Người Phát Ngôn Của Thần Chết

Chương 10


Đọc truyện Người Phát Ngôn Của Thần Chết FULL – Chương 10


Cuộc họp diễn ra chưa được bao lâu thì Lý Vệ Bình đến gặp Cao Đống, vẻ mặt lộ rõ sự ngạc nhiên: “Sếp, đã điều tra giấy thông hành trên đường cao tốc rồi, chiếc xe Buick nhận giấy thông hành này vẫn chưa ra khỏi đường cao tốc.”
Đây là thông tin đầu tiên khiến Cao Đống phải kinh ngạc.
“Chưa ra khỏi đường cao tốc ư…!Sao lại thế được?”
Lý Vệ Bình nói: “Máy tính cho thấy mã số giấy thông hành của chiếc xe đó chưa ra khỏi trạm thu phí.”
“Chiếc xe vẫn ở trên đường cao tốc ư? Không thể nào!” Cao Đống lắc đầu liên tục “Chưa đi xuống đường cao tốc sao lại có thể xuất hiện trong tỉnh lộ cũ được chứ! Mà xe muốn xuống đường cao tốc thì cần phải nộp lệ phí ở trạm thu phí, đâu thể bay qua được.”
“Việc này…!tôi cũng không nghĩ ra.” Lý Vệ Bình cúi đầu nói.
Cao Đống đi tới đi lui mấy lần rồi nói: “Đúng rồi, không ra khỏi đường cao tốc cũng có khả năng, đó là không dừng lại nộp phí mà phóng thẳng qua.

Hãy gọi Đội trưởng Mã của Công an Thành phố đến đây, tôi muốn anh ta lập tức phái người liên hệ công ty quản lý đường cao tốc của tỉnh, bảo bọn họ kiểm tra trong hai ngày mùng 9 và mùng 10 tháng 1, có chiếc xe nào trốn nộp phí, phóng thẳng qua không.”
Lúc Lý Vệ Bình sắp đi, Cao Đống gọi lại hỏi: “Đợi đã, nếu như không phải trốn nộp phí thì sao?”
Ly Vệ Bình thắc mắc: “Nếu không trốn nộp phí, làm sao mã số giấy thông hành báo xe vẫn trên đường cao tốc mà xe đã ra khỏi đó được chứ?”
Cao Đống hỏi: “Nếu có xe đến trạm thu phí của đường cao tốc mà phát hiện bị mất giấy thông hành, đối với trường hợp này, trạm thu phí sẽ xử lý như thế nào? Cũng đâu thể cấm xe đó ra khỏi đường cao tốc được đúng không, nhiều nhất chắc cũng chỉ phạt ít tiền thôi nhỉ?”
“Quy đinh cụ thể tôi cũng không rõ lắm, để tôi hỏi lại.”
“Ừm, tình huống này cũng nên cân nhắc, tôi sẽ cho Đội trưởng Mã hỏi rõ quy định cụ thể, sau đó điều tra xem mấy ngày trước có xe nào báo mất giấy thông hành, chịu phạt tiền để ra đường cao tốc không.”
3 giờ chiều.

Không khí trong phòng giám sát vô cùng bận rộn, mấy chục viên cảnh sát ngồi trước máy tính rà soát lại đoạn băng ghi hình mà mình được phân cho.

Mỗi một người đều tập trung tuyệt đối, mắt chăm chú quan sát từng chiếc xe chạy qua màn hình, không dám lơ là.
Công việc rà soát camera theo dõi đầy khô khan và nhàm chán nhưng lại là bước quan trọng nhất trong công tác điều tra hình sự hiện đại.
Trong quá trình xây dựng thành phố mấy năm gần đây, các thiết bị giám sát được lắp chi chít như thiên la địa võng khắp các hang cùng ngõ hẻm.

Tất nhiên, thiết bị giám sát của phần lớn các nơi đều có điểm mù, nhưng cực hiếm tội phạm có thể tránh được tất cả các thiết bị giám sát.


Chỉ cần một trong số đó ghi được hình ảnh tên tội phạm, công an kết hợp các manh mối đã thu thập khác sẽ nhanh chóng xác định được mục tiêu.
Với các tội phạm công nghệ cao, hung thủ có lẽ đã đi nghiên cứu địa hình trước, sau khi nắm bắt phần lớn vị trí của các thiết bị quan sát trên đường rồi mới gây án.

Nhưng hắn không ngờ tới rằng, cuối cùng thứ khiến hắn ta sa lưới lại là camera chống trộm của một cửa hàng nào đó.
Đối với thiết bị giám sát trên đường cao tốc thì người ta càng không thể tránh đi đâu được.

So với các thiết bị giám sát trong khu vực thành phố thì lượng thiết bị ở đây có mật độ cao hơn, lại không có điểm mù, hình ảnh quan sát rõ ràng hơn nhiều.
Cách một khoảng cố định, cảnh sát giao thông sẽ phải lắp đặt các máy chụp hình độ nét cao trên đường để chụp lại những xe vi phạm.

Đồng thời, còn có rất nhiều các thiết bị treo phía trên khác để theo dõi lưu lượng xe chạy trên đường cao tốc.
Khi vi phạm trên đường bình thường, nếu nắm được vị trí xác định của các thiết bị giám sát thì có thể dùng các cách như đi qua điểm mù hoặc đi vòng lại để tránh được, còn trên đường cao tốc thì không thể làm như vậy được.

Bởi thiết bị giám sát tại đây không có điểm mù, xe lại càng không thể nửa chừng rời đường cao tốc được.
Cao Đống đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn những con người bận rộn bên trong.

Trong lòng ông rất sốt ruột, hy vọng sẽ sớm tìm ra hình ảnh then chốt.

Nhưng ông cũng hiểu là sốt ruột cũng chẳng ích gì, công việc rà soát băng ghi hình không giống như việc xem phim mà có thể tua nhanh được.

Tuy nhiên có một điểm mà ông ta rất rõ, đó là chiếc Buick xảy ra chuyện nhất định đã được các thiết bị giám sát dọc đường ghi lại, vấn đề là liệu có tìm được manh mối mấu chốt nào từ đoạn băng ghi hình, qua đó xác định danh tính hung thủ được hay không mới là quan trọng nhất.
Lúc này, Trương Nhất Ngang, người đang làm công tác chỉ đạo bên trong, nhìn thấy ông liền vội vàng chạy lại: “Sếp, vẫn chưa có kết quả.”
Cao Đống gật đầu.

Ông biết nếu có kết quả thì Trương Nhất Ngang đã báo cáo cho ông từ lâu rồi.


Ông xoa cằm: “Kiểm tra được đến thời điểm nào rồi?”
Trương Nhất Ngang hơi chau mày: “Nghĩ cũng thật kỳ lạ, chúng tôi đã kiểm tra hai thiết bị giám sát trong trạm nghỉ thuộc thành phố Thiệu Hưng, trưa ngày mùng 9 tháng 1, chiếc Buick vào trạm nghỉ nhưng đã kiểm tra đến tối ngày hôm đó mà vẫn không thấy hình ảnh nó rời đi, chẳng lẽ ngày hôm sau chiếc Buick mới rời khỏi trạm nghỉ ư?”
Cao Đống nghe xong, mặt đột nhiên biến sắc, lạnh lùng hỏi: “Các cậu đã kiểm tra kỹ chưa? Trong ngày 9 tháng 1 hôm đó, chiếc Buick vẫn chưa ra khỏi trạm nghỉ ư?”
Trương Nhất Ngang cúi đầu, không dám nhìn thẳng, lí nhí nói: “Mỗi một đoạn băng tôi đều phân cho hai người khác nhau xem, những người này một phần là người của chúng tôi, ngoài ra là cảnh sát hình sự kỳ cựu của thành phố phái đến nữa, theo lý mà nói là không thể bỏ sót dấu vết được, có điều đến giờ vẫn chưa thấy chiếc Buick đi ra khỏi trạm nghỉ.”
Cao Đống thở ra, trầm tư trong giây lát rồi nói: “Cậu vào phòng họp bên cạnh nói chuyện với tôi.”
Hai người họ đi vào một phòng họp nhỏ, Cao Đống hỏi dồn dập: “Hai vị trí của thiết bị giám sát trong trong trạm nghỉ thuộc thành phố Thiệu Hưng được đặt ở đâu, có điểm mù không?”
Trương Nhất Ngang lắc đầu phủ nhận: “Không có.

Hai thiết bị giám sát mà chúng tôi kiểm tra đặt ở cửa vào và cửa ra của trạm nghỉ.

Bên trong trạm nghỉ, xe khách và xe tải chở hàng được tách riêng, sau khi xe chạy vào trạm nghỉ, xe khách sẽ đi theo hướng bên phải còn xe tải thì chạy theo hướng bên trái.

Giữa hai làn đường của xe khách và xe tải được ngăn bởi dải vành đai xanh và hàng rào bằng sắt, đồng thời còn có bảo vệ nên chỉ có người mới được đi qua lại giữa hai bên, còn xe thì không thể từ làn đường bên này chạy sang bên kia được.

Ngày mùng 9 tháng 1, chiếc Buick chạy vào khu dành cho xe khách, nhưng đã kiểm tra hai thiết bị giám sát cho đến buổi tối mà vẫn không thấy chiếc Buick chạy trở ra.”
Cao Đống hỏi tiếp: “Tức là chiếc Buick đã dừng hẳn trong trạm nghỉ ư?”
“Đúng vậy, kết quả rà soát hiện nay cho thấy thế.”
Cao Đống nhắm mắt suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Không thể nào, đến trưa chiếc Buick đã xảy ra chuyện rồi, không thể dừng hẳn trong trạm nghỉ cả ngày mùng 9 tháng 1 như thế được, phải rời đi càng sớm càng an toàn chứ.”
“Đúng vậy, tôi cũng thấy hơi kỳ lạ.”
“Các cậu dựa vào gì để xác định mỗi chiếc xe ra vào có phải là chiếc Buick của Phòng Công thương? Chắc không phải chỉ nhìn vào biển số xe chứ, thay biển mới là việc quá dễ dàng.”
Trương Nhất Ngang giải thích chi tiết: “Các vụ án thông thường khác đúng là chỉ xem biển số xe, nhưng vụ án này không một ai dám làm qua loa cả.

Trước hết chúng tôi tập trung chú ý vào dòng xe Buick GL8, kế đến là màu sắc của thân xe.


Khi có chiếc nào có màu xám bạc thuộc dòng Buick GL8, để đảm bảo tính chính xác cao độ, những xe nào có màu xám bạc chạy ra khỏi trạm nghỉ thì chúng tôi đều ghi lại biển số, sau đó tua lại lúc nó đi vào để đối chiếu lại.

Nếu chiếc xe đó trùng khớp với đoạn ghi hình trước đó, chứng tỏ đó là một chiếc Buick khác.

Còn nếu xe Buick màu xám bạc thuộc dòng GL8 khác với đoạn băng ghi hình lúc trước, thì chứng tỏ đó chính là chiếc xe của Phòng Công thương đã được ngụy trang bằng cách thay biển số xe.”
Cao Đống gật đầu, phương pháp điều tra này rất khoa học.

Lúc nãy ông vẫn đang lo cách làm thông thường chỉ dựa vào biển số xe, hung thủ đổi biển số thì đương nhiên có tra mãi cũng chẳng ra.

Bây giờ nghe Trương Nhất Ngang giảng giải chi tiết rằng xe nào cùng màu cùng dòng xe chạy ra khỏi vùng giám sát, chỉ cần kiểm tra xem chiếc xe đó, nếu nó xuất hiện trong băng ghi hình đầu vào thì chứng tỏ chiếc xe đó không liên quan.
Nhưng đã kiểm tra cẩn thận như thế mà tại sao vẫn chưa thể phát hiện chiếc Buick chạy ra khỏi vùng giám sát? Chẳng lẽ chiếc Buick đó đã ở lại trong trạm nghỉ đến ngày 10 tháng 1 mới đi ra? Điều này là khó có khả năng.
Cao Đống ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Lưu lượng xe ở trạm nghỉ này hôm đó tổng cộng là bao nhiêu?”
“Tôi đã hỏi nhân viên quản lý trạm nghỉ đó rồi, anh ta báo lưu lượng xe đi vào mỗi ngày cuối tuần là vào khoảng 15.000 đến 20.000 chiếc.”
Cao Đống hơi bất ngờ: “Sao lại nhiều thế?”
Trương Nhất Ngang giải thích: “Đường cao tốc Hàng Dũng vốn là đường cao tốc quan trọng nhất trong tỉnh, lưu lượng xe rất lớn.

Trên đoạn đường Hàng Dũng này có cả thảy hai trạm nghỉ, ngoài trạm nghỉ thuộc thành phố Thiệu Hưng ra, thì trạm nghỉ Dư Diêu đã bắt đầu sửa chữa từ năm ngoái, vẫn đang đóng cửa.

Vì thế phương tiện qua lại thường sẽ đến trạm nghỉ thuộc thành phố Thiệu Hưng để nghỉ ngơi.

Đặc biệt là vào dịp cuối tuần, lưu lượng xe càng lớn hơn nữa.”
Cao Đống gật đầu, bước tới bước lui mấy vòng, rồi ngẩng đầu lên hỏi: “Thiết bị giám sát trong trạm nghỉ chỉ có hai cái này thôi à?”
“Các cửa hàng trong trong trạm nghỉ đều có gắn thiết bị giám sát, nhưng thường không quay được đến bãi đỗ xe.

Hai thiết bị giám sát ở cửa ra vào mà chúng tôi đang rà soát đảm bảo có thể quay được chiếc Buick.

Bởi trong trạm nghỉ không có đường khác để ra ngoài.


Chiếc Buick sau khi vào trạm nghỉ muốn ra ngoài, chắc chắn sẽ bị một trong hai thiết bị giám sát đó quay lại.”
Cao Đống vẫn lắc đầu: “Không hẳn, chuyện này không hợp lý.

Nếu ngày mùng 9 tháng 1 mà chiếc Buick vẫn chưa ra khỏi trạm nghỉ, thế tức là ngày 10 tháng 1 mới đi ra, mà tối ngày 10 tháng 1 con tin đã chết.

Như vậy ngày 9 tháng 1, những người này vẫn còn sống, việc khống chế cả một nhóm người còn sống qua đêm trong trạm nghỉ sầm uất như thế là điều không thể.

Liệu có phải do độ sáng vào ban đêm không được tốt cho lắm nên người làm công việc rà soát của các cậu nhìn không rõ?”
Trương Nhất Ngang vẫn kiên định trả lời: “Tuy buổi tối trên đường cao tốc không có đèn nên việc kiểm tra có thể có khó khăn, nhưng hiện tại chúng tôi đang kiểm tra thiết bị giám sát ở trạm nghỉ, mà ban đêm trong đó có rất nhiều đèn, ánh sáng rất tốt.

Quan sát từ màn hình giám sát trực tiếp, các đặc điểm cơ bản của những phương tiện qua lại đều rất rõ ràng.”
Cao Đống thở ra, vung hai nắm tay: “Rà soát tiếp, kiểm tra kỹ hơn nữa, tôi thấy chiếc xe không thể nào ngày mùng 10 tháng 1 mới ra khỏi trạm nghỉ được.

Tóm lại, các cậu hãy tăng ca để quan sát cẩn thận hơn, phải kiểm tra chi tiết các thiết bị giám sát của cả ngày 9 và ngày 10 tháng 1, nhanh chóng tìm ra thời gian chính xác chiếc xe ra khỏi trạm nghỉ.”
Sau khi Trương Nhất Ngang đi, Cao Đống cảm thấy có chút bất an.

Khâu rà soát thiết bị giám sát này rõ ràng đã xảy ra vấn đề.

Ông cho rằng chiếc Buick không thể dừng lại nghỉ qua đêm trong trạm nghỉ được.

Có lẽ do nhân viên rà soát bất cẩn, dù sao phải rà soát trong một trạm nghỉ lớn với lưu lượng xe trong ngày từ 15.000 đến 20.000 chiếc, trung bình mỗi giờ có đến gần 1000 chiếc đi vào vùng giám sát, cứ ba, bốn giây lại có một chiếc đi vào thì việc có sơ suất cũng là điều khó tránh khỏi.
Kết cấu trong trạm nghỉ hoàn toàn khép kín, lối vào và lối ra đều có thiết bị giám sát, trừ phi chiếc Buick mọc cánh, nếu không sẽ không thể nào tránh khỏi thiết bị giám sát mà rời đi được.
Đúng, nhất định là do người rà soát nhìn không rõ.
Giấy thông hành hiển thị vẫn chưa rời đường cao tốc là một điểm đáng ngờ.

Hiện tại, việc rà soát các thiết bị giám sát trong trạm nghỉ dường như cũng ẩn giấu bí mật.
Cao Đống thấy hơi bất an.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.