Bạn đang đọc Người Hầu! Anh Yêu Em FULL – Chương 90: Xém Bị Phát Hiện
Một lúc sau, Mộ Kiều Lam rời khỏi biệt thự ánh mắt Đỗ Huệ Di luôn dán vào cô vừa bước khỏi cổng có làn gió lướt ngang qua khiến cho tóc cô bay lộ gương mặt của Mộ Kiều Lam, Đỗ Huệ Di ngay tức khắc có phản ứng vừa định đuổi theo thì Từ Phương Hiểu cùng Hoa Châu Châu bước ra gọi:”Chị Huệ Di!”
Đỗ Huệ Di quay người lại thấy cô và Hoa Châu Châu mày chau lại rõ là lúc nãy cô thấy Từ Phương Hiểu chạy đi mà? Từ Phương Hiểu cất giọng hỏi Đỗ Huệ Di:
“Chị định đâu vậy?”
“Hả? Chị đâu đi đâu đâu.” Đỗ Huệ Di lắc đầu nghĩ mình đã nhìn lầm.
Mộ Kiều Lam chạy nhanh vừa chạy vừa nhìn lại xem có ai đuổi theo không, Yến Quang Nam vô tình nhìn thấy cô liền dừng xe lại:
“Hân Hân! Tại sao em lại ở đây? Em lại trốn ra ngoài sao?”
Mộ Kiều quay đầu sang chỗ khác nhăn nhó, mím môi rồi thay đổi sắc mặt nhìn anh cười gượng gạo:”Sao lần nào em trốn được vệ sĩ, mọi người nhưng lại không trốn được anh vậy chứ?”
Yến Quang Nam khẽ bật cười nhìn cô:”Tại sao em lại trốn? Em muốn đi đâu mà trốn không dẫn vệ sĩ theo vậy?”
Mộ Kiều Lam nhanh trí đáp lại:”Em đi đến trung tâm mua sắm nhưng em không muốn người khác chú ý nên mới trốn đi còn Châu Châu thì ở đấy đi hai người rất dễ bị phát hiện.”
“Vậy để anh đưa em đi.” Yến Quang Nam cười nhẹ nói.
Mộ Kiều Lam biết thế nào Yến Quang Nam cũng nói thế nên cô mới nói là đi mua sắm cô gật gật đầu bước lên xe.
Trên xe, Mộ Kiều Lam lấy điện thoại gọi cho Từ Phương Hiểu, Từ Phương Hiểu vừa nghe máy liền hoảng hốt, sững sốt khi nghe thấy tiếng của Yến Quang Nam, cô im lặng nghe hai người nói:
“Anh Quang Nam! Anh chở em đến trung tâm mua sắm rồi anh chở em về luôn sao?” Mộ Kiều Lam cố tình nói như thế để cho Từ Phương Hiểu cô chuẩn bị đi đâu.
“Ừm…” Yến Quang Nam gật đầu đáp lại.
“Như vậy thì anh phải đợi lâu đấy tại vì em vào khu quần áo lựa hơi lâu đấy.”
“Không sao anh cũng không bận gì cả.”
Vừa nghe xong, Từ Phương Hiểu tắt điện thoại chạy xuống lầu tìm Hoa Châu Châu, Hoa Châu Châu đang ăn bỗng bị cô kéo dậy, dáng vẻ gấp gáp:
“Nguy rồi! Nguy rồi! Châu Châu! Cậu đừng ăn nữa xảy ra chuyện lớn rồi.”
“Ây da~ Có chuyện gì nói sau đi tớ đang ăn đợi tớ ăn xong đã.” Hoa Châu Châu vẫn không ngừng ăn mì.
“Trời ơi ~ Tới lúc này còn ăn cậu có biết là Lam Lam đang đi cùng với anh Quang Nam không hả? Họ đang đi đến trung tâm mua sắm đó.” Từ Phương Hiểu khẽ nói với Hoa Châu Châu.
“Hả? Cậu nói gì? Hai người họ đi chung sao?” Hoa Châu Châu nuốt hết mỳ trong miệng tròn mắt há mồm khó hiểu.
“Tớ cũng không biết bây giờ chúng ta phải làm sao đây?” Từ Phương Hiểu rối rắm không biết phải làm thế nào?
Hoa Châu Châu cũng không biết phải làm sao? Bỗng Từ Phương Hiểu nghĩ ra một cách liền nói ngay:
“Chúng ta hãy tìm tên lừa gạt nhờ anh ta giúp chúng ta.”
“Tên lừa gạt? Tên lừa gạt nào chứ? Đó là ai?” Hoa Châu Châu ngơ ra không biết người cô đang nói đến là ai?
“Chính là Âu Hoằng Phong bây giờ chúng ta chỉ có thể nhờ anh ta giúp thôi.” Nói là làm ngay, Từ Phương Hiểu lấy điện thoại ra gọi cho Âu Hoằng Phong.
Đang làm việc, Âu Hoằng Phong thấy Từ Phương Hiểu gọi đến môi anh ngay tức khắc cau lên, hắng giọng:”Alo! Phương Hiểu! Cuối cùng, em cũng gọi cho anh rồi có phải nhớ anh rồi không?”
“Im đi tên lừa gạt! Nhớ cái gì mà nhớ chứ? Tôi gọi cho anh là có chuyện muốn nhờ.” Mỗi lần nói chuyện với anh cô đều tức điên lại nhớ chuyện anh lừa cô khiến cô càng tức hơn nhưng cô phải ráng kiềm chế lại.
Âu Hoằng Phong khẽ bật cười có ai như cô không chứ? Nhờ giúp đỡ mà lại nói chuyện lớn tiếng, mắng người ta:”Có chuyện gì em cứ nói đi.”
Từ Phương Hiểu nói cho anh biết kế hoạch của mình, nói xong cô cùng Hoa Châu Châu lái xe rời khỏi đấy, Đỗ Huệ Di cùng những vệ sĩ lái xe theo phía sau Hoa Châu Châu lái xe nhanh hơn xe của vệ sĩ cũng chạy nhanh theo bỗng nhiên từ đâu có một chiếc xe màu đen khác chen vào chặn xe của Đỗ Huệ Di lại, nhân cơ hội Hoa Châu Châu chạy nhanh hơn nữa cắt đuôi được xe của Đỗ Huệ Di.
Đến trung tâm mua sắm, Hoa Châu Châu cùng Từ Phương Hiểu vội vã chạy vào bên trong tìm Mộ Kiều Lam cùng Yến Quang Nam.
Yến Quang Nam ngồi đợi Mộ Kiều Lam đột nhiên anh nhớ lại lúc nãy khi anh vô tình nắm tay Mộ Kiều Lam anh không hề thấy vết thương trên tay của cô, anh đứng dậy đôi mày nhíu chặt lại anh đang chờ Mộ Kiều Lam thử đồ xong ra ngoài để anh kiểm tra lại một lần nữa.
Bên trong phòng thử đồ, Mộ Kiều Lam đứng ngồi không yên chờ đợi Từ Phương Hiểu cùng Hoa Châu Châu đến.
Đột nhiên, một nhân viên bước đến nói với Yến Quang Nam:
“Xin hỏi anh chính là Yến Quang Nam?”
“Đúng vậy! Tôi là Yến Quang Nam xin hỏi có chuyện gì không?” Yến Quang Nam gật đầu đáp lại.
“Bên kia, có một vị tiểu thư tên là Hoa Châu Châu bị đồ ngã đè lên người cô ấy không bị sao nhưng chân bị trật nói là muốn anh qua đó dìu cô ấy về.”
“Được! Tôi qua đó ngay.” Yến Quang Nam ngay lập tức đi đến chỗ của Hoa Châu Châu xem cô như thế nào?
Bên này, Từ Phương Hiểu nhanh chóng bước vào phòng thay đồ Mộ Kiều Lam thấy cô môi nở nụ cười mừng rỡ:”Hân Hân! Cuối cùng, em cũng đến rồi.”
Yến Quang Nam đỡ Hoa Châu Châu ngồi xuống anh nhìn vào bên trong phòng thử đồ mày lại nhíu chặt, Từ Phương Hiểu bước ra Yến Quang Nam ngay lập tức cầm tay cô giơ lên xem nhìn thấy vết thương của cô anh buông xuống xem ra lúc nãy là anh nhìn lầm rồi.
Yến Quang Nam cười như không quay lại hỏi Hoa Châu Châu:
“Châu Châu! Tại sao em lại đến đây?”
Hoa Châu Châu cười cười giả vờ gãi đầu trả lời anh:”Tại em cảm thấy chán quá nên mới trốn đến đây.
Thôi! Bây giờ, chúng ta hãy quay về đi.”
Ba người cùng nhau quay về, Mộ Kiều Lam thấy anh đã đi liền nhanh chóng rời khỏi đấy.
Bước ra khỏi trung tâm mua sắm, cả ba người nhìn thấy Đỗ Huệ Di cùng vệ sĩ đứng ở đấy, khóe môi của Từ Phương Hiểu giật giật hỏi Đỗ Huệ Di:
“Chị Huệ Di! Sao chị biết ở đây mà đến vậy?”
Đỗ Huệ Di trầm mặt nhìn cô thở dài một hơi đáp:
“Cũng may là thiếu gia đã gắn định vị trên điện thoại nên chị mới có tìm mau chóng tìm được hai người.”
Từ Phương Hiểu liếc qua nhìn Hoa Châu Châu, Hoa Châu Châu lắc lắc đầu cô không hề biết chuyện này.
Từ Phương Hiểu mím môi cất giọng:
“Chuyện này tớ tính với cậu sau bây giờ tớ phải đến Âu thị tính sổ với Âu Hoằng Phong.
Tên lừa gạt đó tớ nhất định phải cho anh ta biết tay.”
“Được! Vậy cậu đi đi!” Hoa Châu Châu ngay lập tức nói.
“Vậy để chị cùng mọi người đi với em.” Đỗ Huệ Di lên tiếng nói với cô.
“Được! Vậy chúng ta đi thôi.” Từ Phương Hiểu gật đầu cười nhạt trong đầu thầm nghĩ:
“Nếu em nói không cần chị cũng sẽ đi thôi cần gì phải hỏi chứ? Âu Hoằng Phong! Anh dám lừa tôi lần này anh chết chắc rồi.”