Đọc truyện Người Phát Ngôn Của Thần Chết FULL – Chương 11
“Thế nào rồi, có phát hiện được gì khác không?” Lý Vệ Bình chống tay lên hông, mặt lộ vẻ sốt ruột, gọi các nhân viên đang làm công việc tìm kiếm bên cạnh đến.
Một cảnh sát hình sự tay dắt chó nghiệp vụ, vuốt vội mồ hôi trên trán, lắc đầu đầy tức giận: “Vẫn đang tìm, nhưng chẳng phát hiện được manh mối nào cả.”
Lý Vệ Bình nhìn những người còn lại, thấy câu trả lời đều hiện rõ trên mặt họ.
Anh ta chau mày, phân tích: “Vẫn còn hai người trên xe chưa tìm được, chỉ có hai khả năng, hoặc là hai người này là hung thủ hay một trong hai người là hung thủ, hoặc là hai người này đã bị hung thủ bắt đi rồi.”
Đội trưởng đội Điều ưa hình sự đứng bên cạnh anh ta nói: “Khó có khả năng là hung thủ, gây ra tội ác lớn thế này thì xác định là không thể trốn thoát được.
Người của Phòng Công thương đang yên đang lành, hà cớ gì lại đi làm cái việc đó chứ.
Còn nếu nói bị hung thủ bắt đi, hung thủ đã gϊếŧ năm người trên xe, bắt đi hai người thì có nghĩa lý gì? Hung thủ cũng đâu có gọi điện lại để uy hiếp chúng ta nữa.”
Một viên cảnh sát khác nói: “Có khả năng là đã bị sát hại rồi.”
Đội trưởng đội Điều tra hình sự nói: “Nếu cũng đã bị gϊếŧ thì cớ gì lại không gϊếŧ trực tiếp ngay trên xe luôn mà còn bắt người theo?”
“Hoặc trong đôi nam nữ bị mất tích đó, người nam là hung thủ, còn người nữ là bị hắn bắt theo để cưỡиɠ ɦϊếp?”
Tất cả mọi người đều thở dài lắc đầu, khả năng nào cũng có thể xảy ra, đoán mò cũng chẳng ích gì.
Lý Vệ Bình ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: “Gần đây có ai sinh sống không?”
Một nhân viên điều tra của Công an Huyện lắc đầu: “Không có, cách đây mấy chục năm, phía trong núi có vài ngôi làng nhỏ chỉ có đôi ba nhà sinh sống nhưng đã chuyển đi từ lâu rồi.
Chúng tôi cũng đã kiểm tra cả mấy quả núi bên cạnh nhưng không còn nhà nào sinh sống ở đó cả.”
Lý Vệ Bình nghiến răng, hỏi: “Hiện tại phạm vi tìm kiếm là bao nhiêu rồi?”
Tổ trưởng Tổ tìm kiếm trả lời: “Chúng tôi đã rà soát trong vòng bán kính 1 kilômét rồi.”
Lý Vệ Bình không hài lòng: “Sao mới chỉ bán kính 1 kilômét thôi, tiến độ như thế là quá chậm! Đây là vụ án được đích thân Bộ Công an chỉ đạo đấy!”
Tổ trưởng Tổ tìm kiếm miễn cưỡng giải thích: “Vụ án mới xảy ra vào ngày hôm qua, Tổ tìm kiếm của huyện chúng ta chỉ có bốn, năm mươi người, hai tổ của bên Công an Thành phố sáng nay mới vừa đến để phối hợp tìm kiếm.
Hôm qua Tổng chỉ huy Cao đã đến dặn dò rằng vụ án này quá nhạy cảm, chỉ có thể sắp xếp cảnh sát hình sự lên núi tìm kiếm chứ không được điều động các nhân viên khác, mà đội chúng tôi chỉ có được từng đó người…”
Lý Vệ Bình tức giận ngắt lời: “Được rồi được rồi thiếu nhân lực là lý do khách quan, nếu hôm nay mà không tìm ra được các manh mối khác, tôi sẽ xin Tổng chỉ huy Cao cho thêm người của bên Hình sự Thành phố đến trong ngày mai.
Bây giờ nhân lực của chúng ta thiếu nên việc tìm kiếm dàn trải là không đủ khả năng, trước tiên phải phân tích các tình huống có thể xảy ra rồi dựa vào đó mà tìm kiếm.”
Mọi người im lặng lắng nghe, Lý Vệ Bình hỏi tiếp: “Con đường này đi thẳng tiếp có thông ra đâu không?”
“Chẳng ra đâu cả, nếu đi tiếp thì sạt lở càng nghiêm trọng hơn, có rất nhiều tảng đá lớn trên đường đi, phương tiện qua lại rất khó khăn.
Đi tiếp khoảng 1 kilômét nữa thì đường sạt xuống chỉ còn một nửa, phần còn lại cũng bị đá lớn chắn đường, xe cộ hoàn toàn không đi qua được.”
Lý Vệ Bình gật đầu nói: “Tốt, chúng ta đặt giả thiết hai người mất tích đó không phải là hung thủ, bây giờ tình huống có thể xảy ra hoặc là đã bị gϊếŧ hại, hoặc là vẫn đang bị khống chế trong tay hung thủ.
Khả năng vẫn đang bị khống chế là tương đối thấp, hung thủ lần này bắt cóc không phải vì tiền, hắn đã gϊếŧ hại năm người thì không có lý do gì tiếp tục bắt giữ hai người còn sống cả.
Rất có thể hai người còn lại cũng đã bị gϊếŧ rồi.
Hung thủ chọn con đường bỏ hoang này để ra tay thì chứng tỏ hắn ta rất thông thuộc địa hình trong huyện.
Trước tiên chúng ta rà soát kỹ càng toàn bộ phạm vi xung quanh đoạn đường này, nếu vẫn không tìm được manh mối gì sẽ nghĩ cách khác.
Chúng ta lấy điểm cuối cùng không thể đi qua được nữa phía trước của tỉnh lộ làm giới hạn, bắt đầu điều tra từ chỗ đó hướng ra xung quanh.”
Một đội viên cất tiếng: “Đồng chí Lý, nếu hung thủ lên núi rồi thì phải làm sao? Đoạn đường này có rất nhiều con đường mòn dẫn lên phía trên núi, nếu hung thủ đã chạy lên núi rồi thì phạm vi quá lớn.”
Lý Vệ Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Các con đường mòn dẫn lên núi đều là đường đất phải không?”
“Vâng.”
“Vậy thì đơn giản thôi, khu vực này vốn không hề có ai đi lại nên sẽ không có dấu chân người.
Nếu phát hiện không phải là dấu chân của chính chúng ta thì sẽ dựa vào đó để tìm kiếm.
Mọi người làm theo lời tôi, tìm từ trong ra ngoài, bất kể là có dấu vết hay không thì cũng nhất định phải thông báo kết quả rõ ràng.”