Bạn đang đọc Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính – Chương 64: Mộng Phi Độ Tuyết Vương Tóc Mai 6
Editor: Mòi học tra
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Dưới sườn núi Vạn Huyết Nhai, màn sương mù đỏ lúc này đã tan đi rất nhiều, Dung Song thản nhiên cởi giày nằm trên tảng đá, dùng ngọn lửa đỏ kia sưởi ấm chân trần.
“Ta là… Tuệ nhãn cao siêu độc nhất…Đoạn Tình Kiếm…”
Dung Song cười khẩy, quăng khúc xương gà vừa gặm xong lên không trung, không sai không lệch đập vào thanh kiếm đang giãy giụa, để lại một vệt dầu trên thân kiếm.
“Hôm nay là ngày thứ bốn mươi chín rồi, còn không nhìn ra thuộc tính của mình sao.” Dung Song trở mình đứng dậy, từng bước thất thần tới gần Đoạn Tình Kiếm, khiến nó sợ hãi liên tục run rẩy.
“Ta cái gì mà ta, nói chuyện cho đàng hoàng, ngoan ngoãn làm kiếm đi.
Sau này nhớ, đừng có phá hoại tình duyên của người ta.” Dung Song bắt lấy chuôi kiếm nóng đỏ, nóng đến mức phát ra tiếng “xì xì” trong tay y.
“Ngươi- ngươi nghĩ qua cảm thụ của ta chưa?” Đoạn Tình Kiếm bi thương, “Ta vẫn luôn là Đoạn Tình Kiếm, ta không muốn cường hóa thuộc tính khác mà! Này!”
Dung Song mắt điếc tai ngơ, một tay cầm kiếm tìm vị trí để có thể một lần là đâm chính xác.
[Ký chủ, nam chính đã xuất hiện trong phạm vi ta tính toán, dự tính còn sáu phút đến đây!]
Dung Song sờ soạng trên ngực, ánh mắt trống rỗng, không nói một lời.
[Còn ba phút.]
[Một phút.]
Dung Song cầm kiếm bằng cả hai tay, mũi kiếm nhắm thẳng vào vị trí trái tim.
[Đếm ngược.]
[Ba.]
[Hai.]
[Một!]
Bóng người vừa lạ vừa quen xuất hiện cách đó không xa, Dung Song không chút do dự, hai tay siết chặt chuôi kiếm, mạnh mẽ đâm vào ngực.
Thân kiếm có nhiệt độ, đâm vào cơ thể trái lại cảm thấy ấm áp, máu tươi văng tung tóe, ướt đẫm cả thân hồng y vốn đã đỏ thắm.
“Dung Song!!!”
Tiếng gào tê tâm liệt phế vang vọng, như cánh chim rơi xuống vực sâu, để lại một tiếng kêu cuối cùng.
Trước mắt choáng váng nghiêng trời, từng cơn đau đớn ập tới như sóng biển, lại có người ôm lấy y, ra sức truyền linh lực vào nhưng cũng không giữ nổi sinh mạng đang trôi đi.
“Đừng… Làm ơn…”
Dung Song cố gắng mở mắt ra, không biết từ lúc nào Lãnh Văn Uyên đã tiều tụy như vậy, râu ria trên mặt lởm chởm, thân hình gầy đi không ít.
Người này là nam chính, vốn nên xé trời lật đất, không gì không thể, hậu cung thành đàn, mỹ nhân trong ngực, hưởng vinh hoa vô thượng…
Đều do y chọc ghẹo hắn, rốt cuộc khiến hắn thành bộ dạng này, nước mắt rơi như mưa, đau đến không muốn sống.
Dung Song hé môi cười chua xót, chậm rãi giơ tay sờ lên mặt Lãnh Văn Uyên, hơi thở yếu ớt, “Ngươi muốn tuyệt tình… Ta càng không muốn ngươi được như ý.
Ta muốn cho ngươi cầm chặt thanh kiếm này… Liền nhớ lại độ ấm của máu ta.
Biết tình cảm của ta không có một chút giả dối… Ta muốn ngươi ngày qua ngày đều cõng ta, nội tâm không được an bình.”
“Không, Dung Song… Đừng…” Lãnh Văn Uyên khóc không thành tiếng, nắm chặt tay y, “Ta xin ngươi… Ta xin ngươi…”
“Nghe này… Ta sẽ không yêu ngươi một lần nào nữa…” Dung Song gắng gượng nhìn chăm chăm vào khuôn mặt đã bao lần quấn lấy linh hồn y, môi khẽ mấp máy, “Làm chân mệnh thiên tử của ngươi đi thôi… Thế gian này, không còn Dung Song…”
Giống như sau khi thưởng thức mĩ vị, cuối cùng là một tiếng thở dài hài lòng, khóe môi Dung Song rũ xuống, đôi mắt nhẹ nhàng nhắm lại, tay buông lơi.
Lãnh Văn Uyên cả người run rẩy, thống khổ đến tận cùng, cuối cùng lại chẳng thể phát ra thanh âm nào.
Trời quang bỗng có sét đánh qua, mây đen tụ lại kín trời như đè xuống thật thấp.
Tiếng gió gào thét chung quanh, Đoạn Tình Kiếm chậm rãi rút ra khỏi thân thể Dung Song, thân kiếm nhuốm máu, ánh sáng rực rỡ lưu chuyển giống như có dòng máu đang chảy trong thân kiếm.
Tia chớp đánh loạn trên bầu trời, tử lôi giáng xuống vực sâu, đánh thẳng vào thanh kiếm.
Huyết sắc âm thầm trào lên, thân kiếm chậm rãi hiện ra hai chữ “Cực Tình”.
Từng lớp sương mù đỏ dưới núi trong nháy mắt bị tử lôi đánh tan, chúng cuồn cuộn từng lớp chen lấn lên Vạn Huyết Nhai như những nụ hồng đỏ thắm.
Nhưng lại bị một tia tử lôi đánh xuống, nụ hồng bung ra như nở rộ, lại tan ra rất nhanh, phiêu tán trong đất trời, mở ra cảnh đẹp vô ngần.
Cực Tình Kiếm bị chín đạo thiên lôi đánh sạch nhơ bẩn, nhân quả tuần hoàn, cuối cùng bị một đạo tử lôi đánh vào chuôi kiếm, Cực Tình Kiếm thét lên một tiếng rồi rơi xuống đất, không cách nào lên tiếng nữa.
Lôi kiếp độ qua, mây đen tan đi, điềm lành cùng linh vũ rơi xuống, mưa xối ướt hai người một kiếm dưới sườn núi.
Lâm Dung Vi đè ngực, ánh mắt phức tạp.
Lãnh Văn Uyên cứng còng quỳ trong linh vũ, nước mưa làm cả người hắn ướt đẫm, chốc lát sau, dưới khí vận bảo hộ, cảnh giới của hắn lại tăng thêm một tầng.
Lâm Dung Vi giương mắt nhìn Lãnh Văn Uyên ôm thi thể Dung Song, hồn bay phách lạc từng bước bước lên Vạn Huyết Nhai.
Hô hấp y căng thẳng, chỉ thấy Lãnh Văn Uyên đứng ở vách đá, gió núi quét qua, hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán Dung Song.
Nụ hôn này kéo rất dài, Lãnh Văn Uyên chợt giống như nghĩ tới điều gì, kiên định mở mắt ra.
Hắn triệu Cực Tình Kiếm tới, thu thi thể Dung Song vào túi càn khôn, đặt vào vị trí trước ngực, lại rút bội kiếm của hắn ra, ngự kiếm mà đi.
Lâm Dung Vi lẳng lặng nhìn Lãnh Văn Uyên đi tới thư quán trước kia dưới chân núi, sau khi tìm được ông chủ thư quán, hắn không nói hai lời liền quỳ xuống trước mặt lão, nhất quyết không chịu đứng lên.
“Ngươi là ai!” Lão giả bị dọa suýt nữa té từ trên ghế xuống, “Lão phu không biết cái tên tội phạm bị truy bắt nhà ngươi là ai, đừng có tới kiếm chuyện với lão.”
Lãnh Văn Uyên ngẩng đầu, đôi mắt sáng như lửa đốt, “Theo lời ngài trước đây, cơ thể ta có thể luyện thành tiên đan, khiến người cải tử hoàn sinh, phi thăng Tiên Vực.
Bây giờ ngài có thể làm được không?”
Ông lão bị lời của hắn làm bất ngờ đến hít một hơi khí lạnh, trước tiên đóng cửa tiệm, kéo hắn vào trong nhà, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Lãnh Văn Uyên cẩn thận cởi túi càn khôn, đem thi thể Dung Song ra.
Lão giả sững sờ chốc lát, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lãnh Văn Uyên.
“Xin ngài, dùng thân thể ta luyện thành tiên đan!” Hắn quỳ phục trước lão, vô cùng kiên quyết.
“Cái này…” Lão giả cảm thấy rất khó xử, “Vả lại phương pháp luyện đan rất khó khăn, muốn luyện đan từ thuần linh thể, phải nghiền xương cắt thịt, trộn hết vào trong vạc, còn phải mổ sống…”
Lãnh Văn Uyên cong môi cười một tiếng, như được giải thoát, “Ta nguyện ý, cho y thân thể của ta, ta nguyện ý.”
Lão giả lắc đầu than thở, “Cả vạn năm mới có một người mang thuần linh thể như ngươi, những gì lão phu thấy cũng chỉ là ghi chép trên sách vở, nếu thất bại, vậy thì ngươi…”
“Đó là ta đi cùng y.” Lãnh Văn Uyên bình tĩnh, khí khái nam nhân không chút xao lòng, “Ta cũng tình nguyện.”
Lâm Dung Vi thật sự không dám xem tiếp, đến khi đan dược hoàn thành, Lãnh Văn Uyên đã trở thành hồn phách, hắn đầy mong đợi nhìn ông lão đút đan dược vào miệng Dung Song.
“Lão phu cũng không nghĩ ý chí ngươi lại kiên định đến vậy, cuối cùng ngưng tụ thành quỷ tu.” Lão giả cảm thán, “Tâm trí vững như vậy, thật là thế gian hiếm thấy.”
Lãnh Văn Uyên vẫn luôn chăm chú nhìn Dung Song, hồn thể mờ nhạt tàn tạ khó coi, không khó tưởng tượng khi còn sống bị giày vò như thế nào.
Qua thời gian một chung trà, Lâm Dung Vi thấy trong cơ thể Dung Song bay ra một đốm sáng vàng kim, vòng quanh Lãnh Văn Uyên mấy vòng.
“Dung Song… Dung Song…” Hắn mừng như điên, muốn giơ tay chạm vào nhưng lại bị xuyên qua.
“Trở về đi, ta biết sai rồi…” Lãnh Văn Uyên nghẹn ngào, “Lần này ta nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi…”
Đốm sáng khựng lại trong chốc lát, dừng trước mặt Lãnh Văn Uyên như đang suy xét, tuy chưa nói một chữ nhưng lại có thể rõ ràng ý tứ của y.
“Nhưng ta – không tin ngươi nữa.”
Đốm sáng vút lên không trung, xông thẳng đến chín tầng mây, Lãnh Văn Uyên đứng ngẩn ngơ tại chỗ, một giọt lệ phản chiếu lại ánh vàng lăn xuống, rơi vào Cực Tình Kiếm.
Hắn ôm chặt thanh kiếm, ánh mắt hốt hoảng, “Đừng… Đừng bỏ ta…”
Lôi kiếp lại giáng xuống, lần này là đánh vào hồn phách của hắn.
Lâm Dung Vi lúc này mới nhận ra, cảnh giới Lãnh Văn Uyên đã tới độ kiếp.
Dưới sự bảo vệ của khí vận, Lãnh Văn Uyên thành công phi thăng đến Tiên Vực, nhưng thần trí lại trở nên mơ hồ, vô tri vô giác, ôm Cực Tình Kiếm lang thang ở Tiên Vực.
Chính là lúc bắt đầu.
Đốm sáng vàng kim hướng lên Tiên Vực, ngựa quen đường cũ bay tới Thanh Phong, sau khi vào Tùng Đường liền nhập vào trán tiên nhân thanh lãnh, không còn chút bóng dáng.
*
Lâm Dung Vi bừng tỉnh, chỉ cảm thấy trước mắt mờ mờ ảo ảo, mùi rượu quanh quẩn chóp mũi, cảm giác hoảng hốt kịch liệt.
Y cố gắng mở mắt ra nhìn hết thảy trước mắt, phảng phất như cách một đời.
Đệ tử giỏi giang say gục xuống bàn, thanh liên bào lỏng lẻo khoác trên người, lộ ra hơn nửa bả vai và thắt lưng rắn chắc.
[Ký chủ, hồi phục trí nhớ rồi, có cảm nghĩ gì không?]
Lâm Dung Vi thở dài, ân ân oán oán ở quyển sách trước cũng không thể nói được ai đúng ai sai.
Chung quy là một chữ “tình” trao lầm người.
Nhưng trải qua một đời như vậy, quả thực khó mà thông suốt.
Lâm Dung Vi nâng mắt nhìn nam nhân bị rượu hun đến mê man bên cạnh, ánh mắt dao động,
Trước mắt dường như lại hiện lên khung cảnh một thanh niên có chút ngây thơ, ngốc nghếch đi sau Lãnh Văn Uyên, mở miệng là “Lãnh đại ca.”
Lãnh Văn Uyên đều đã gọt xương luyện thịt cho y trở lại, việc gì y phải phun ra một câu tổn thương khiến hắn phải gánh chịu những thống khổ kia lần nữa.
Để giờ đây đều đau trong tim y.
[Ký chủ, ý ngươi là…] Hệ thống mờ mịt.
Lâm Dung Vi bình tĩnh nhìn Lãnh Văn Uyên, đôi mắt lạnh lẽo ngậm sương giá.
Nếu một quyển sách kia ngươi đã chiếm đủ tiện nghi của ta, thì giờ quyển sách này ta nên đòi lại chút.
Tầm mắt y lướt xuống theo y phục khoác hờ, ánh mắt dừng lại nơi nào đó chốc lát, không nhìn ra suy nghĩ.
Y nghiêng người qua, đầu ngón tay nhẹ nhàng móc vào đai lưng lỏng lẻo.
Chỉ vừa kéo nhẹ, y phục liền tuột hết xuống, lộ ra thân thể y tự tay nặn.
Lâm Dung Vi ôm lấy đệ tử say khướt, nhẹ nhàng đặt lên giường.
Liên Dực Thành, tiên các tốt nhất, ngọc nhuận cao thượng hạng, không dùng tới chẳng phải là rất đáng tiếc sao?
Y cởϊ qυầи Lãnh Văn Uyên ra, hít sâu một hơi chuẩn bị tinh thần.
Tới lúc quan trọng Lâm Dung Vi chợt khựng lại, y lục tìm một lúc trong nhẫn trữ vật mới nhớ ra tất cả ngọc nhuận cao đều bị Lãnh Văn Uyên cầm.
Nhẫn của hắn nhận chủ, y phá không được, bất đắc dĩ đành phải cúi xuống, nhẹ nhàng gọi hắn dậy.
Lãnh Văn Uyên mắt say lờ đờ, ngây ngốc nhìn Lâm Dung Vi gần như đang đè lên người hắn, mặt liền đỏ bừng.
“Sư- sư tôn…”
“Lấy ngọc nhuận cao ra.” Lâm Dung Vi lời ít ý nhiều, Lãnh Văn Uyên mím môi ngượng ngùng cúi đầu, “Sư tôn, ta mới vừa nằm mơ.”
Y nhẫn nại không chấp kẻ say, “Mơ thấy gì?”
“Ta mơ thấy, sư tôn biết được chuyện trước kia.
Ta bị dọa đến suýt vỡ tim, may là người đánh thức ta…”
Lâm Dung Vi im lặng nhìn hắn, ánh mắt hơi tối lại mang ý dò xét.
“Sư tôn không cần mệt nhọc như vậy.” Lãnh Văn Uyên dường như nghĩ tới chuyện gì, ôm lấy hông Lâm Dung Vi, trở mình một cái đã thành công đè y dưới thân.
“Để đệ tử tới là được rồi.”
Hắn cười vui vẻ, hôn môi lấy lòng không dứt, tay lại nhanh chóng cởi y phục y, lộ ra thân thể như ngọc tạc.
“Sư tôn…” Lãnh Văn Uyên mặt đầy thỏa mãn, thoải mái dụi mặt lên người y, tham lam hít mùi thơm lành lạnh đầy chóp mũi, thi thoảng lại dùng lưỡi liếʍ ɭáρ chơi đùa một phen.
Lâm Dung Vi cảnh giác, đây là cơ hội hiếm có, ngàn vạn lần không thể bị Lãnh Văn Uyên phản công.
“Ngọc nhuận cao?” Lâm Dung Vi chìa tay ra, ngăn lại hành động như chó con của hắn.