Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính

Chương 65: Mộng Phi Độ Tuyết Vương Tóc Mai 7


Bạn đang đọc Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính – Chương 65: Mộng Phi Độ Tuyết Vương Tóc Mai 7


Editor: Mòi học tra
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Lãnh Văn Uyên cười ngốc, hắn kề sát mặt y, chớp mắt mấy cái như vừa dụ dỗ vừa năn nỉ, “Sư tôn… Cho đệ tử làm đi.”
Lâm Dung Vi nghiêng mặt, nhìn khuôn mặt Lãnh Văn Uyên vì say rượu mà đỏ lên, ánh mắt mơ màng ái muội, vừa ngoan ngoãn lại vô hại.
Nếu y đã nhớ lại những việc trước kia, tất nhiên hiểu rõ kịch bản của Lãnh Văn Uyên.

Ban đầu diễn vai nam nhân chưa trải sự đời dễ ngượng ngùng, khiến người ta chỉ muốn trêu ghẹo không thôi.

Sau khi cởi bỏ lớp ngụy trang đứng đắn là như lang như hổ, eo đóng cọc không biết mệt là gì, chỉ hận không thể nuốt cả người dưới thân vào bụng.
Nếu không khôi phục trí nhớ, nhất định là bị đồ nhi ngoan ngoãn lừa lật tới lật lui.

Bây giờ tất nhiên y đã biết đề phòng.
Lãnh Văn Uyên vùi đầu lần nữa, bị y một tay đẩy lên, đầu lưỡi gian manh không chạm vào được làn da trắng tuyết kia.
Hắn ngẩng đầu mặt đầy tủi thân, Lâm Dung Vi mặt lạnh, xòe tay ra.
Lãnh Văn Uyên đè trên người y nhưng không dám lỗ mãng, bĩu môi lấy ngọc nhuận cao từ nhẫn trữ vật ra, luyến tiếc đặt vào tay y.
Lâm Dung Vi hơi yên tâm, mở ngọc nhuận cao ra.
Hắn vẫn nằm lì trên người y, giận dỗi không muốn cho y cử động được, mặt mũi buồn hiu như thể ấm ức lắm vậy.
Một tay Lâm Dung Vi cầm ngọc nhuận cao, một tay quen thuộc mà hướng xuống dưới, Lãnh Văn Uyên lại vui ra mặt, cũng chậm rãi đưa tay xuống.
Nét mặt y cứng lại, chỉ cảm thấy lực tay của hắn khỏe kinh người, khiến tay y lệch ra chỗ khác.
“Buông ra!” Hồi chuông cảnh báo gióng lên, y vừa muốn đổi tay khác liền bị hắn lật cả hai tay, đè lên đỉnh đầu.
“Sư tôn đừng sợ, đệ tử biết mà, nhất định sẽ thật nhẹ nhàng…” Lãnh Văn Uyên nghiêng đầu thì thầm, cười si mê phà hơi vào tai y, nhẹ nhàng liếʍ ɭáρ hệt như một con chó sói.
Lâm Dung Vi biến sắc, theo bản năng vội vàng dùng tiên lực, nhưng tiên lực vừa thoát ra đã bị sương đen ăn mòn, suýt nữa xông theo vào đan điền.

Lâm Dung Vi không thể động đậy, cố gắng giãy giụa một lúc, y chợt cảm thấy có thứ gì dính ngọc cao lành lạnh, chậm rãi tiến vào.
*
Sáng sớm tinh mơ rừng cây vô cùng yên tĩnh, khác hẳn với tiếng huyên náo đêm qua, chỉ có tiếng chim ríu rít dưới ánh mặt trời, mang theo sự ấm áp.
Dưới giường là hai bộ thanh liên bào mỗi nơi một món, hai đôi ủng một đen một trắng đặt cạnh nhau, phục sức không cầu kỳ trân quý thì cũng là thanh nhã.
Màn giường thả xuống từng lớp, nhẹ nhàng lay động mỗi khi gió mát thổi qua.

Người trên giường chậm rãi mở mắt, màu đỏ bên khóe mắt thật lâu không tan đi, mái tóc tùy ý xõa ra, quanh co phủ trên vai, mỗi lần gió thổi vào sợi tóc cũng bay theo.
Trên cổ là từng vệt đỏ trải dài, kéo đến tận trong áo ngủ bằng gấm, không biết bên trong là phong cảnh thế nào.
Lâm Dung Vi thừ người nằm trên giường, cổ họng không rên nổi, thân dưới âm ỷ đau.
Nếu tối qua không bị Lãnh Văn Uyên cho lật xe, có khi đã dễ chịu hơn chút.

Suy cho cùng hắn cũng quá say nên không nghe ra ý tứ “vi sư nên ở trên”.
Y chợt có chút hoài niệm phù dung tinh, ngọc nhuận cao tuy là hàng tốt nhưng vẫn kém xa thứ đồ trong hang động ngày đó.
[Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ thứ mười hoàn thành.

Tiến trình +8%.

Nhắc nhở thân thiện: Ác chủng đang ăn mòn nghiêm trọng, xin nhanh chóng xử lý.]
Lâm Dung Vi khẽ thở dài, cho dù là phải đỡ đòn cho nam chính cũng không mệt bằng hưởng một đêm xuân.
[Hệ thống, ngươi là do trời cao phái tới hành hạ ta phải không?] Y nói không ra hơi.
Hệ thống yên lặng hồi lâu, cẩn thận hỏi thăm ký chủ, [Tiếp theo, ngươi chuẩn bị…]
Lâm Dung Vi nghĩ đến chuyện giờ đã bị ăn sạch sẽ, tâm tình không khỏi phức tạp.

Nếu đã hoàn thành nhiệm vụ mười, vậy chỉ còn lại tâm ma của nam chính, du ngoạn Tiên Vực.


Còn phải lấy được truyền thừa của đao phách, rồi để cho Lãnh Văn Uyên thọc y một kiếm.
Y nằm trên giường hoài nghi nhân sinh, Lãnh Văn Uyên dè dặt vén rèm che lên, bưng một chén cháo trắng vào.
Nhìn người bên trong giường, hắn đặt cháo xuống, cẩn thận vén tóc Lâm Dung Vi lên để khỏi rủ xuống đất.
Lâm Dung Vi trong lòng khó chịu, đến cuốn tiểu thuyết thứ hai vẫn bị đè chết.

Thật vất vả tu vi mới cao hơn Lãnh Văn Uyên, nhưng chỉ vì ác chủng mà không vận được tiên lực, rốt cuộc vẫn chạy không thoát.
“Sư tôn?” Lãnh Văn Uyên nhỏ giọng gọi y, kính cẩn bưng cháo tới, “Hôm qua sư tôn uống nhiều rượu, chắc là sẽ khó chịu.

Ta nấu cháo trắng thanh đạm, người ăn một chút đi.”
Hôm qua?
Lâm Dung Vi hơi nghiêng đầu, ánh mắt tựa hàn băng, “Ta ở trong mộng trải qua gần mười cái xuân thu, ngươi thật sự không nhận ra chút nào?”
Sắc mặt Lãnh Văn Uyên trắng bệch, suýt nữa đánh rơi chén trong tay.
“Ở đây vi sư có không ít tiên khí xứng với người tuyệt tình, không bằng ngươi tới chọn mấy cái?”
Ngữ điệu y vô cùng lạnh lẽo, hắn không dám nhìn y nữa, đành cúi đầu trầm mặc.
Lâm Dung Vi cũng im lặng không lên tiếng, dưới thân nhức mỏi thời khắc nhắc nhở tối hôm qua đối phương suồng sã vô độ như thế nào.
Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, một luồng khí tức như rắn độc chậm rãi bốc lên.

Lâm Dung Vi nhìn lại, chỉ thấy hơi thở Lãnh Văn Uyên hỗn loạn, cảm giác âm u bức bối khiến y căng thẳng.
Xem ra tâm ma của Lãnh Văn Uyên quả thật có liên quan đến cuốn tiểu thuyết đầu tiên, không đụng vào được, vừa đụng là lật đổ tất cả mọi thứ hết.
Lâm Dung Vi ánh mắt thâm trầm, suy nghĩ chốc lát mới chậm rãi mở miệng, “Lãnh Văn Uyên…”
Lãnh Văn Uyên lập tức ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng, hai hàng lệ chảy xuống, rơi vào trong chén cháo.
“Sư tôn… Ngay cả “Văn Uyên” cũng không muốn gọi…”

“Văn Uyên hiện giờ… Chỉ có sư tôn là người gần gũi nhất.

Người… người ghi hận ta…”
“Đệ tử vọng ngôn nói rằng hai chữ “Văn Uyên” Chỉ có người thân thiết mới có thể gọi… Hiện tại sư tôn nhớ ra chuyện ở hạ giới, có phải chán ghét ta lắm không?”
“Ta… ta quả thật ngu xuẩn, không xứng có được người…”
Lãnh Văn Uyên nói năng lộn xộn, thần sắc hoảng hốt, khí tức càng hỗn loạn hơn, gần như có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.
Lâm Dung Vi nhìn hắn để cháo qua một bên, từng bước một đi tới quỳ trước giường, nhìn thẳng vào y, ánh mắt như thể muốn khóa chặt y bên người.
“Sư tôn không được rời khỏi ta… Ta đã là người của sư tôn… Bất kể sinh tử…”
“Sư tôn có thích nơi này không? Ta sẽ mua nó coi như là nhà của chúng ta, người cái gì cũng không cần làm, chỉ cần ở đây thôi.

Để những kẻ mang tâm tư kia không thể nhìn thấy người, ta sẽ chăm sóc người…”
Lông tơ Lâm Dung Vi dựng đứng, ánh mắt hắn quá đáng sợ, lời nói ra càng khiến y không rét mà run.
Y cố gắng trấn tĩnh, không khí lúc này càng căng thẳng, sợ là tâm trí Lãnh Văn Uyên như đang đứng ở ngã tư đường vậy, nếu không kéo về ắt sẽ nguy hiểm.
Lãnh Văn Uyên chậm rãi tiến sát đến Lâm Dung Vi, tầm mắt rơi vào dấu hôn loang lổ trên cổ, ánh mắt càng thêm u ám.
Y không lùi ra mà trái lại còn vươn đến gần hơn, nhẹ nhàng dùng môi mình phủ lên môi hắn, triền miên dịu dàng.
Lãnh Văn Uyên sững sờ khựng lại, sau một lúc tay chân liền luống cuống, hoảng hốt nhìn y.
“Văn Uyên, Văn Uyên, Văn Uyên.” Lâm Dung Vi đối diện với ánh mắt hắn, nhẹ nhàng gọi ba tiếng.
Hắn ngơ ngác nhìn y, sau một lúc mới tỉnh táo lại.
“Nhận ra ta không?” Lâm Dung Vi hỏi lại lần nữa, Lãnh Văn Uyên vô thức gật đầu.
“Ta nói không cần ngươi lúc nào?” Lâm Dung Vi hai tay xoa má hắn, “Rút xương rút máu, ta đau lòng còn không kịp.”
Môi Lãnh Văn Uyên mấp máy, trong mắt có ánh nước, “Sư tôn… Không trách ta?”
“Sao lại không trách được?” Lâm Dung Vi thở dài, “Nếu lúc ấy ngươi cứ thẳng thắn nói ra.

Cho dù chúng ta có cùng chết, ta cũng cam tâm tình nguyện.”
“Sư tôn…” Lãnh Văn Uyên cuối cùng vỡ òa, lao vào lòng y, khóc một trận lâm ly bi đát tới thống thoái.
Dưới thân y tê rần nhưng lại không dám ý kiến, chờ hắn khóc xong, lúc ngẩng đầu lên, u uất trong mắt đã tan biến.
“Nếu đau thì cứ khóc đi, ở trước mặt ta không cần áp lực.” Lâm Dung Vi dịu dàng vỗ về hắn, trong mắt mang theo sự yêu thương.
“Sư tôn, có phải ta đang nằm mơ không? Chuyện- chuyện này không giống thật lắm, ta nằm mơ cũng không có.” Lãnh Văn Uyên không rời mắt khỏi y, chỉ cảm thấy hạnh phúc tới quá đột ngột.

Lâm Dung Vi trong lòng thoáng động, sắc mặt vẫn như thường, “Nếu là trong mộng, có ta bầu bạn với ngươi, vậy thì không cần tỉnh nữa, thế nào?”
Lãnh Văn Uyên cười vui vẻ, hận không thể mọc thêm đuôi để vẫy, “Được!”
Nhìn hắn đã khôi phục bộ dáng dương quang thường ngày nhưng hệ thống vẫn không lên tiếng, Lâm Dung Vi lại âm thầm tính toán.
“Văn Uyên, đưa cháo đây.”
Lãnh Văn Uyên nhìn chén cháo đã nguội, ngượng ngùng lên tiếng, “Sư tôn, để ta đi lấy chén khác.”
Thấy hắn vui mừng hớn hở bưng cháo tới, lại mang ánh mắt mong đợi, Lâm Dung Vi liền ăn nhiều hơn chút.
Lãnh Văn Uyên mừng rỡ không thôi, đứng ở bên giường nhìn y, “Tối qua ta thấy một đốm sáng nhập vào cơ thể sư tôn, ta biết có lẽ người sẽ khôi phục trí nhớ khi còn ở hạ giới.

Ta rất sợ nhưng lại quá say, cuối cùng không biết gì nữa, khi tỉnh lại…”
Hắn ngừng lại một lúc, ngượng ngùng gãi đầu, “… Đã thấy sư tôn đè lên người ta, thân mật như vậy khiến ta cao hứng muốn điên…”
“Đúng rồi, Cực Tình Kiếm.” Hắn hai tay dâng thanh kiếm lên, “Sư tôn cứ phạt nó, đệ tử không có ý kiến gì.”
Sắc mặt Lâm Dung Vi đạm nhạt như thường, “Thiên đạo đã trừng phạt nó rồi, ta không cần làm việc thừa thãi.”
“Sư tôn, Cực Tình Kiếm tâm ý tương thông với ta, thao thao bất tuyệt trong thức hải…” Lãnh Văn Uyên không chút lưu tình bán đứng Cực Tình Kiếm, hoàn toàn không hề áy náy.
“Ngày đó ta thăng tiên, thần thức bị tổn thương, Cực Tình Kiếm giữ phần ký ức dưới hạ giới của ta.

Sau khi sư tôn chuộc kiếm về, lúc ta rút kiếm thì khôi phục trí nhớ, nhớ lại toàn bộ những chuyện trước đây.”
Lãnh Văn Uyên ngước mắt, thâm tình nhìn y, “Cực Tình Kiếm tuy bị lôi kiếp trừng phạt nhưng ta là chủ nó, có thể cùng nó giao lưu.

Sau đó Cực Tình Kiếm nói cho ta rằng sư tôn mới là chân thân của Dung Song.”
Lâm Dung Vi thờ ơ gật đầu, giống như đang nghe hắn giải thích nhưng thật ra đang thất thần.
Mình đã làm đến nước này, còn phải làm thế nào mới giải được tâm ma của hắn?
“Sư tôn?” Lãnh Văn Uyên gọi y, “Sư tôn có nghe những gì ta vừa nói không?”
Lâm Dung Vi không tập trung, dĩ nhiên là không nghe được.
“Hiện tại ta không hy vọng được kết đạo lữ với sư tôn, chỉ mong vẫn luôn được trái phải hầu hạ người, sư tôn có bằng lòng hay không?” Lãnh Văn Uyên nhắc lại lần nữa, y liền nghe ra ý đồ của hắn.
Tên tiểu yêu tinh này, muốn kết đạo lữ thì nói thẳng đi, còn vòng vo.
Lâm Dung Vi suy nghĩ một lát, nghiêm túc trả lời Lãnh Văn Uyên, “Đạo lữ cũng chỉ là lời trên miệng, không bằng ta thề hẹn với ngươi, có được không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.