Đọc truyện Người Đàn Ông Tôi Theo Đuổi 7 Năm Yêu Người Khác Rồi – Chương 18
Viên Phong.
Trương Phong Hòa không cần gương, cũng biết biểu tình của mình thế nào. Cậu nhìn về phía Trương Kiến Minh, nỗ lực muốn nhìn xem ông có nói đùa không.
Nhưng không phải.
Trương Kiến Minh nhìn Viên Phong với ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Tay ông tuy đang nắm lấy Trương Phong Hòa, nhưng ánh mắt lại dừng trên người Viên Phong, giọng điệu hỏi han ân cần, tựa như Viên Phong mới là con ruột của mình.
Tâm Trương Phong Hòa rơi xuống đáy.
Cậu lén lút rút tay ra khỏi Trương Kiến Minh, ngẩng đầu chào hỏi Viên Phong. Nét cười trên mặt cứng đờ, dù trong ánh mắt tràn ngập không tin tưởng, nhưng bề ngoài vẫn giả bộ như lần đầu tiên thấy Viên Phong.
Viên Phong phản ứng cũng không kém bao nhiêu. Trừ bỏ khiếp sợ lần đầu, mau chóng khôi phục tinh thần, thân thiết gọi “Anh”.
Trương Phong Hòa không rõ tư vị trong lòng. Hết thảy thật sự là quá mức trùng hợp. Trong khoảng thời gian ngắn cậu thật không biết diễn tả có phải mình may mắn khi người cùng mình lăn giường không phải em mình, hay nên bi ai khi người đoạt bạn trai mình lại là em mình.
Chuyện ngoài ý muốn liên tiếp xảy đến, dư lại cũng chỉ có trì độn.
Bữa cơm này Trương Phong Hòa ăn đến thất thần, trong khi ăn, Vương Hân giả bộ quan tâm cậu, trong lời nói cũng ám chỉ việc giới thiệu đối tượng. Trương Phong Hòa nghe được trong lòng một trận phiền muộn, liền lãnh đạm trả lời bà vài câu.
Trương Tâm Đoá một bên thấy thế, ngược lại bất mãn. Âm dương quái khí nói:”Người mà mẹ tôi giới thiệu cũng là thiên kim hào môn, tiểu thư nhà giàu, giới thiệu cho anh quen biết, cũng là cho anh trèo cao rồi. Giờ ngay cả một câu cảm ơn cũng không có à?”
Lời này nói ra, ý vị khinh thường Trương Phong Hòa.
“Tiểu Đóa!” Trương Kiến Minh vội quát lớn ngăn lại. Trương Tâm Đoá lập tức phát tác, chỉ thấy cô bất mãn vỗ bàn, lộ ra sự không được giáo dục đối Trương Phong Hòa hô to gọi nhỏ nói:”Cha! Người làm gì vậy! Thật không hiểu sao mọi người phải khách khí với tên kia như vậy, cha xem anh ta nghèo rớt mồng tơi thế kia, ăn của chúng ta dùng của nhà ta, còn không biết xấu hổ ở trước mặt chúng ta phô trương nữa!”
Trương Phong Hòa nghe xong không thể tưởng tượng mà nhìn cô,”Tôi khi nào ăn của nhà cô dùng của nhà cô?”
“Cha tôi cho sinh hoạt phí kia không phải là tiền à? Đừng thấy dính chỗ tốt rồi không nhận nhé.”
Trương Phong Hòa nghe vậy cảm thấy buồn cười, cậu lạnh lùng nói:”Do ba cô thiếu tôi.”
Sau khi Trương Kiến Minh cùng vợ ly hôn, cũng không giành quyền nuôi con, nhưng có gửi sinh hoạt phí nuôi dưỡng theo định kỳ, chỉ là số tiền đó chỉ đủ để Trương Phong Hòa đóng học phí.
Trương Tâm Đoá định phản bác lại vài câu, kết quả bị Vương Hân đè lại. Mục đích của ả còn chưa thành hiện thực, làm sao có thể để họ xung đột. Trương Phong Hòa không còn tâm tư ở lại ăn cơm, cậu chỉ cảm thấy ghê tởm buồn nôn. Đối với người một nhà này, thật sự là khó nuốt.
Vương Hân, Trương Tâm Đoá, còn có Trương Kiến Minh, cùng… Viên Phong.
Trương Phong Hòa thừa nhận mình đã ăn no bụng, mới lại đây ăn bữa cơm tất niên.
Cậu đứng dậy, nói:”Tôi no rồi, về trước đây.”
Nghe xong, Trương Kiến Minh liền muốn ngăn cậu. Trương Phong Hòa dùng sức đẩy tay ông ra, tay lại bị Trương Kiến Minh nắm chặt. Trong không khí giằng co, người vẫn luôn chú tâm ăn cơm Viên Phong buông đũa xuống, nhàn nhạt nói:”Tôi đưa anh đi.”
Nói xong, y cũng đứng dậy, lấy áo khoác đặt trên ghế, dùng ánh mắt bảo Trương Kiến Minh buông tay, sau đó đi ra. Trương Phong Hòa thừa dịp, đi theo ra ngoài.
Trước khi ăn, Trương Tự đã sớm về trước. Trương Tự cũng cùng người nhà ăn bữa cơm đoàn viên tại Tụ Hưng Lâu, trùng hợp Viên Phong cũng lại đây ăn cơm, 2 người liền tranh thủ cơ hội ngọt ngào trong chốc lát. Kết quả lại thấy được một màn giật mình.
Lúc gần đi, Trương Tự nhìn Trương Phong Hòa vài lần, trong ánh mắt lộ ra suy tư.
Đi đến bên ngoài, thừa dịp chờ thang máy, Trương Phong Hòa quan sát Viên Phong. Gương mặt so với cậu trẻ hơn, căng bóng, làn da trắng nõn, đôi mắt rất sáng, bề ngoài nhìn thật kiêu căng.
Đột nhiên Trương Phong Hòa không hiểu tại sao mình lại là thế thân? Rõ ràng không có điểm tương đồng, chẳng lẽ do vận mệnh nên mới phát sinh quan hệ?
Viên Phong đột nhiên mở miệng nói chuyện, đánh gãy suy nghĩ miên man của Trương Phong Hòa. “Họ của tôi là họ của cha.”
Trương Phong Hòa vừa nghe liền hiểu, Viên Phong giải thích về họ của mình, chính là theo họ của người cha đã chết sớm.
Thang máy đến, hai người đi vào. Trừ bọn họ, ngoài ra không có ai khác. Viên Phong dựa vào tường, giương mắt nhìn Trương Phong Hòa. “Không nghĩ đến anh là người kia, doạ tôi nhảy dựng rồi.”
“Cũng thế.” Trương Phong Hòa tức giận.
“Cho dù là anh tôi, tôi cũng sẽ không nhường Trương Tự cho anh.” Đột nhiên, Viên Phong nói tiếp.
Trương Phong Hòa nghe trong lòng mắt trợn trắng, “Trương Tự không đem lại hứng thú cho tôi.”
“Vậy thì tốt rồi.” Viên Phong cười cười. Trong lời nói có chút đắc ý, hoàn toàn không nghĩ mình mới chính là kẻ xen vào mối quan hệ giữa Trương Phong Hòa và Trương Tự, cũng không áy náy.
“Vốn dĩ cũng là tôi quen với Trương Tự trước, anh trong lòng Trương Tự cũng không đáng kể chút nào.” Cửa thang máy mở, Viên Phong nhìn Trương Phong Hòa đi ra khỏi thang máy, không đuổi theo, ngược lại đứng bấm thang máy đóng lại, đối với Trương Phong Hòa lần nữa tuyên thệ chủ quyền.
Trương Phong Hòa nghe xong liền âm thầm bật cười.
Nếu tự tin như vậy, cần gì phải lần lượt cảnh cáo cậu?
Đứng ở sảnh Tụ Hưng Lâu, nhìn người đến người đi, náo nhiệt phi thường, Trương Phong Hòa tâm lại rơi xuống đáy, chỉnh lại khăn choàng cổ, rời khỏi sảnh.
Bên ngoài gió lạnh thấu xương, thổi mạnh vào mặt Trương Phong Hòa, làm cậu bị đau. Tuyết rơi nhẹ xuống giữa không trung, Trương Phong Hòa ngẩng đầu nhìn trong bóng đêm lộ ra điểm hồng quang trên bầu trời, vươn tay ra đón lấy bông tuyết như thời còn bé. Bông tuyết rơi vào lòng bàn tay, thật mau tan.
Cậu nhớ đến khi ấy cha mẹ vẫn chưa ly hôn, ngày Tết âm lịch, người một nhà quây quần trên bàn cơm nóng cùng đón năm mới, bên ngoài liên tục có âm thanh đốt pháo, Trương Phong Hòa ăn cơm xong, la hét cũng muốn đốt pháo, Trương Kiến Minh liền mang theo cậu ra ngoài đốt đủ loại pháo. Mãi cho đến khi tuyết rơi, cậu mới bị mẹ gọi vào nhà, xoa xoa tai vì lạnh mà bị đỏ, quát lớn sau này không được nghịch ngợm như vậy.
Hiện tại tai cậu cũng hồng lên như thế, đáng tiếc không có ai giúp cậu.
Trương Phong Hòa thu hồi tay, muốn rời đi. Lại không phát hiện phía sau cậu có người chạy đến, 1 đôi bàn tay ấm áp đặt lên 2 tai lạnh của cậu, hơi ấm từ bàn tay truyền đến, người cũng tiến lại gần, nói:”Sao lại đứng ở đây hứng gió thế?”
Trương Phong Hòa giật mình, vội quay người lại, rơi vào đôi mắt cười như không cười của Phùng Dã.
Cậu nghe thấy Phùng Dã uỷ khuất cùng trách cứ cậu:”Trương Phong Hòa, năm nay sao em lại không nhắn tin cho anh.”