửa lại thật chặt.

Ông đi đến trước mặt Trương Nhất Ngang, hạ giọng nói: “Tôi muốn cậu kiểm tra ngay cho tôi một việc, kiểm tra di động của Lý Vệ Bình từ ngày 7 tháng 1 đến ngày 11 tháng 1 xem anh ta đã ở đâu.

Việc này cậu phải đích thân đi làm, không được giao cho bất kỳ ai khác.

Phải rồi, lúc kiểm tra đừng để cho ai nhìn thấy, hiểu chưa?”
Trương Nhất Ngang nghiêm túc gật đầu, lập tức đi làm.
Nửa giờ sau, Trương Nhất ngang quay lại, đồng thời đóng cửa văn phòng, nhíu mày nói một cách khó khăn: “Sếp, đã kiểm tra rồi, kết quả cuộc gọi di động hiển thị, Vệ Bình…!Vệ Bình đã đến thành phố Thiệu Hưng vào ngày 7 tháng 1 và quay về huyện Bạch Tượng trong ngày hôm đó.

Ngày 8 tháng 1 thì ở trong huyện.

Ngày 9 tháng 1 đến thành phố Thiệu Hưng một lần nữa, buổi tối lại xuất hiện ở huyện.

Ngày 10 tháng 1 thì có mặt ở huyện, không đi đâu cả.

Ngày 11 tháng 1 lại đến thành phố Thiệu Hưng và quay về trong ngày.”
Nghe xong, tia hy vọng cuối cùng trong lòng Cao Đống sụp đổ tan tành.
Rõ ràng Lý Vệ Bình không hề đi Thượng Hải, anh ta chỉ đi đi về về giữa huyện Bạch Tượng và thành phố Thiệu Hưng.


Đáp án đã quá rõ ràng rồi!
Hóa ra là anh ta.

Sau khi biết được đáp án, quay ngược lại xem xét toàn bộ quá trình thì rất nhiều điểm nghi vấn lập tức sẽ có lời giải.
Lý Vệ Bình cũng cao hơn một mét bảy, có lẽ nặng ký hơn Lâm Tiểu Phong một chút, nhưng nằm trong phạm vi sai số mà phía giám định cho phép.
Anh ta là cảnh sát hình sự, nói đúng hơn, là một cảnh sát hình sự có tố chất rất cao, anh ta có trình độ phá án, tinh tường mọi phương pháp điều tra, dĩ nhiên, anh ta cũng thành thạo việc chặn điều tra.

Hơn nữa là một cảnh sát hình sự, anh ta đã được huấn luyện thể lực, biết bắt cướp, có khả năng bẻ gãy cổ người khác.

Cao Đống vẫn còn nhớ trước đây trong một trận đấu gây cấn của lực lượng Cảnh sát do Thành phố tổ chức, anh ta đã giành được giải thưởng.
Ngoài ra, trong quá trình điều tra vụ án, anh ta cũng có rất nhiều điểm nghi vấn.
Sau khi xảy ra vụ án ở tỉnh lộ cũ, chiếc xe bị cháy rụi, trong xe phát hiện có 5 thi thể, tổ tìm kiếm đã rà soát trong bán kính vài cây số gần đó nhưng không phát hiện ra manh mối nào.

Khi Cao Đống chuẩn bị từ bỏ việc tiếp tục lục soát thì Lý Vệ Bình lại nói nên tiếp tục tìm kiếm, có lẽ có thêm manh mối nào đó.

Cuối cùng anh ta dẫn người tìm kiếm lục soát ngược từ bên trong, quả nhiên đã phát hiện ra thi thể của Châu Mộng Vũ.
Chiếc túi của Châu Mộng Vũ bị ai đó động vào, những thứ khác vẫn còn, duy chỉ có chiếc điện thoại di động là không thấy đâu.

Mọi người tìm khắp nơi xung quanh đó, nhưng vẫn không tìm được.
Cũng chính vào lúc mọi người đã chuẩn bị từ bỏ việc tìm kiếm thì Lý Vệ Bình và tổ tìm kiếm của mình đi giải quyết nỗi buồn lại “vô tình phát hiện được chiếc điện thoại của Châu Mộng Vũ”.
Chiếc di động đã bị đập vỡ, không thể điều tra được clip trong di động được chuyển vào điện thoại vào lúc nào, mà chỉ phát hiện đoạn clip đó trong thẻ nhớ.
Chính đoạn clip đó đã làm cả Tổ chuyên án từ suy đoán Lâm Tiểu Phong liên quan đến vụ án bỗng chốc chuyến sang xác định Lâm Tiểu Phong là hung thủ.
Tại sao không gϊếŧ Châu Mộng Vũ luôn trong xe, mà phải mang đến nơi xa như vậy? Châu Mộng Vũ lại không bị xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ, tại sao hung thủ sao lại gϊếŧ riêng cô ta, rồi còn dùng đá đập vào thi thể cô ta nữa chứ?
Chính vì Lý Vệ Bình muốn tạo dấu hiệu giả cho việc Lâm Tiểu Phong có thù oán riêng với Châu Mộng Vũ, nhất là cố ý lục túi cô ta, những thứ khác thì không động vào, chỉ lấy chiếc di động.


Như vậy là muốn phía cảnh sát cảm thấy trong di động của Châu Mộng Vũ nhất định có chứa thông tin quan trọng.
Và sau đó quả nhiên đã phát hiện ra chứng cứ phạm tội lần trước của Lâm Tiểu Phong trong chiếc di động đó.
Nếu gϊếŧ luôn Châu Mộng Vũ trong xe, thì di động của Châu Mộng Vũ cũng bị cháy theo chiếc xe, như vậy chứng cứ xác thực nhất khiến mọi người nhận định Lâm Tiểu Phong phạm tội sẽ không thể tồn tại được.
Có thể thấy một loạt thao tác này của Lý Vệ Bình đều đã được tính toán rất kỹ càng.

Thời điểm phía cảnh sát cần đến bằng chứng nhất, thời điểm việc điều tra vụ án gặp khó khăn, Lý Vệ Bình luôn tìm được “chứng cứ” thích hợp khiến Tổ chuyên án tin chắc Lâm Tiểu Phong phạm tội.
Lọ thuốc trong ngăn kéo của Lâm Tiểu Phong, không còn nghi ngờ gì nữa, cũng là do Lý Vệ Bình để vào.

Trước khi nhóm của Trương Nhất Ngang đến điều tra thì người của Công an Huyện đã đến Phòng Công thương mấy lần, lúc đó Lý Vệ Bình đã lén đặt lọ thuốc vào.

Hơn nữa còn cố tình dặn dò không cho ai được động vào đồ đạc của bảy người đó, thậm chí cho khóa phòng của mấy người này lại, chờ người của Văn phòng Tỉnh đến điều tra.
Tại hiện trường tự sát của Lâm Tiểu Phong thì cố tình để chiếc điện thoại và bức ảnh ngay bên cạnh, lại còn lấy đá đè lên, rõ ràng là để bảo vệ “chứng cứ”.
Mọi nghi vấn lúc đầu của vụ án, chỉ cần nghĩ hung thủ là Lý Vệ Bình, thì đều được giải quyết nhanh gọn, thậm chí những chỗ ban đầu nghĩ là Lâm Tiểu Phong sơ hở, chỉ cần đổi hung thủ thành Lý Vệ Bình, thì lại không phải là sơ hở nữa, mà là kết quả của việc sắp đặt kế hoạch tỉ mỉ của Lý Vệ Bình.

Mọi hành động của vụ gây án, đều có mục đích rõ ràng.
Tuy nhiên toàn bộ vụ án vẫn còn nhiều điểm chưa được rõ ràng.
Ví dụ như tại sao Lâm Tiểu Phong lại muốn gϊếŧ Uông Hải Toàn, đó phải chăng là do Lý Vệ Bình chỉ dẫn?
Lý Vệ Bình có quan hệ gì với Lâm Tiểu Phong?
Tại sao Lý Vệ Bình lại gây ra vụ án lớn này?
Và rất nhiều các chi tiết khác.
Nhưng những điều này chỉ cần đợi lát nữa bắt Lý Vệ Bình đến thì sẽ sáng tỏ.
Hóa ra đúng là anh ta!
Cao Đống mệt mỏi duỗi người trên ghế, ánh mắt tuyệt vọng nhìn lên trần nhà.
Một hồi lâu sau, ông ngẩng lên nhìn Trương Nhất Ngang, chậm rãi nói: “Cậu về trước đi, tối nay nghi ngơi cho khỏe đế lấy tinh thần cho ngày mai.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.