Bạn đang đọc Người Dấu Yêu – Chương 50
Tần Bách Duật không đáp lời.
Anh biết rõ cô gái trước mắt không phải chim hoàng yến trong lồng giam, cô có suy nghĩ độc lập và nhân cách của riêng mình.
Vậy nên, lặng lẽ ở bên cạnh chính là tình ý dịu dàng nhất mà anh dành cho cô.
Lát sau, Nghiên Thời Thất cất tài liệu vào trong túi.
Khoảnh khắc cô dời tầm mắt thì lập tức rơi vào đôi mắt sâu thẳm như biển khơi của anh.
Cô liếm môi, cười rất gian, nịnh nọt dựng thẳng ngón cái lên, “Đã cất kỹ tài liệu, Tổng Giám đốc Tần thật sự đỉnh quá đi mất!”
Gương mặt tuấn tú của anh thoáng hiện lên vẻ nuông chiều, đôi môi mỏng khẽ nhếch, bất ngờ tung ra một câu, “Vậy em định cảm ơn thế nào?”
Nụ cười của Nghiên Thời Thất cứng đờ: “!!!”
Cô kinh ngạc nhìn anh, rốt cuộc cô cũng có loại ảo giác như vừa tự cầm đá nện xuống nguời mình.
Hình như bị phản dame rồi!
Cô có nói muốn cảm ơn à?!
Không chịu nổi ánh mắt chăm chú, chờ mong của Tần Bách Duật, sau khi Nghiên Thời Thất lặng lẽ suy nghĩ thì nghiêng đầu nói: “Chi bằng… Em mời anh ăn cơm nhé?”
“Cũng được!”
Dứt lời, Tần Bách Duật vui vẻ bấm điện thoại bàn nội bộ, “Trác Hàn, đặt bàn ở nhà hàng Nghi Nam.”
“Đã nhận được, thưa Tổng Giám đốc!”
Nghiên Thời Thất chớp đôi mắt sáng ngời rồi lườm người đàn ông vừa ung dung đặt chỗ trước kia.
Cô mím môi, ý xấu trỗi dậy như muốn hòa một ván với anh, “À, vốn dĩ em định mời anh ăn lẩu cay cơ!”
“Nhà hàng Nghi Nam cũng có!”
Nghiên Thời Thất bị KO!
***
Nhà hàng Nghi Nam nằm ở gần núi Nghi Nam vùng phía bắc của nội thành.
Vì nhà hàng dùng nguyên liệu thiên nhiên sạch sẽ nên vô cùng nổi tiếng ở Lệ Thành.
Nơi đây có rặng núi trùng điệp, cây cối xanh um, phong cảnh tuyệt đẹp.
Lúc tài xế Tần thị lái xe đến nhà hàng Nghi Nam thì đã gần sáu giờ.
Ánh chiều tà đã ngả về núi tây, chiều hôm mù mịt sương khói.
Tới gần nhà hàng, giữa hương cỏ cây mát mẻ bốn phía thoang thoảng mùi khói lửa, núi non cách trở, bụi bặm bao phủ thế gian.
Bước đi trên con đường cỏ lưu ly trong nhà hàng, Nghiên Thời Thất cảm nhận được sự bình yên trước nay chưa từng có.
Người đàn ông bên cạnh chỉ mặc áo sơ mi đen và quần âu, giống hệt đỉnh núi sừng sững cao chót vót.
Anh có phần điềm tĩnh và hướng nội hơn cô, gương mặt tuấn tú lạnh lùng giống như vầng trăng sáng treo giữa bầu trời hoàng hôn đang gần kề.
Vị trí Trác Hàn đặt trong nhà hàng là vườn cảnh quan bên ngoài.
Ánh sáng được sắp xếp tỉ mỉ chiếu lên một mảng xanh ngát.
Bàn đá điêu khắc hoa văn được đặt hai bên mặt cỏ.
Cảnh vật xung quanh đẹp như tranh vẽ, điều làm cho người ta bất ngờ là chỗ ăn ngoài trời này chỉ có hai người bọn họ.
Sau khi ngồi xuống, Nghiên Thời Thất phân vân nhìn một vòng, “Em nghe nói nhà hàng Nghi Nam rất khó đặt chỗ, sao hôm nay lại không có ai nhỉ?”
Phục vụ cung kính đặt thực đơn lên bàn, sau đó châm một bình Đại Hồng Bào(*) thượng hạng cho bọn họ.
(*) Đại Hồng Bào: một loại trà đá Vũ Di được trồng ở vùng núi Vũ Di.
Đó là một loại trà ô long đậm, bị oxy hóa nặng.
Đây là loại trà đắt nhất thế giới.
Do chất lượng cao, trà Đại Hồng Bào thường được dành cho những vị khách danh dự ở Trung Quốc.
Tần Bách Duật mở thực đơn, nhìn cô rồi trầm giọng trêu: “Em có thể hiểu rằng đây là chuyện tốt được ông trời tác thành!”
Nghiên Thời Thất đáp trả bằng ánh mắt “anh đang nói đùa à”.
Cô đang định xem thực đơn thì di động trong túi vang lên chuông báo.
Lúc lấy di động, còn chưa mở màn hình thì Nghiên Thời Thất chợt nghe thấy người đàn ông đối diện nói với nhân viên phục vụ: “Cho một phần lẩu cay miền nam Tứ Xuyên.”
Nghiên Thời Thất: “…”
Cô lặng lẽ thở dài, lúc nhìn màn hình di động không nhịn được mà nghĩ, trước kia sao cô không phát hiện ra Tần Bách Duật lại xấu bụng như vậy chứ!
Cô nhận được một tin nhắn qua điện thoại.
Tin nhắn không ghi chú số máy nhưng khi nhìn nội dung bên trong thì cô đã hiểu rõ.
Là tin nhắn Tống Kỳ Ngự gửi đến, thông báo với cô rằng anh ta đã hẹn với cô nữ sinh và người nhà để thương lượng hòa giải vào ngày kia.
Nghiên Thời Thất cúi đầu, tập trung trả lời, không hề nhận ra anh đã ngừng việc lật thực đơn.
Đôi mắt sâu như đầm nước mang theo ánh sáng u ám bí ẩn rơi xuống người cô.
Theo góc độ của Tần Bách Duật, anh có thể mơ hồ nhìn thấy cô đang mở giao diện trả lời tin nhắn chứ không phải WeChat!
“Có việc à?”
Khoảnh khắc anh thu hồi tầm mắt thì miệng cũng bật hỏi.
Nghiên Thời Thất dồn hết chú ý lên di động, lơ là lắc đầu, nhỏ giọng thì thầm: “Không có, em xong ngay đây.”
Tần Bách Duật không nói gì thêm, nhưng đôi mắt lạnh lùng kia đã loáng thoáng hiện lên tia sáng lạnh lẽo thấu xương.
Anh hiểu rất rõ Nghiên Thời Thất, bao gồm cả những mối quan hệ xã hội vô cùng đơn giản của cô.
Người làm cô tập trung trả lời tin nhắn vào lúc này chắc chắn không phải người quen! Vietwriter.vn
Bởi vì, đó không phải là WeChat mà là tin nhắn!.