Người Lớn Và Trẻ Nhỏ - Freenbecky

Chương 24: 20


Bạn đang đọc Người Lớn Và Trẻ Nhỏ – Freenbecky – Chương 24: 20


Chap 20

Thật may cho Freen khi hôm nay là chủ nhật, nếu không với hoàn cảnh hiện tại cô đã trễ giờ đi làm vì bé con này. Nhìn vẻ mặt nhẫn nhịn cơn đau đang hoành hành của cô gái nhỏ trước mặt, Freen cảm thấy vừa xót vừa thương, cô hoàn toàn đã quên đi vụ việc xảy ra đêm qua giữa mình và Becky, dù thế trực giác cho Freen biết nó chẳng có gì tốt đẹp.

“Như thế mãi cũng không phải cách, em nằm nghỉ đi! Tôi đi pha chút ca cao nóng cho em!” – Freen thì thầm dụ dỗ, nhìn xuống hàng cút áo vẫn còn đang trơ trọi chưa kịp cài của mình, cô ngượng ngùng dùng bàn tay còn lại nắm chặt.

“Chị pha xong ca cao rồi quay lại nằm với em nha! Hôm nay em không còn chút năng lượng nào, em muốn được chị sạc pin cho.” – Bé con trưng đôi mắt cún con lên nũng nịu, Becky đã sớm biết Freen chỉ được cái cứng miệng, lòng dạ chị rất dễ mềm lòng, bây giờ là lúc tốt nhất để chạm tới sự mềm lòng đó.

Freen bước xuống giường xoay người đi cài lại nút áo, quần áo chỉnh tề giúp cô trở nên tự nhiên hơn: “Được, chờ tôi!”

Bước khỏi phòng, Freen thở phào một cái nhẹ nhõm, nhưng cảm giác đó chưa được bao lâu khuôn mặt cô đã tối sầm lại khó coi khi nhìn thấy người đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.

“Ba!”


“Đây là cuộc sống riêng tư tốt đẹp mà con nói đó sao?” – Ông Chankimha, ba của Freen nghiêm giọng hỏi, ông không hề hài lòng với lối sống buông thả của thanh niên hiện nay, không ngờ đứa con mà ông luôn tự hào lại nhiễm phải lối sống không tốt này. Nhìn bàn ăn bừa bãi cùng những vỏ lon bia tứ tung bên cạnh, không cần nghĩ ông cũng biết chắc tối qua con gái ông đã có một đêm ăn chơi vui vẻ thế nào.

Freen nuốt khan chậm chạp bước tới, cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt uy nghiêm của ba mình mà chỉ biết cúi đầu né tránh: “Sao ba lại đến đây vào giờ này ạ?”

Ông lướt mắt nhìn lại cửa phòng ngủ của Freen nghi ngờ: “Mẹ con có làm chút điểm tâm sáng cho con, hôm nay cuối tuần nên ta đem đến, cũng nhờ đó mà biết được con càng ngày càng không nề nếp gì hết.” – Ông Chankimha đã nhìn ra được Freen luôn kín đáo nhìn về sau lưng vẻ đầy bất an, điều đó khiến ông càng tò mò muốn biết trong phòng con gái ông liệu có thêm ai khác hay không, vì bàn tiệc này không dành cho một người.

“Ba đi đâu thế?” – Freen hốt hoảng bước theo khi ba cô đột ngột sấn tới phòng ngủ của mình, nhưng đã quá trễ để ngăn ông lại.

“Tốt nhất đừng để ta bắt gặp…”

Ông Chankimha khựng lại vài giây để nhìn rõ cô gái đang nằm cuộn tròn trên giường ngủ của con gái ông, mất thêm vài giây nữa để nhớ ra khuôn mặt quen thuộc này, ông nhận ra đó là cô con gái của chủ tịch Armstrong, người Freen từng nói đã được chủ tịch nhờ dẫn dắt thời gian này. Sao lại…

“Ba…” – Freen bước tới đỡ ba mình khi ông như sắp ngã tới nơi: “Ba sao vậy?”

Nét mặt ông xám xịt lại nhìn lên Freen nói khẽ: “Chủ tịch bảo con chỉ dẫn con gái ngài, con lại đi dạy hư con nhà người ta sao?”

Freen nhìn Becky đã bị ba con cô đánh thức ngồi dậy, nhìn sang ba mình khó xử: “Không phải như ba nghĩ đâu. Em ấy đang không được khỏe, chúng ta ra ngoài nói chuyện sau đã!”

Becky nhìn cách xưng hô cũng đoán được người đàn ông trước mặt là ai, cô chắp tay chào ông: “Con chào bác!”

Trông thấy nét mặt nhợt nhạt của Becky, ông cũng không tiện làm phiền đi ra ngoài, trước khi đi không quên trừng mắt lườm con gái ông lần cuối: “Thật không ra thể thống gì nữa!”

“Ba chị còn khó tính hơn cả ba em, để em ra giải thích với bác ấy.”

“Không cần!” – Freen nói nhanh, cô đã đủ đau đầu trong buổi sáng hôm nay, Freen không muốn có thêm bất kỳ rắc rối nào nữa: “Em cứ ở yên đây nghỉ ngơi đi, tôi sẽ tự lo liệu.”


Becky mệt mỏi đứng dậy bước xuống giường, nằm một lúc bé con cảm thấy có chút đỡ đau hơn, bé con đi đến nắm lấy bàn tay Freen đang xoa xoa thái dương cô ấy: “Chuyện này một phần trách nhiệm cũng do em (phần còn lại đều do chị Nam yêu dấu gây nên), em không để người của mình gặp chuyện đâu.”

Freen đứng hình khi chạm trúng ánh mắt chân thành và kiên quyết của Becky, cô thở dài miễn cưỡng đáp: “Được rồi, vậy chúng ta ra ngoài thôi!”

Lễ phép chào ba Freen lần nữa, Becky đứng cạnh con gái ông lên tiếng, vẻ mặt nhanh chóng tỏ ra đáng thương đầy hối lỗi mà cô hay dùng để năn nỉ ba cô mỗi lúc ông giận: “Bác đừng trách chị Freen, đêm qua cháu muốn đến nhà chị cho biết, trong lúc cao hứng nên đã uống hơi nhiều, chị Freen có ngăn cháu lại nhưng cháu đã không nghe theo…”

Ông Chankimha nhìn Becky như sắp khóc vội nói: “Ta không hề trách gì cháu đâu, ta chỉ lo con gái của ta sẽ dạy hư cháu, ngài chủ tịch đã đặt kỳ vọng rất nhiều ở cháu.”

“Ba cháu rất tin tưởng chị Freen nên mới giao cháu cho chị dạy dỗ, xin bác hãy an tâm. Sáng nay cháu thấy trong người không được khỏe, chị Freen đã chăm sóc cháu rất chu đáo, cháu rất thích bên cạnh chị!”

Freen mím môi không dám phản bác lại, càng không thể gạt tay Becky ra khi bé con lại khoác tay cô bám chặt không rời, không những thế, Freen còn phải bấm bụng gật gù hùa theo đứa trẻ này để ba cô được an tâm mỗi lúc ông nhìn cô xác nhận, thật là mất mặt chết được.

Ông nghe Becky nói xong cũng dịu lại không khó dễ con gái nữa, nhìn hai đứa nhỏ không thể thoải mái khi có mình ở lại, ông dặn dò Freen thêm vài câu rồi ra về, trước khi đi không quên nhấn mạnh Freen phải đối xử tốt với con gái chủ tịch, Becky nên cạnh được dịp vui vẻ cười không ngớt.

Tiễn ba về, cánh cổng vừa khép lại, Freen cảm tưởng bản thân như quả bóng xì hơi không còn chút sức lực.

“Chị nghe ba nói gì chưa? Phải đối xử tốt với em đó!” – Bé con lặp lại lời ông Sarocha đắc ý nói.


Freen vẫn còn rất ấm ức vụ bị hàm oan với ba cô, ngẫm lại từ lúc quen Becky đến giờ cô dần bị mất sạch hình tượng rồi.

“Em hết đau bụng rồi à?”

“Vẫn còn, chị nhắc làm em lại thấy đau rồi.”

“Vậy em nghỉ ngơi nhiều một chút, nói ít lại một chút có lẽ sẽ khá hơn đó.” – Freen ba phần thành ý, bảy phần mỉa mai thốt. Nhìn đống đồ ăn thừa trên bàn, Freen thở dài xoắn tay áo lên bắt đầu lau dọn, ngày chủ nhật rảnh rỗi của cô coi như đi tông.

.

.

.

TBC.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.