Đọc truyện Người Phát Ngôn Của Thần Chết FULL – Chương 51
Trong cuộc họp của Tổ chuyên án sáng hôm sau, Cao Đống nói về phát hiện của ngày hôm qua, qua phân tích nhận thấy có một chiếc Buick khác liên quan đến vụ án, nghi ngờ vụ án này vẫn còn uẩn khúc, rất có thể vẫn còn một kẻ đồng phạm khác.
Trước chuyển biến đột ngột của vụ án, thái độ của mọi người cũng khác nhau, nhưng đa số đều tán đồng việc Cao Đống tiếp tục điều tra làm sáng tỏ vụ án bởi suy cho cùng người làm công việc điều tra, đều muốn vụ án mình làm có chứng cứ đanh thép để sau này sẽ không xảy ra vấn đề nào nữa.
Mã Đảng Bồi và Lý Vệ Bình biết nếu tiếp tục điều tra, không biết còn kéo dài đến lúc nào, tuy trong lòng không được đồng tình cho lắm, nhưng sự thực rành rành trước mắt, không thể không điều tra được, đành phải phối hợp mà thôi.
Sáng sớm Trương Nhất Ngang dẫn người lên đường, chạy với tốc độ nhanh nhất hướng đến trạm nghỉ và vào tiệm sửa xe đó một lần nữa.
Do họ mặc cảnh phục dễ nhớ, hơn nữa vừa mới đến cách đây một tuần nên thợ sửa xe vừa nhìn đã nhận ra ngay, anh ta khách sáo tiến đến chào hỏi: “Đồng chí cảnh sát, tôi có thể giúp gì chăng?”
Trương Nhất Ngang nói: “Lần trước anh bảo có chiếc xe Buick đa dụng màu xanh đỗ ở tiệm các anh vào chiều tối ngày 9 tháng 1, anh có ghi lại thông tin của nó không?”
“Tất cả xe cộ đến bảo trì sửa chữa đều được ghi lại cả.”
Trương Nhất Ngang yên tâm: “Được, làm phiền anh cho tôi xem sổ ghi chép.”
Người thợ sửa xe đem sổ ghi chép bảo trì ra, lật đến một trang và chỉ cho họ thấy: “Chính là chiếc này, biển số Chiết Giang BXXXXX, nội dung sửa chữa là vệ sinh bình chứa xăng.”
Trương Nhất Ngang đảo mắt nhìn một vòng khắp tiệm của họ, nhíu mày hỏi: “Trong tiệm các anh không lắp camera quan sát à?”
“Không có.”
Trương Nhất Ngang hơi thất vọng: “Có còn nhớ người đến sửa chiếc xe này trông thế nào không?”
Người thợ thận trọng hỏi: “Có…!có chuyện gì sao?”
Trương Nhất Ngang cố ý hù dọa họ: “Chiếc xe đó bị tình nghi có liên quan đến một vụ trọng án, chúng tôi đang tiến hành điều tra nó, anh nhớ được gì thì phải nói rõ cho chúng tôi biết.”
“À, nghiêm trọng thế cơ à…” Người đó tỏ ra khiếp sợ trước dăm ba câu hù dọa của cảnh sát, anh ta nhíu mày vội nhớ lại: “Chiếc xe đó hình như…!hình như không có gì đặc biệt cả, chẳng thấy có gì trong xe hết…”
“Đừng quan tâm trong xe làm gì, chúng tôi chỉ muốn hỏi người đưa nó đến trông thế nào thôi.”
“Anh ta…!khoảng độ trên 30 tuổi, rất nhiều râu, có cả râu quai nón nữa, mắt đeo kính râm, mặc…!quần áo màu gì tôi thực sự không nhớ, có vẻ như cách ăn mặc rất thể thao, đúng rồi, anh ta còn đội chiếc mũ len, giống như ngôi sao bóng đá vậy, chiếc mũ chụp kín cả đôi tai.
À…!à, còn nữa, tuy anh ta kéo chiếc mũ xuống rất thấp, nhưng tôi nhớ…!Lúc đó tôi ngồi xuống để kiểm tra xe, người đó cũng ngồi xuống nhìn với tôi, khi đứng lên tôi đụng vào đầu người đó, làm mũ anh ta lệch qua một bên, tai anh ta…!Đúng rồi, đứng bên này nhìn, đúng rồi, là tai trái, phía dưới tai trái có cái bướu thịt, nửa cái bướu thịt lộ ra khỏi mũ, giống như chiếc tai nhỏ vậy, điểm này tôi nhớ rất rõ, ngoài ra…”
Anh ta vẫn đang cố nhớ lại, Trương Nhất Ngang đã trợn mắt.
Phía dưới tai trái có cái bướu thịt, không thể nào…!không thể thế được, sao lại có thể là Lý Vệ Bình được chứ?
Chắc chắn là người nào khác cũng có bướu thịt phía dưới tai, người có bướu thịt đâu chỉ có mỗi Lý Vệ Bình.
Lý Vệ Bình không có râu, càng không phải là râu quai nón.
Anh ta vội vàng phủ nhận với chính bản thân mình, dù anh ta biết việc gắn râu để ngụy trang là một việc rất dễ dàng.
Thấy biểu hiện thay đổi đột ngột của Trương Nhất Ngang, người thợ sửa xe cứ nghĩ là mình nói sai điều gì, vội vàng ngậm miệng lại, sợ hãi nhìn bọn họ.
Trương Nhất Ngang lập tức bình tĩnh trở lại, hỏi thêm về những chuyện liên quan, sau đó dẫn người của mình ra về.
Nếu quả thật là Lý Vệ Bình thì sự việc là quá nghiêm trọng, vì thế trước khi làm sáng tỏ mọi chuyện mình tuyệt đối không thể suy đoán lung tung.
Anh ta thận trọng dặn dò người của mình không được nói với bất kỳ ai về chuyện điều tra ngày hôm nay.
Đến tận 4 giờ chiều, Trương Nhất Ngang mới về tới phòng làm việc của Cao Đống, Cao Đống vội hỏi: “Cậu đi lúc 6 giờ sáng kia mà, làm gì đến tận giờ này mới về? Bi kẹt xe à?”
Trương Nhất Ngang lắc đầu, dè dặt nói: “Điều tra xong ở trạm nghỉ, tôi lại quay về xác minh các thông tin liên quan, rồi mới đến báo cáo.”
Cao Đống không kiên nhẫn được nữa: “Được, nói mau đi.
Đã điều tra được thông tin của chiếc Buick màu xanh đó chưa?”
“Điều tra rồi, biển số là giả, xe tương ứng biển số này là chiếc Volkswagen, chiếc Volkswagen đó cũng là xe của huyện Bạch Tượng.”
Cao Đống nói: “Đã điều tra chủ chiếc Volkswagen đó chưa?”
“Người đăng ký đó là chủ doanh nghiệp tư nhân, tôi có gọi điện đến hỏi tình hình, còn chưa nói xong thì anh ta đã kêu trời rồi hỏi tôi biển số đó có phải lại vi phạm và bị trừ điểm không.
Anh ta bảo anh ta bị phần tử phạm pháp hại chết, chiếc xe này năm ngoái nhận rất nhiều giấy phạt, anh ta đến đội cảnh sát khiếu nại, tới lui rất nhiều chuyến mới giải quyết xong.
Hóa ra xe của anh ta bị người ta làm giả biển số.
Sau đó không lâu, khi anh ta đang lái xe trên đường trong thị trấn, chợt nhìn thấy phía trước có chiếc xe Volkswagen trông rất quen, nhìn kỹ lại, chiếc xe phía trước không những có hình dáng rất giống xe của mình mà biển số cũng y hệt chiếc xe anh ta đang lái lúc đó.
Anh ta lập tức phóng nhanh lên phía trước chặn đầu xe lại, vì tức giận đối phương làm giả biển số, hại anh ta nhọc công tới lui đồn công an nhiều lần, nên đã đánh nhau với gã chủ xe kia.
Cuối cùng cảnh sát đến, áp giải tên làm giả biển số và chiếc xe có biển số giả về giao cho đội Cảnh sát giao thông.
Tôi có hỏi thông tin của người làm giả biển số, anh ta nói không nhớ tên tuổi cụ thể, đồn công an lúc đó đã báo án nên có ghi chép lại.”
“Đã hỏi đồn công an chưa?”
“Đã gọi điện hỏi rồi, bên đồn công an lật hồ sơ lúc đó ra, cho tôi thông tin về người kia.
Tôi gọi điện đến hỏi, người đó nói chỉ là tận dụng cơ hội làm giả biển số xe người khác để tránh bị trừ điểm khi vi phạm luật giao thông.
Sau khi điều tra, cảnh sát giao thông đã tạm giữ chiếc xe nửa tháng và bắt đóng 2.000 tiền phạt nhưng do người đó có đánh nhau nữa nên tạm giam anh ta 1 ngày.
Giờ thì anh ta không dám làm vậy nữa, bảo nếu không tin chúng ta có thể đến kiểm tra.
Tôi hỏi anh ta biển số xe đó do ai làm, anh ta nói anh ta đã liên hệ với một người làm giả biển số xe trên mạng rồi báo cho họ biết biển số xe mình muốn làm, làm xong họ sẽ giao hàng đến tận nhà, giá 300 tệ.
Tôi hỏi anh ta biển số xe giả của anh ta đâu rồi.
Anh ta nói đã bị cảnh sát tịch thu rồi.”
Cao Đống hơi thất vọng thở dài: “Nếu bị cảnh sát giao thông tịch thu, thì biển số giả của chiếc Buick màu xanh kia không liên quan gì đến chiếc xe Volkswagen cả.
Như vậy đầu mối này lại đứt rồi.
Phải rồi, tiệm sửa xe có camera theo dõi không? Nếu có camera theo dõi thì sẽ ghi lại được hình ảnh của người gửi chiếc Buick màu xanh ở tiệm sửa xe.”
Trương Nhất Ngang cúi đầu trả lời: “Không có camera theo dõi, chúng tôi đã hỏi thợ sửa xe liệu còn nhớ được hình dáng người đó không.
Anh ta không nhớ được chi tiết mặt mày của người đó nhưng có nhớ người đó khoảng trên ba mươi tuổi, đế râu quai nón, đeo kính râm, mặc đồ rất thể thao, đâu đội mũ len theo kiểu của ngôi sao bóng đá, chiếc mũ chụp kín đôi tai.”
Cao Đống gật đầu: “Tuy cách miêu tả hình dáng bên ngoài khá là mơ hồ, nhưng dựa vào sự miêu tả này để kiểm tra những tài xế lái chiếc Buick màu xanh chạy vào trạm nghỉ chiều hôm đó thì có lẽ sẽ khoanh vùng được một vài người có đặc điểm tương tự.” Nhưng sau đó ông ta lại lắc đầu: “E là mấy thứ mũ mão, kính râm, hàm râu đều là ngụy trang thì lúc lái xe hắn không trông giống như vậy nữa, nếu thế sẽ hơi rắc rối.
Thôi, cậu cứ gọi Lý Vệ Bình đến, tôi sẽ cho bọn họ sàng lọc lại khâu này.”
“Sếp, đợi đã.” Trương Nhất Ngang định nói lại thôi.
Cao Đống thấy hơi kỳ lạ: “Sao thế, đợi gì nữa?”
Trương Nhất Ngang bặm môi, rồi cuối cùng cũng nói ra: “Có một chuyện tôi đã suy nghĩ rất nhiều, người thợ sửa xe nói tuy người đó đội mũ len chụp kín đôi tai, nhưng anh ta vẫn nhớ rất rõ một đặc điểm đó là, khi anh ta bất cẩn đụng vào đầu của người đó, làm mũ người đó bị lệch một bên thì thấy phần bên dưới tai trái lộ ra, ở đó…!ở đó có cái bướu thịt.”
“Ồ, đây được xem là đặc điểm nhận dạng rất quan trọng.
Khoan đã, bướu thịt? Bướu thịt!” Tim Cao Đống đập thình thịch, hai mắt mở to hồi lâu, sau đó mới thều thào: “Ý cậu là…!Lý Vệ Bình ư?”
Trương Nhất Ngang cúi đầu, vẻ mặt lúng túng nói: “Chắc là không đâu, người có bướu thịt dưới tai trái đâu chỉ có mỗi Lý Vệ Bình.”
Cao Đống trầm giọng hỏi: “Cậu có cho người thợ sửa xe xem hình Lý Vệ Bình không?” !
“Tôi đã âm thầm sai cấp dưới tìm ảnh trong mạng nội bộ gửi vào di động rồi cho người thợ sửa xe xem.
Anh ta nói thời gian cách đây quá lâu, anh ta thực sự không có ấn tượng về mặt mũi của người đó, hơn nữa người đó đeo kính râm lại có râu quai nón, mà người trên hình lại không có nên anh ta không thể xác định được.”
Cao Đống chậm rãi gật đầu, rồi từ từ trở lại ghế ngồi, lòng nặng trĩu.
Mặc dù trên thế giới này người có bướu thịt dưới tai trái không chỉ có mỗi Lý Vệ Bình, nhưng trong số những người ông đã gặp, thì thật sự chỉ có một mình Lý Vệ Bình mà thôi.
Nếu quả thật là anh ta, thì…!thì rắc rối to rồi.
Ông rất mong sao không phải là Lý Vệ Bình, anh ta là người của ông, là một cấp dưới được ông rất trọng dụng.
Xưa nay ông vẫn thấy năng lực của Lý Vệ Bình là tốt nhất trong tất cả thuộc hạ của mình.
Ông và Lý Vệ Bình lại có mối thâm giao lâu năm.
Khi làm việc là cấp dưới, còn phần lớn những lúc khác lại là chỗ bạn bè thân thiết.
Hon nữa, Lý Vệ Bình là đàn em của ông.
Lý Vệ Bình và Cao Đống đều tốt nghiệp khoa Tâm lý học tại trường Đại học Chiết Giang.
Lý Vệ Bình học sau Cao Đống 5 khóa.
Anh em đồng môn vốn rất dễ thân thiết, từ lúc Lý Vệ Bình bắt đầu làm cảnh sát, Cao Đống luôn có phần thiên vị đối với anh ta.
Nếu là anh ta…!kết quả này không những ông không muốn nghĩ đến, mà còn không dám nghĩ đến.
Trương Nhất Ngang nhìn biểu hiện đang thay đổi của Cao Đống, anh ta liền hạ giọng nói một cách thận trọng: “Tôi mới vừa đi hỏi, nghe bảo rằng đồ Cảnh sát giao thông tịch thu thường giao cho Công an Huyện, những thứ như biển số giả cũng chất thành đống trong kho của Công an Huyện.”
Cao Đống lại ngẩng đầu lên, hoàn toàn che giấu cảm xúc của mình rồi nói: “Cậu đã đến kho chưa?”
“Vẫn chưa, tôi đến báo mấy chuyện này cho sếp trước.”
Cao Đống cắn chặt môi, vẻ mặt cứng đờ, sau một hồi lâu mới mở miệng: “Được, tôi với cậu đến nhà kho kiểm tra xem biển số giả đó còn hay không.”
Cao Đống lặng lẽ đứng dậy, ông biết rất rõ mình sẽ sớm tìm được câu trả lời, lòng chỉ thầm mong đáp án đó không phải là Lý Vệ Bình.
Nhưng ông chẳng thể yên lòng được, rủi như biển số giả đó không ở trong kho, như thế sẽ nói lên điều gì? Điều này cho thấy hung thủ thật sự đã lấy công cụ phạm tội từ trong kho của Công an Huyện.
Kho của Công an Huyện có mấy ai vào được? Nếu là như vậy, đáp án là sẽ rất rõ ràng.
Ông lẳng lặng cùng Trương Nhất Ngang đến phòng Hậu cần rồi bảo Chủ nhiệm Hứa phòng Hậu cần lấy chìa khóa và dẫn họ đến nhà kho.
Vừa đi ông vừa hỏi: “Bình thường ai quản lý kho?”
Chủ nhiệm Hứa thật thà trả lời: “Thường là do bộ phận Hậu cần chúng tôi quản lý, các vị Trưởng và Phó Công an khác cũng có chìa khóa.”
Lý Vệ Bình cũng có chìa khóa.
Trong lòng Cao Đống dấy lên một dự cảm không lành.
“Lấy đồ ở kho có cần phải đăng ký gì không?”
Chủ nhiệm Hứa mỉm cười trả lời: “Cũng không cần thiết đâu, trong kho chẳng có thứ gì quan trọng cả, chỉ có mấy thứ linh tinh như mấy loại hung khí nguy hiểm, hóa đơn giả tịch thu được mà thôi, còn những vật chứng quan trọng trong việc phạm tội như chất độc, tiền giả gì đó thì được để ở phòng Bảo quản.
Chúng tôi quản lý chúng rất chặt, nếu muốn vào xem hay lấy gì đó đều phải đăng ký, sếp cứ yên tâm.”
Cao Đống gật đầu, hỏi tiếp: “Biển số giả tịch thu về có để trong kho không?”
“Để tôi nghĩ xem, phải rồi, trong kho có mấy cái biển số giả.
Sếp cần gì cứ bảo tôi đi lấy là được rồi, không cần phải nhọc công như vậy.”
Cao Đống mỉm cười thân thiện, miễn cưỡng nói: “Không sao, tôi đến đó tiện thể tìm chút đồ luôn đó mà.”
Chủ nhiệm Hứa cũng là một người thông minh, nghe vậy thì hiểu ngay Cao Đống không muốn nói cho mình biết, vì thế cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ dẫn họ đến kho rồi mở cửa ra.
Gần cửa ra vào có mấy cái kệ, trên kệ chất đủ các loại hung khí nguy hiểm, có cả những dụng cụ như gậy gộc, chắc tịch thu được từ các vụ ẩu đả của giới xã hội đen.
Phía sau kệ có đặt mấy chiếc thang, giàn giáo và sơn, có lẽ những thứ này được Công an Huyện dùng để sửa chữa văn phòng xong rồi để luôn vào đây, vì cảnh sát không thể tịch thu thang nhà người ta như một vật phi pháp được.
Sát góc phòng là mấy thùng gỗ lớn được đặt trên sàn, có thùng chứa đầy hóa đơn giả và cả vé số nữa, có lẽ tịch thu của đám lừa đảo.
Cao Đống nhìn quanh, thấy trong số các thùng gỗ đó có một thùng đựng khoảng mấy chục cái biển số xe.
Một lớp bụi phủ đầy trên bề mặt chứng tỏ đã lâu rồi không có ai đụng đến chúng.
Cao Đống nhìn Trương Nhất Ngang, ra hiệu cho anh ta lật lên xem, rồi quay qua hỏi Chủ nhiệm Hứa: “Những biển số xe này được Cảnh sát Giao thông mang về à?”
“Vâng, đúng vậy.
Một số được tịch thu sau khi bị xử phạt nhiều lần, một số thì tịch thu được từ bọn làm giả biển số xe.”
Trương Nhất Ngang lấy những biển số xe này ra xem từng chiếc một, không lâu sau, anh ta lấy một chiếc trong số đó ra, vẻ mặt lộ vẻ hào hứng: “Sếp, chính là biển số này, nó vẫn còn ở đây.”
Cao Đống thấy chiếc biển số rất bẩn, xem ra cũng bị chất đống ở đó rất lâu rồi, ông liền thở phào nhẹ nhõm, may mà vẫn còn, chắc không phải là Lý Vệ Bình rồi.
Xem ra biển số giả của chiếc Buick màu xanh giống với biển số này chỉ là một sự trùng hợp mà thôi.
Nhưng nghĩ kỹ, ông lại thấy không ổn vì cả hai biển số giống nhau y hệt, không lẽ lại trùng hợp như vậy?
Tuy nhiên nếu quan sát kỹ thì biển số này rất dơ, tương tự với mấy cái bên cạnh, không có vẻ gì là đã được người ta đem ra dùng gần đây.