Bạn đang đọc Người Hầu! Anh Yêu Em FULL – Chương 120: Xem Ai Chết Trước
“Hân Hân! Cậu không giận không hận tớ vì tớ đã đâm anh trai cậu sao?” Hoa Châu Châu bỗng nhiên nhớ ra chuyện cô đã làm bị thương Mộ Khánh Dương mà tại sao Từ Phương Hiểu lại không trách cứ gì cô hết.
“Giận chứ? Tất nhiên phải giận rồi giận cậu vì đã che giấu không cho tớ và mọi người biết chuyện.
Dương Nguyên Khánh bắt ba mẹ của cậu để uy hiếp cậu tại sao cậu lại không nói cho tớ và mọi người biết chứ?” Từ Phương Hiểu tỏ vẻ giận dỗi, trách móc Hoa Châu Châu.
“Cậu đã biết hết rồi sao?” Hoa Châu Châu kinh ngạc nhìn Từ Phương Hiểu rồi nhìn sang Âu Hoằng Phong và Bạch Nhã Băng.
“Ừm…Cậu đừng quên chúng ta còn có Nhã Băng đấy không có chuyện gì mà cô ấy không thể điều tra ra được và cậu cũng yên tâm Nhã Băng đã nói rồi vài ngày nữa cô ấy sẽ cứu ba mẹ cậu ra.” Từ Phương Hiểu khẽ gật đầu nắm lấy bàn tay của Hoa Châu Châu nở nụ cười nói cho Hoa Châu Châu biết.
“Thật sao?” Trên gương mặt nhợt nhạt của Hoa Châu Châu nở một nụ cười mừng rỡ nhưng trong nụ cười ấy vẫn có nét buồn bã.
“Không gì không thể điều tra ra được…Nhã Băng? Cô chính là Bạch Nhã Băng đại tiểu thư của Bạch gia?” Hứa Tiểu Niệm đứng tựa lưng vào tường hai tay khoanh lại nheo mắt quan sát Bạch Nhã Băng.
“Đúng vậy!” Bạch Nhã Băng gật đầu gương mặt lạnh lùng cất giọng trả lời.
Từ đằng xa, Dương Mộc Đồng đi đến những vệ sĩ đứng trước cửa ngay lập tức giơ tay cản lại, người đàn ông đứng sau bước lên một bước gương mặt vô cùng dữ tợn quát lớn:
“Các người có biết đây là ai không mà dám cản đường hả? Mau tránh ra.”
Nghe bên ngoài ồn ào, Từ Phương Hiểu, Âu Hoằng Phong, Hoa Châu Châu cùng Bạch Nhã Băng và Hứa Tiểu Niệm đồng loạt nhìn ra phía cánh cửa.
Hứa Tiểu Niệm cau chặt đôi mày lại lên tiếng:
“Các người cứ ở đây để tôi ra ngoài xem thử.”
Âu Hoằng Phong cùng những khác gật đầu đứng nép sang một bên, Hứa Tiểu Niệm bước ra lạnh giọng hỏi:”Có chuyện gì?”
Vệ sĩ nhanh chóng đóng cửa lại Dương Mộc Đồng nghênh mặt kiêu căng quan sát Hứa Tiểu Niệm dáng vẻ không hề xem ai ra gì:”Cô là ai?”
“Tôi là ai thì liên quan gì đến cô còn cô tại sao lại làm loạn ở đây?” Hứa Tiểu Niệm cũng không hề thua kém gì, đôi mắt sắc lẹm, giọng điệu vô cùng đanh đá đáp trả.
Dương Mộc Đồng kiềm nén cơn tức, khó chịu lườm Hứa Tiểu Niệm:
“Tôi là bạn của Hoa Châu Châu tôi nghe nói cô ấy bị thương và đang nằm ở bệnh viện này nên tôi đến thăm.”
“Oh! Cô là bạn của Châu Châu từ khi nào mà tôi lại không biết vậy kìa.
Cô! Xứng để làm bạn với Châu Châu sao?” Hứa Tiểu Niệm nhếch môi cười lạnh, giọng nói chua ngoa, khinh thường, mỉa mai.
“Cô…” Dương Mộc Đồng tức điên rút súng ra chỉa thẳng vào đầu Hứa Tiểu Niệm, hai thuộc hạ đứng sau cô ta cũng rút súng ra.
Bốn vệ sĩ đứng canh ở cửa trợn mắt rút súng ra chỉa vào Dương Mộc Đồng và thuộc hạ của cô ta.
Hứa Tiểu Niệm vẫn dửng dưng không một chút sợ hãi nhếch mép cười:”Cô thử bắn xem cô chỉ có ba khẩu súng còn tôi đến bốn chưa tính cả tôi đấy.
Tôi đứng im cô cứ việc bắn để xem ai chết trước.”
Dương Mộc Đồng siết chặt khẩu súng trong tay tức muốn phát điên nhưng vẫn không thể làm gì được chỉ có thể hét lớn khiến cho những người xung quanh giật mình, cô ta quay người lại lớn tiếng ra lệnh:”Còn đứng đó làm gì mau đi về thôi.”
Hứa Tiểu Niệm hừ lạnh một tiếng nỏ nụ cười đắc ý rồi quay vào trong:”Đúng là mụ điên.”
Âu Hoằng Phong thấy Hứa Tiểu Niệm đi vào anh khẽ cười giơ ngón cái ý khen ngợi:”Không tồi đấy.”
Từ Phương Hiểu giơ tay phải ra muốn bắt tay làm quen với Hứa Tiểu Niệm, cô tươi cười cất giọng:
“Tôi xin tự giới thiệu lại tôi tên là Mộ Kiều Hân rất vui được quen biết cô.”
Hứa Tiểu Niệm phớt lờ, lướt ngang qua không thèm để ý đến Từ Phương Hiểu đi đến bên cạnh Hoa Châu Châu, Hứa Tiểu Niệm quay người lại lãnh đạm nói:
“Tôi không muốn làm quen với các người chút nào mắc công lại gặp rắc rối, phiền phức.”
Âu Hoằng Phong tức giận, khó chịu khi Hứa Tiểu Niệm tỏ thái độ bất lịch sự như thế với Từ Phương Hiểu:”Này! Cô bất lịch sự quá đấy Phương Hiểu chỉ là muốn làm quen với cô thôi cô có cần phải như thế không chứ?”
“Thì sao? Anh làm gì được tôi?” Hứa Tiểu Niệm nghênh mặt thách thức anh.
“Châu Châu cũng đã tỉnh lại không sao rồi, Phương Hiểu chúng ta hãy quay về thôi ở đây một lát nữa chắc anh tức chết đấy.” Âu Hoằng Phong kéo tay Từ Phương Hiểu rời khỏi phòng bệnh.
“Tôi cũng quay về đây.
Tạm biệt!” Bạch Nhã Băng cười nhạt nói với Hoa Châu Châu và Hứa Tiểu Niệm.
Hoa Châu Châu khẽ gật đầu, Hứa Tiểu Niệm đôi mắt hơi híp lại dõi theo Bạch Nhã Băng trong nói thầm trong lòng:”Cuối cùng, chúng ta cũng gặp lại nhau rồi.”
Trên xe, Từ Phương Hiểu cảm thấy con đường mà anh đang chạy không phải là quay về nhà của mình cô nhìn anh cất giọng:
“Hoằng Phong! Anh chở em đi đâu vậy? Đây đâu phải là con đường quay về nhà em đâu chứ?”
“Lát nữa em sẽ biết thôi.” Anh cười tươi ra vẻ thần thần bí bí.
Chiếc xe dừng lại trước cổng của một căn biệt thự rất rộng lớn, anh mở cửa sổ tay cầm một cái điều khiển nhỏ giơ ra ngoài bấm nút, cánh cổng to lớn ấy từ từ mở ra.
Anh lái xe vào trong, bấm nút một lần nữa cánh cổng tự động đóng lại.
Từ Phương Hiểu bước xuống xe mắt mở to hết cỡ khi nhìn thấy căn biệt thự trước mắt của mình, cô đã thấy rất nhiều biệt thự rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một căn biệt thự lộng lẫy, xa hoa như thế, cảm giác rất choáng ngợp bởi sự xa hoa, hào nhoáng của nó.
“Đây là…” Từ Phương Hiểu ngoảnh đầu lại có chút khó hiểu hỏi anh.
“Đây là biệt thự của chúng ta anh xây nên là để tặng cho em.” Âu Hoằng Phong nắm lấy bàn tay của cô dẫn vào trong.
Bước vào bên trong, cô lại một lần nữa bất ngờ, kinh ngạc tuy cô đã tưởng tượng ra bên trong xa hoa, lộng lẫy như thế nào rồi nhưng nó hoàn toàn vượt xa mọi sự tưởng tượng.
Từ Phương Hiểu hơi nhíu mày nhìn Âu Hoằng Phong khó hiểu hỏi:
“Tại sao đột nhiên anh lại xây biệt thự này? Vừa nhìn thôi đã biết số tiền để xây cái biệt thự này nó khủng đến cỡ nào nó bằng ba cái biệt thự hiện tại của anh gộp lại đấy.”
Âu Hoằng Phong ôm Từ Phương Hiểu từ phía sau giọng nói vô cùng dịu dàng, trầm ấm cất lên:”Sau này chúng ta kết hôn xong sẽ ở đây.”
“Vậy còn biệt thự hiện tại thì sao?” Từ Phương Hiểu nhíu chặt đôi mày thắc mắc hỏi anh.
“Ba của anh sắp quay trở về ông ấy sẽ ở biệt thự hiện tại của chúng ta.”
“Vậy còn mẹ của anh thì sao? Bà ấy ở đâu? Tại sao lại không về cùng?” Từ trước đến giờ cô vẫn thắc mắc rằng tại sao lại không thấy ba mẹ của anh và anh cũng không bao giờ nhắc đến ba mẹ của mình thấy anh không nói cô cũng không tiện hỏi.
Bây giờ, nhân dịp này cô muốn giải đáp thắc mắc của mình.