Bạn đang đọc Ngươi Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào – Chương 61
Sáng hôm sau vừa tỉnh lại đã nhìn thấy hai con mắt mờ ám đen tối của
Chung Nguyên chòng chọc trước mặt. Tôi hoảng sợ, rụt cổ lại, nói: “À,
uhm … buổi sáng tốt lành a.”
Chung Nguyên nhếch miệng cười: “Tốt chứ.”
Không khí thiệt là quái dị, tạm thời là tôi vẫn chưa có thích ứng
được cái chuyện là tôi với Chung Nguyên thật sự đã làm chuyện gì gì đó,
thế nên chỉ dám cụp mắt lại, bối rối tìm lời để nói: “Haha, sao sáng nay không đi tập thể dục đi?”
“Tập thể dục hả?” Chung Nguyên lặp lại từ này, đột nhiên lại toét miệng cười rất đáng khinh.
Tôi không rõ là sao, nhưng khẳng định thằng cha này chả nghĩ được cái gì hay ho đâu mà, nên tôi vùi mặt vào chăn, không để ý tới nữa.
“Đầu gỗ, đầu gỗ” Chung Nguyên nhẹ nhàng kéo kéo tôi.
Tôi ngẩng đầu, không được tự nhiên xoay người hỏi: “Cái gì thế?”
Chung Nguyên hếch hếch cằm: “Cho anh một nụ hôn buổi sáng nào.”
Tôi bất đắc dĩ đành phải cắn cắn lên cằm ai đó một chút.
Chung Nguyên đột nhiên xoay người đem tôi đặt dưới thân, bàn tay vuốt nhẹ lên môi tôi, ánh mắt càng ngày càng trầm.
Tôi cảm giác người này không được bình thường, đấm đấm vào người anh: “Anh muốn làm cái gì đó?”
Chung Nguyên lại nhếch miệng, lộ ra một nụ cười điên đảo chúng sinh: “Tập-thể-dục”
Tôi: “…”
Bàn tay của anh tham lam tiến vào trong áo ngủ, bắt đầu sờ loạn xạ
lên. Tôi cuống quýt bắt lấy tay anh, nhíu mày nói: “Không mà, hôm qua
anh làm em đau.”
Bàn tay còn lại của Chung Nguyên đang xoa xoa bên tai tôi, tiện tay
nhéo nhéo một chút, vừa như an ủi vừa thấp giọng dụ dỗ: “Lần này sẽ
không đau đâu.”
Tôi xoay mặt đi, có ma mới tin anh nói nhảm.
Chung Nguyên nằm trên người tôi khẽ chuyển động, thở hổn hển nói: “Đầu gỗ, thật ra anh cũng đau.”
Tôi nổi giận, tên này còn ăn miếng trả miếng hả, chỉ nghe nói con gái đêm đầu tiên sẽ đau, chưa có ai nghe nói là đàn ông cũng đau à, “Nói
bậy, anh đau cái giống gì?”
“Ở đây nè.” Chung Nguyên nói xong, nắm tay tôi kéo xuống dưới hạ thân của anh.
Tôi giựt mạnh tay lại, vừa ngượng vừa tức: “Anh, anh, anh … Cầm thú!”
Chung Nguyên cười hì hì ôm lấy tôi: “Cầm thú ăn thịt người, chân lí
từ xưa tới nay rồi.” Nói xong bắt đầu cởi sạch quần áo trên người tôi.
Tôi giật mình, phát hiện cả người đều mềm nhũn vô lực, đành thở dài: “Chung Nguyên, em mệt lắm, không có sức mà làm gì đâu.”
Chung Nguyên cởi áo ngủ quăng sang một bên, cười tà tà nói: “Không sao, em chỉ cần phụ trách hưởng thụ là tốt rồi.”
Tôi: “…”
…
Tôi và Chung Nguyên “tập thể dục” một lúc [xấu hổ quá!!], người này
rốt cục mới chịu cho tôi rời khỏi giường đi ăn cơm. Ăn xong bữa sáng, cả người tôi mệt rã rời, đành phải nằm trở lại giường, ngủ mê man.
Tới lúc tỉnh ngủ hẳn thì trời đã tối rồi, tôi vừa mở mắt lại bị đôi
mắt mờ ám của Chung Nguyên đang híp lại nhìn mình chằm chằm dọa chết.
Thêm một lần bị hù, tôi vỗ ngực, oán niệm nói: “Anh làm cái trò gì thế, sao cứ như hồn mà vậy.”
Chung Nguyên cười dịu dàng, không nói gì.
Tôi thấy lạ, hỏi: “Cả ngày nay anh cứ nằm trên giường à?”
Chung Nguyên gật gật đầu.
Tôi: “Nhìn chằm chằm vào em?”
Chung Nguyên lại gật gật đầu.
Hễ nghĩ tới chuyện mình ngủ say, bên cạnh lại có người cứ nhìn mình
chăm chú … cái vụ này chỉ nghĩ thôi đã làm tôi thấy sến rụng sến rời …
Tôi bối rối, hơi cao giọng cố che dấu cái sự chột dạ của mình: “Thế, em khát nước, anh lấy cho em ly nước đi.”
Chung Nguyên vô cùng nghe lời, rời giường đi lấy nước.
Tôi lấy di động ra nhìn thử, có một tin nhắn từ Tiểu Nhị: Tam đầu gỗ, Chung tiểu chịu có bị mày ngược đãi hết sức không?
Tôi vừa nhìn thấy cái tin này thì cục tức tự nhiên phình to như trái
banh. Trước ngày kết hôn, Tiểu Nhị rất sinh động miêu tả chuyện nam nữ,
dặn dò tôi một số chuyện cần chú ý này nọ, mặc dù mấy lời này tới lúc
động phòng đã bị tôi quên sạch, nhưng còn một câu nhớ rất rõ nha, nó nói XXOO có thể làm người tinh lực dư thừa trở nên khỏe mạnh như rồng như
hổ, nhưng hết thảy đàn ông chỉ là hổ giấy thôi, nó còn nói dựa vào sức
quyến rũ của Tam đầu gỗ, Chung Nguyên nhà mày nhất định sẽ bị hành hạ,
nhanh chóng sức cùng lực kiệt, lực bất tòng tâm thôi …
Bây giờ thì thế nào, mẹ nó chứ, tôi đột nhiên phát hiện mấy lời nó
nói Chung Nguyên, quay đi quay lại đều hóa ra là miêu tả mình chứ ai …
Tôi nổi giận đùng đùng gọi điện cho Tiểu Nhị. Con quỷ này ung dung
bắt điện, cười hì hì hỏi tôi: “Tam đầu gỗ, tối hôm qua tình hình chiến
đấu thế nào?”
Tôi cáu tiết: “Mấy cái mày nói chả dùng được cái quái nào, tao thiếu chút nữa bị ngược chết!”
Tiểu Nhị chậc chậc khen ngợi: “Nói vậy hóa ra Chung tiểu chịu của chúng ta cũng cường tráng quá đó chứ.”
Tôi: “Nói bậy, tên đó chắc chắn không khỏe, bằng không sao có thể làm tao đau vậy chứ?”
Tiểu Nhị cười như giặc: “Nói chuyện có liên quan quá mày, giải thích nghe thử coi.”
Tôi vò vò đầu, cũng không biết giải thích thế nào, đành phải nói: “Dù sao là tên đó có vấn đề! Ảnh nói hôm nay sẽ không đau nữa, kết quả là
vẫn hơi đau, mày nói coi là sao? Cái ** của ảnh có phải là dài quá mức
cần thiết không hả?”
“Ha ha, ha ha ha …” Tiểu Nhị bên kia đã cười tới ná thở.
Tôi bị tiếng cười của nó làm lùng bùng tai, phải né xa di động, có chút lạ lùng, cười cái gì mà cười, tôi nói nghiêm túc chứ bộ!
Lúc này tôi nhìn thấy có một người đứng ở cửa phòng ngủ, đang cầm một ly nước, mặt mày xám ngắt.
Chết rồi …
Tôi vô cùng chột dạ, thẽ thọt kêu một tiếng: “Chung Nguyên.”
Chung Nguyên mặt không đổi sắc, đem ly nước đặt lên bàn, sau đó, giương mắt liếc nhìn tôi một cái thật sâu.
Tôi cầm di động, nhất thời đờ ra.
Chung Nguyên đi tới trước mặt tôi, lấy điện thoại khỏi tay, nói với
di động tám chữ vàng: “Thời gian lên giường, xin đừng quấy rầy.”
Nói xong cúp luôn.
Tôi: “…”
***