Bạn đang đọc Ngươi Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào – Chương 60
Mãi tới mới hiểu được lí do tại sao Chung Nguyên lại tự nguyện cho
tôi thời gian một tuần tự do để suy nghĩ, hóa ra là bởi vì anh ấy cần
thời gian để chuẩn bị hôn lễ -.-!!
Tuy nói kết hôn trong một tuần thật quá gấp, nhưng công nhận hiệu quả của người này quá cao. Anh ấy xin nghỉ phép [đương nhiên cái công ty
kia là công ty nhà, xin phép này nọ dễ như ăn kẹo], thuận tiện cũng xin
cho tôi nghỉ, sau đó mỗi ngày tha lôi tôi bận rộn đủ thứ, còn có rất
nhiều đội nhân mã hỗ trợ, một tuần sau, tôi mặc áo cưới trắng tinh, cùng ba bước đi trên thảm đỏ.
Ba tôi đặt tay tôi vào tay Chung Nguyên, mắt hoe đỏ dặn dò anh mấy
câu đơn giản, tôi đứng bên nghe, không biết thế nào lại chảy nước mắt.
Ba tôi là người làm nông bình thường, cũng như nhiều nông dân khác, chất phác hiền lành. Ba lại là người thành thật, cũng không nói nhiều, nhưng tính cách và cơ trí thật sự độc đáo, thế giới quan của tôi căn bản là
hình thành dưới sự dạy dỗ của ông. Ba nói, con người cho dù thông minh
mấy vẫn là kẻ ngốc, cái gì cũng là thứ yếu, quan trọng nhất là sống phải kiên định. Ba nói, mặc kệ trong tương lai trở thành người thế nào, con
phải nhớ kĩ, tất cả mọi người đều bình đẳng, không ai giàu có mà hơn ai, không cần những lợi thế hẹp hòi đó. Ba nói, con người trưởng thành
trong thất bại, thi không tốt không cần phải khóc nhè, con nhìn ba, vợ
bỏ đi cũng không khóc. Ba còn nói, không cần quá nhớ ba, ba sống rất
tốt, hi vọng con cũng sống tốt, đừng làm ba phải lo lắng … Ông chưa bao
giờ nói với tôi: “Ba yêu con”, chỉ vô cùng trìu mến gọi tôi “Nha đầu”,
nhưng tôi biết, tình yêu của ba dành cho tôi rất bao la, là tình yêu như núi cao bể rộng của người cha, lại mềm mại dịu dàng như dòng sông, tôi
nghĩ, cả đời này cũng không thể báo đáp hết tình yêu mà ba dành cho tôi.
Ba nhìn thấy tôi khóc, khóe miệng cười cười, nói: “Nha đầu ngốc, khóc cái gì, đã lớn thế này rồi.” Ông nói xong, xoay người đưa tay xoa xoa
khóe mắt.
…
Hôn lễ tiến hành rất long trọng, cũng rất thành công, tôi phát hiện
tự nhiên ở đâu nhày ra rất nhiều bạn của Chung Nguyên mà tôi không biết. So sánh lại, người bên nhà gái thì lại quá ít, nhưng không thiếu ai,
bởi vì nhân duyên của ba tôi quả thực rất tốt, cả nhà Trương Tam bầu
đoàn thê tử gì đều kéo tới, người trong thôn cũng đến rất nhiều, còn
mang theo cả con nít, vô cùng náo nhiệt.
Đương nhiên còn có các bạn học. Sử Vân Hành dĩ nhiên cũng tới tham
gia, nhưng do hôm nay người qua đường Ất là bạn chú rể, nên cô nàng cũng không tới nỗi không biết xấu hổ bám dính lấy hắn, cho nên hôm nay trông cô nàng đặc biệt dịu dàng nho nhã … Sử Tĩnh là hoa đồng (bé trai mặc áo đuôi tôm tung hoa), hôm nay nhìn rất đáng yêu, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của nó cứ nhăn nhăn, cũng chả biết là ai chọc gì nó đây.
Buổi tối lúc nháo động phòng, anh em của Chung Nguyên đều có mặt hết, chỉ có người qua đường Ất là không thấy đâu, bởi vì hắn là phụ rể luôn, cho nên không thấy hắn thực là làm người khác phải chú ý. Thế nên tôi
vụng trộm chọt chọt Tiểu Nhị ngồi bên cạnh, hỏi nó coi người qua đường
Ất bị làm sao. Kết quả Tiểu Nhị vẻ mặt khinh thường trả lời: “Hắn hả,
uống say, bị Sử Vân Hành tha đi rồi.”
Ak, Sử Vân Hành thiệt là khỏe mạnh a, người qua đường Ất cao 1m8, hơn nữa cũng không phải người gầy, một mình cô nàng mà tha nổi hắn sao …
Đang lúc tôi lo lắng không biết Vân Hành có đảm nhiệm nổi nhiệm vụ
khó khăn này không thì Tiểu Nhị vuốt cằm, hề hề bổ sung thêm một câu:
“Đến lúc đó Sử đại tiểu thư dùng chiêu hổ đói vồ mồi lao tới hắn, không
sợ hắn không theo, ha ha!”
>
Mọi người náo loạn động phòng một lúc, Chung Nguyên liền cười tủm tỉm đuổi hết đi, thuận tay còn khóa cửa rất kĩ. Sau đó anh xoay người lại,
nhàn nhã dựa vào cửa, nửa cười nửa không nhìn tôi.
Tôi lập tức trở nên hồi hộp, lắp bắp hỏi: “Bây … bây giờ làm gì?”
Chung Nguyên vừa tháo cà vạt vừa nhìn tôi chằm chằm, cười nói: “Em nói xem?”
Ak … tôi đột nhiên phát hiện ra mình đã hỏi một câu thừa hết sức, mặt đỏ lên, xách váy chạy te te vào phòng ngủ: “Em muốn thay đồ, tắm rửa.”
Nhưng tiếp theo tôi đụng phải một vấn đề rất khó khăn: không thể cởi váy cưới ra được.
Bộ váy cưới này nghe nói là Chung Nguyên đặt riêng từ nửa năm trước,
có cái tên rất đặc biệt, thiết kế cũng đặc biệt nốt. Lúc mặc vào là mấy
đứa kia giúp tôi mặc, nhớ là tụi nó có kéo khóa nào đó trên lưng, nhưng
sao bây giờ sờ hoài không thấy đâu. Tôi đứng trước gương, cong người sờ
sờ sau lưng, rối tới nỗi toát mồ hôi, cho nên Chung Nguyên đẩy cửa đi
vào tôi cũng không biết, mãi đến khi anh ấy đi tới sau lưng, dễ dàng
giúp tôi cởi khóa kéo.
Chung Nguyên hôn lên gáy tôi, khẽ cười bên tai: “Vẫn ngốc như thế.” Giọng nói trầm thấp mê hoặc, tôi nhất thời hoảng hốt.
Tiếp đó, Chung Nguyên chậm rãi cởi áo cưới của tôi ra.
Đột nhiên cảm giác mát mẻ làm đầu óc tôi tỉnh ra, tôi cuống quýt xoay người tựa vào gương, hai tay giơ lên che trước ngực: “Anh, anh, anh …
em, em …” Thực ra tôi không phải là bài xích tẩy chay chuyện động phòng, chỉ là … Khụ khụ, lần đầu tiên mà, ai mà không khẩn trương sợ hãi chứ …
Chung Nguyên tiến lên từng bước, nắm hai tay tôi, ánh mắt của anh lúc này sáng tới dọa người: “Đầu gỗ, em còn muốn anh phải chờ bao lâu nữa?”
Tôi dở khóc dở cười: “Em muốn tắm mà …”
Một câu chưa nói hết, Chung Nguyên đột nhiên bế bổng tôi lên, cúi đầu nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên nụ cười gian hết mức, nói: “Vừa hay, anh cũng muốn tắm.”
Tôi: “…”
Chung Nguyên ôm tôi vào phòng tắm, vặn nước ra, cởi hết váy áo trên
người tôi rồi đặt vào trong bồn tắm lớn. Tôi lui tít vào trong góc, chả
có tâm trạng đâu mà tắm rửa với kì cọ.
Tên Chung Nguyên đáng ghét còn sợ chưa đủ kích thích, bắt đầu tự cởi
quần áo. Đầu tiên là áo sơ mi, cởi từng nút từng nút một, lộ ra phần
ngực, rồi bụng … còn có xương quai xanh rất mê người. Anh cởi nhanh dã
man, lại không hề bối rối, từ đây có thể thấy được xét về tâm lí thì
thằng cha này gan bự hơn tôi nhiều. Tiếp theo là cởi tất và quần, nhanh
chóng anh đã vứt chúng sang một bên. Chân gì mà dài thẳng tắp, cơ thể
cân xứng rắn chắn, hẳn nào trước giờ cứ hễ anh chạy là tôi không đuổi
kịp.
Ây chà, chỉ còn mỗi cái quần bé bé mà quan trọng thôi.
Tôi ngừng thờ, mở to hai mắt nhìn, tranh thủ không bỏ lỡ một động tác nào. Nói thật, tôi thực sự rất tò mò a, dù sao có người có cái nọ cái
kia, mà tôi đâu có đâu …
Chung Nguyên cười mê hoặc, chậm rãi cởi bỏ thứ cuối cùng kia.
Chậc chậc, cấu tạo của đàn ông đúng là không giống với phụ nữ nha,
không giống tí nào … Tôi đang nghiêng đầu suy nghĩ thắc mắc, thình lình
ngẩng đầu lên, phát hiện Chung Nguyên đang nhìn tôi chăm chú, trong ánh
mắt thấy rõ ngọn lửa đang bừng cháy.
Mặt tôi bỗng chốc đỏ bừng lên, cúi đầu không dám nhìn lại.
Chung Nguyên bước vào bồn tắm, đè lên người tôi, nâng cằm lên bắt tôi phải đối diện với anh. Ánh mắt anh càng ngày càng sáng, giống như hai
ngọn lửa trong đêm, muốn đem tôi đốt cháy.
Tôi vừa định nói gì đó, anh ấy không thèm để ý, bắt đầu hôn.
Thực sự là cái kiểu hôn quá nồng cháy, quá kịch liệt, làm tôi không
thể chống đỡ, vô phương kháng cự. Anh áp lên môi tôi, giống như yêu quái hút máu người, muốn hút cạn năng lượng trong người tôi. Sau đó anh vừa
hôn vừa cắn, độ mạnh yếu khác nhau, môi có cảm giác hơi đau … anh ấy lại giống như một con sói đói, cuốn lấy đầu lưỡi tôi không ngừng càn quét … toàn bộ khí lực của tôi dưới sự tấn công vũ bão của trận hôn nồng nhiệt trước nay chưa có này làm cho xói mòn hết rồi.
Mãi tới khi tôi chịu không nổi, rên lên một tiếng, Chung Nguyên mới
chịu buông tha, nhưng lại theo đà hôn từ má một đường xuống dưới, hôn
lên cổ, rồi xương quai xanh, vẫn cứ cái kiểu vừa hôn vừa cắn, nhưng độ
mạnh yếu khác nhau, làm tôi tự nhiên sinh ra cảm giác thoải mái kỳ diệu. Tôi nheo mắt lại, ngửa cổ ra sau, giống như mấy con sư tử trong rạp
xiếc đang chờ được thưởng, hưởng thụ cái sự hôn và cắn của Chung Nguyên.
Một tay anh đỡ lấy lưng tôi, tay còn lại đặt lên ngực xoa, lực càng
ngày càng lớn. Đầu óc tôi bị anh làm cho mơ hồ, hé miệng định nói cái gì đó nhưng lại phát hiện ra chính mình “Uhm” một tiếng, thanh âm nhỏ nhẹ, mềm mại, lại giống như rất phong tình, chả giống tôi phát ra tẹo nào.
Chung Nguyên lại giống như bị kích thích, anh xiết chặt cánh tay,
nâng tôi lên khỏi mặt nước, sau đó cúi đầu, điên cuồng hôn và cắn lên
ngực tôi …
Tôi cảm thấy anh ấy điên rồi, bình thường anh ấy rất bình tĩnh, cơ
trí, nhưng giờ phút này lại giống như quỷ phát cuồng, táo bạo, kịch
liệt, cả người tản ra hơi thở mãnh liệt, giống như phải đốt cháy cả thế
giới này. Nhưng mà anh bây giờ, tựa như mất kiềm chế, lại giống như nắm
trong tay hết thảy mọi thứ, dẫn đường kéo tôi trầm luân, lại trầm luân …
Tôi cảm thấy chắc mình cũng điên rồi, chứ không sao lại cam tâm tình nguyện hưởng thụ bị quỷ cắn nuốt?
Tiếng thở dốc của nam nữa trong phòng tắm đan xen vào nhau. Chung
Nguyên hơi ngừng lại, cả người áp lên người tôi, vừa hôn lên vành tai
tôi vừa mơ hồ trầm giọng: “Đầu gỗ, chuẩn bị tốt chưa?”
Tôi nhắm mắt, đầu óc dường như đã bị dục vọng lấp đầy, giờ phút này
cũng chả ý thức nổi là Chung Nguyên đang hỏi cái gì, dưới động tác của
anh chỉ hàm hồ “Uhm” một tiếng.
Chung Nguyên chuyển người, khẽ tách hai chân tôi ra, sau đó mạnh mẽ thẳng lưng …
Trong phòng tắm lập tức truyền ra một tiếng kêu đau thảm thiết xé ruột xé gan …
Tôi biết lần đầu tiên sẽ đau, nhưng ai dè nó đau tới cỡ này, đau chết mất!
Tôi túm lấy vai Chung Nguyên, muốn đẩy anh ra: “Đau …”
Chung Nguyên lại ôm chặt tôi, mềm mại hôn lên mặt: “Ngoan, thả lỏng
một chút, qua rồi thì sẽ không sao nữa.” Anh nói xong lại lập lại động
tác, lần này hình như toàn bộ cái kia đã thâm nhập vào cơ thể tôi, thiệt là làm người ta sợ hãi mà.
Tôi kêu la thảm thiết liên tục, đánh bùm bụp vào ngực anh, khóc nói: “Không được, đau mà … Anh đi ra ngoài, ra ngoài!”
“Được rồi, anh ra, ra mà, đừng khóc nữa,” Chung Nguyên cố gắng đáp lời, vừa hôn nước mắt trên mặt tôi vừa lui ra ngoài một tí.
Nhưng anh vừa cử động thì tôi càng đau hơn …
Tôi lại thét lên: “Không được nhúc nhích, không được cử động nữa!”
“Không động nữa, ngoan nào.” Chung Nguyên dịu dàng an ủi tôi, thật sự không cử động nữa.
Tôi yên lòng, tuy là trong người có cái gì đó rất to, nhưng hình như
chỉ cần không động đậy thì sẽ không quá đau. Vì thế tôi rất vừa lòng dựa vào trước ngực Chung Nguyên, không nói nữa. Uhm, cứ như vậy, thật là
tốt.
Chung Nguyên cũng không nói nữa, ôm lấy tôi, bàn tay sau lưng tôi khẽ vuốt ve nhẹ, giúp tôi thả lỏng thân thể.
Cứ như vậy qua một lúc lâu, tôi đã sắp ngủ quên đi mất thì đột nhiên
Chung Nguyên khàn giọng, thanh âm rõ đáng thương nói: “Đầu gỗ, em cứu
anh, cứu anh với …”
Tôi hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn anh. Chỉ thấy mặt anh lúc này toát mồ
hôi, ánh mắt mơ hồ, mặt bắt đầu đỏ lên, môi mím chặt lại, giống như đang chịu đựng một sự thống khổ gì đó.
Tôi đau lòng giúp anh lau mồ hôi, lo lắng hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Chung Nguyên nắm chặt lấy tay tôi, yếu ớt nói: “Em có thể cho anh cử động một chút không?”
Ak …
Tôi cảm thấy sự thoải mái của mình giống như được tạo ra từ sự thống
khổ của Chung Nguyên vậy, áy náy quá, tôi chỉ đành khẽ cắn môi, nói:
“Thì … anh làm đi.”
Chung Nguyên vừa nghe lời này, lập tức như rồng sinh hổ động, nâng
người rời khỏi cơ thể tôi, sau đó lại mạnh mẽ tiến vào, cứ thế lập lại
động tác vừa rồi.
Tôi … ngoại trừ kêu thảm thiết, tôi còn có thể làm gì …
Nhưng tên đáng ghét kia ngay cả kêu thảm thiết cũng không cho tôi có
cơ hội, anh đè lên môi tôi, hung hăng hôn, động tác thân người lại càng
mạnh mẽ, tôi bị tra tấn tới chảy cả nước mắt, thằng cha này vừa vô cùng
dịu dàng giúp tôi lau nước mắt vừa vô cùng vô liêm sỉ động chạm cơ thể
tôi, không hề có ý giảm bớt.
Cầm thú, đúng là cầm thú!
Giống như đã qua một thế kỉ, rốt cục cầm thú Chung Nguyên cũng nộp vũ khí đầu hàng. Qua đi cao trào, anh ôm tôi vào lòng, kích động hôn lên
khóe môi, nói: “Đầu gỗ, anh rất hạnh phúc.”
Tôi mệt tới nỗi ngay cả mắt cũng không nâng lên nổi, rầu rĩ nói:
“Phiền anh trước tiên lui ra ngoài đi đã.” Haiz, nhẽ ra lúc này không
nên nhẹ dạ, cứ tưởng tên này suy yếu, thằng cha này thì có lúc nào yếu
hả?
Chung Nguyên vẫn như cũ ở nguyên trong cơ thể tôi, không hề có ý định rút quân. Anh kéo kéo tay tôi, nhẹ nhàng hôn, cười nói: “Làm sao bây
giờ, anh còn muốn nữa.” Nói xong còn phối hợp vặn vẹo lưng, cái đang ở
trong người tôi, lập tức lại bừng bừng khí thế.
Tôi như gặp phải đại địch, nghiến răng nghiến lợi nhìn anh: “Anh, chết, đi!”
Chung Nguyên ha ha cười nhẹ, thổi lên chóp mũi tôi, dịu dàng nói: “Hôm nay tạm tha cho em.”
Sau đó vặn nước nóng, giúp tôi tắm rửa.
Tôi cả người đau nhức, mệt muốn chết, cũng không biết ngủ từ lúc nào. Trong lúc ngủ mơ, hình như một giọng nói rất dễ chịu thì thầm bên tai:
“Đầu gỗ, anh yêu em.”
Lời tác giả: [Chú ý nha, chương này miêu tả rất chi là vi phạm lệnh
cấm, ai trách cứ xin mời đi đường khác. Lại nói, hiểu biết không nhiều,
phần H này còn chưa được hoàn mỹ, chi tiết thì xin mới các bạn độc giả
tự tưởng tượng cho bổ não đi … Não bổ rồi thì cuộc sống sẽ đẹp hơn đó]