Người Lớn Và Trẻ Nhỏ - Freenbecky

Chương 114: 86


Đọc truyện Người Lớn Và Trẻ Nhỏ – Freenbecky – Chương 114: 86


Chap 86

Trên đường đưa Becky về nhà, Freen nhận được cuộc gọi từ ông Chankimha, ba của mình, ánh mắt bỗng trở nên bất an nhìn sang bé, cô do dự một hồi mới dám ấn nút bắt máy: “Ba gọi cho con có gì không ạ?”

“Không có gì ta không thể gọi cho con gái của mình sao?”

“Không phải như vậy.”

“Được rồi, thời gian qua con hướng dẫn cho cô chủ Becky thế nào rồi, mọi chuyện có tốt không? Gần đây con không về thăm nhà làm mẹ con cảm thấy nhớ và lo lắng đấy.” – Ông lên tiếng hỏi, tuy lời nói ra rất nghiêm nghị nhưng vẫn toát lên sự quan tâm dành cho đứa con gái duy nhất của mình.

Freen cảm thấy vô cùng có lỗi vì thời gian qua có phần thờ ơ với ba mẹ, lúc trước cứ cách một hai tuần cô sẽ trở về thăm họ, từ lúc quen Becky, trải qua nhiều chuyện cùng nhau, vô tình Freen đã không còn về nhà, mặc khác trong cô cũng cảm thấy sợ hãi việc đối mặt với gia đình vào lúc này.

“Con dạo này có hơi bận, cuối tuần này con sẽ thu xếp về nhà thăm ba mẹ, ba mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe.”

“Mà con và cô chủ đã thân thiết với nhau hơn chưa, nếu tiện con có thể đưa luôn cô chủ về nhà, ta sẽ nói mẹ con chuẩn bị một vài món ăn tiếp đãi cô ấy.”

“Chuyện này… không cần đâu ba, em ấy cũng rất bận…” – Freen vừa nói xong đã nhận ngay ánh mắt không vui của Becky trao cho mình, vì đang lái xe nên Freen đã bật loa ngoài và Becky lại tình cờ nghe được toàn bộ câu chuyện.


“Dạ, cháu không bận gì đâu bác, cuối tuần này cháu và chị Freen sẽ về nhà thăm hai bác, bác không cần phải chuẩn bị gì đâu ạ, cháu sẽ ngại lắm.” – Becky nhanh miệng đáp lại làm đầu dây bên kia khựng lại một lúc vì ngạc nhiên, ông Chankimha không nghĩ rằng Freen đang bên cạnh Becky và còn bắt loa ngoài nữa.

“Cô chủ cũng ở đây sao? Thế thì tốt quá!” – Ông niềm nở thốt.

Không đợi ông nói thêm, Freen chủ động kết thúc cuộc trò chuyện: “Con đang lái xe, không còn gì nữa con tắt máy đây, chào ba!”

Ánh mắt vẫn chưa hết giận dỗi lườm người yêu, Becky trách móc: “Chị không muốn giới thiệu em với gia đình mình sao?

“Không phải, chỉ là lúc này chị cảm thấy chưa thích hợp lắm, ải của chủ tịch chúng ta vẫn chưa thông qua, nhỡ về nhà chị chúng ta có những hành động khiến ba mẹ chị nghi ngờ, sẽ không tốt cho chuyện sau này.” – Freen bối rối tìm lời giải thích cho Becky hiểu nỗi lo lắng của mình.

Becky bĩu môi: “Chị đánh giá thấp khả năng của em vậy sao? Trước mặt người khác em cũng coi như một người hiểu chuyện, em sẽ không để ba mẹ chị phát hiện ra đâu. Và em cũng muốn tiếp xúc nhiều hơn với người đã sinh ra và nuôi dạy chị.”

“Becky…”

“Vậy chốt lại cuối tuần này chị đưa em về gặp ba mẹ chị đó, OK?”

Freen khẽ cười chào thua, cô phát hiện ra gần đây mình nói không lại bé, và hơn hết lời bé nói cũng hợp tình hợp lý làm cô không thể từ chối.

“Được, quyết định vậy đi!”

.

.

.

Chiếc xe đậu trước cổng nhà, khác với mọi khi, lần này bé nhõng nhẽo không chịu xuống xe mà khoác lấy cánh tay chị mè nheo: “Em đi hết nổi rồi, chị cõng em vào nhà nhé!”

“Hửm?” – Freen ngạc nhiên nhìn lại bé: “Sao nay em lại nổi hứng thế?”

“Em muốn được người yêu cưng chiều một chút, đi mà! Cả ngày nay em đã bám lấy chị không rời, còn nghĩ đủ cách để dỗ chị, em đã cạn kiệt năng lượng rồi, không đi nổi nữa.”

Xoa nhẹ đầu bé mỉm cười, Freen nhìn lên đoạn đường vào nhà, thành thật đáp với bé, dù sao cưng chiều đứa trẻ đáng yêu này cũng không có gì quá đáng: “Được, nhưng sức chị chỉ đủ cõng em vào đến nhà thôi, không đi lên tới lầu nổi đâu đó.”


Bé mừng rỡ dang rộng hai tay ra: “Như thế là đủ rồi, chị cõng em đi!”

Freen tách khỏi người Becky mở cửa xe, sau đó vòng qua mở cửa bên phía bé ngồi, khụy gối xuống chờ đợi bé leo lên lưng mình: “Em lên đi!”

Bé hào hứng trèo lên lưng chị, tay vòng qua câu lấy cổ chị: “Chúng ta vào nhà thôi nào!”

“…”

Freen chớp nhẹ mắt thử đứng dậy nhưng không thành công, có chút mất mặt, cô cố thử lần nữa, lần này có hơi chao đảo nhưng vẫn đứng dậy được, sắc mặt hơi nhợt nhạt khó khăn vì phải dùng sức quá nhiều.

Becky mỉm cười khúc khích nhảy khỏi lưng chị, bé vòng ra trước mặt chắp hai tay sau lưng nhìn lên vẻ mặt chưa hết khó coi của bạn gái: “Chị đã thấy tác hại của việc không tập thể dục chưa? Mỗi tuần chúng ta sẽ đến phòng tập gym ba buổi nha, em sẽ đặt phòng VIP để không ai làm phiền chúng ta hết.”

“Em cố tình sao?” – Freen cau mày giận dỗi, để ý mới phát hiện khi nãy Becky cố tình dùng sức ghì xuống nên cô mới không thể đứng dậy nổi.

“Phải đó! Chị có hai sự lựa chọn, một là cùng em đến phòng tập Gym thường xuyên, hai là về sau quyền quyết định mọi chuyện sẽ thuộc về em, ai bảo em khỏe hơn chị.” – Becky hất nhẹ cằm lên thách thức: “Em có thể cõng chị lên tới phòng chúng ta còn được đấy.”

“Em… không công bằng chút nào.” – Freen ấm ức, thể lực chưa bao giờ là thế mạnh của cô, nhưng vừa hay lại là điểm nổi trội của Becky.

“Sức mạnh chính là sự công bằng lớn nhất rồi đó chị.” – Bé tự hào khoe khoang, hào sảng tiến tới áp tay lên má chị hôn một cái: “Cả ngày hôm nay chúng ta hôn ít quá, em đặt cọc trước, lát về phòng hôn tiếp.”

“…”

Freen còn chưa kịp phản ứng lại Becky đã bước chân sáo vào nhà trước, để lại cô ở đó chỉ biết bất lực không thể nói nên lời.


“Dám chê mình yếu sao? Đêm nay để xem em còn nói được câu đó hay không?”
4

Đứng ở góc xa bên ngoài cổng nhà, ông Chankimha đã chứng kiến toàn bộ cảnh tình cảm của hai cô gái trẻ trong sân vườn, ánh mắt không khỏi kích động vì nhìn phải cảnh vượt ngoài sự tưởng tượng của mình, con gái ông sao có thể…
3

Sau cuộc trò chuyện cùng người bạn cũ hiện vẫn đang làm việc ở tập đoàn nơi con gái mình đang làm, ông Ritthirong Phanalikul, ba của SuSan đã bóng gió đề cập đến mối quan hệ vượt qua mức bình thường của Freen và Becky, ban đầu ông không hề tin tưởng con gái ông lại đi thích con gái, nhưng đâu đó vẫn cảm thấy bất an muốn kiểm chứng lại, nào ngờ bắt gặp cảnh tượng chấn động thế này đây.

“Freen, ta tuyệt đối không để con đi sai đường đâu! Tuyệt đối không cho phép!”
4

.

.

.

TBC.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.