Bạn đang đọc Người Dấu Yêu – Chương 51
Thời Thất trả lời tin nhắn xong thì đặt di động lên bàn.
Lúc nâng mắt lên, cô bất ngờ nhận ra nét mặt của Tần Bách Duật thoáng âm u, nhưng tập trung nhìn kĩ thì hình như chẳng có gì.
Cô nghi ngờ đó là ảo giác.
Lúc này, anh bỗng giương mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào trong suốt của cô, giọng điệu nhắc nhở đều đều.
“Em xem thực đơn đi, em muốn ăn gì?”
“Ừm…”
Nghiên Thời Thất đáp một tiếng rồi lật thực đơn, cô bỏ qua ngờ vực trong lòng rồi gọi một phần súp kem nấm và Cobb salad(*).
(*) Cobb salad: là một món salad vườn chính của Mỹ, thường được làm với rau xà lách xắt nhỏ, cà chua, thịt xông khói giòn, ức gà nướng hoặc nướng, trứng luộc, bơ, hẹ, phô mai Roquefort, và rượu vang đỏ.
Chọn món xong, phục vụ cầm thực đơn đi, Tần Bách Duật xắn tay áo sơ mi lên giữa cánh tay, cầm lấy ấm trà thủy tinh, chậm rãi đưa mắt về phía Nghiên Thời Thất, “Chỉ ăn ít như vậy thôi?”
“Vâng!” Nghiên Thời Thất gật đầu rất tự nhiên, “Tuần sau phải đến Milan trước để chuẩn bị cho tuần lễ thời trang, dạo gần đây em không dám ăn nhiều!”
Tần Bách Duật buông ấm trà xuống, tách trà nóng tỏa hơi nước nghi ngút xung quanh, lá trà đậm đặc tản ra mùi thơm thoang thoảng làm tinh thần tỉnh táo.
“Em phải đi bao lâu?” Anh nhấp một ngụm trà.
Lúc mới uống vào cảm thấy hơi chát nhưng sau đó lại ngọt ngào, lông mày đang nhíu chặt dần dần giãn ra.
Nghe vậy, Nghiên Thời Thất chống cằm, móng tay được giũa đẹp đẽ búng lên mặt một cái, “Chắc khoảng một tuần, nếu nhanh thì tầm bốn, năm ngày!”
Sau khi tiếp tục cau mày thì anh không nói thêm gì nữa.
Bầu không khí yên tĩnh một cách khác thường, khu ăn uống ngoài trời cũng vắng lặng không một tiếng động.
Thỉnh thoảng chỉ truyền đến tiếng côn trùng kêu râm ran, ánh đèn chập chờn trên đỉnh đầu chiếu xuống tầng ánh sáng mờ ảo.
Đầu ngón tay chống cằm của Nghiên Thời Thất lơ đãng vuốt ve trên da, cô bỗng cảm thấy hơi bất an.
Cô đang cố tìm chủ đề để phá vỡ bầu không khí cứng nhắc thì di động trên bàn lại vang lên.
Tầm mắt của cô hướng về phía màn hình, cùng lúc đó ánh mắt của người đàn ông cũng khó khăn lắm mới bắt được giao diện báo tin nhắn của di động.
Lông mày Tần Bách Duật tiếp tục nhíu chặt, gương mặt lạnh lùng dường như đang phủ kín một lớp sương băng giá buốt.
Nghiên Thời Thất cầm di động lên, đọc lướt qua tin nhắn rồi nhanh chóng gõ hai chữ “Cảm ơn”.
Ánh sáng lờ mờ của màn hình chiếu lên gò má cô, làm nổi bật nước da trắng hồng.
Đôi mắt hoa đào sáng long lanh, hệt như các vì tinh tú đều rơi vào trong đó.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Ánh sáng màn hình tắt đi thì cuộc trao đổi giữa Nghiên Thời Thất và Tống Kỳ Ngự cũng tạm kết thúc.
Cô để điện thoại vào trong túi.
Điều này cũng ngầm chỉ ra rằng hành động đặt điện thoại trên bàn lúc này của cô rõ ràng là đang chờ đối phương trả lời tin nhắn.
Hầu kết của Tần Bách Duật nhấp nhô, đôi môi mỏng mím chặt đến mức trắng bệch, anh cố đè nén sự khó chịu, trầm ngâm nói nhỏ: “Anh vào nhà vệ sinh!”
Nghiên Thời Thất nhìn bóng dáng xa dần của anh biến mất ở đoạn cuối con đường cỏ, khẽ cắn môi, đáy mắt tràn đầy khó hiểu.
Lần này chắc không phải là ảo giác của cô đấy chứ?!
Tần Bách Duật, không vui rồi!
Đôi mắt long lanh của Nghiên Thời Thất mở to, hoang mang nhìn đám cây xanh đến ngây người.
Trong cái đầu quả dưa nhỏ không ngừng hồi tưởng lại mọi chi tiết ban nãy.
Rốt cuộc thì cô đã làm gì khiến anh không vui?!
Thời gian lặng lẽ trôi qua, những suy tư của Nghiên Thời Thất vẫn đang tiếp diễn.
Ở đầu bên kia, sau khi Tần Bách Duật rời khỏi khu ăn uống ngoài trời thì bước nhanh đến giữa hành lang bên ngoài sân của nhà hàng.
Anh rút di động ra, lạnh mặt bấm điện thoại, nội dung rất ngắn gọn, “Điều tra tất cả mọi chuyện khi Nghiên Thời Thất đến Đại học Lệ Thành.”
Anh ấn mạnh lên nút tắt cuộc gọi, gương mặt cực kì tuấn tú hiện lên vẻ sắc bén, nghiêm nghị.
Cảm xúc nặng nề không dứt, Tần Bách Duật lấy hộp thuốc lá ra, cầm điếu thuốc rồi đưa lên miệng.
Sau khi châm lửa thì anh rít mạnh một hơi.
Làn khói xen lẫn đắng chát cuồn cuộn xông vào phế quản, xua tan phần nào cơn giận của anh.
Anh đứng lặng trong hành lang, ánh mắt âm u khó lường nhìn chằm chằm đầu thuốc lá lúc sáng lúc tối.
Lát sau anh lại nhếch môi lên cười xót xa tự giễu, nụ cười chỉ thoáng hiện lên rồi lập tức biến mất.
Quả nhiên chỉ có cô mới có thể khuấy động cảm xúc của anh.
Đúng lúc này, vài nhân viên phục vụ vội vàng đi tới từ đầu bên kia của hành lang.
Sau khi đến gần bóng dáng cao lớn, nổi bật của anh, bọn họ hơi sửng sốt rồi đồng loạt cúi đầu, “Chào ông chủ!”.