Người Đàn Ông Tôi Theo Đuổi 7 Năm Yêu Người Khác Rồi

Chương 17


Đọc truyện Người Đàn Ông Tôi Theo Đuổi 7 Năm Yêu Người Khác Rồi – Chương 17

Trương Phong Hòa rất ngoài ý muốn.

Cậu không nghĩ đến đêm giao thừa cũng gặp Phùng Dã.

Phùng Dã đương nhiên là cùng người nhà lại đây ăn cơm tất niên, hắn đứng một chỗ, dáng người cao lớn, khuôn mặt lãnh đạm, tựa hồ tâm tình không được tốt. Lại nhìn thấy Trương Phong Hòa, ánh mắt sáng lên, thần sắc vui sướng.

Trương Phong Hòa dời tầm mắt, không muốn cùng hắn nói chuyện.

Phùng Dã thấy thế, biểu tình lại ảm đạm. Phùng mẫu ở một bên thấy được hết thảy, lại cho rằng vợ chồng son giận dỗi, liền mở miệng nói,”Không phải tiểu Phong đấy à?”

Vừa rồi khi Trương Phong Hòa xoay người, Phùng mẫu đã sớm nhận ra cậu. Ngần ấy năm, bà đã sớm tiếp nhận chuyện Phùng Dã thích đàn ông, cho nên đối Trương Phong Hòa ngược lại dần dần không còn ác ý. Hơn nữa Trương Phong Hòa không hư hỏng, vừa nhìn đã biết ngoan ngoãn, cùng con trai mình bên nhau, thấy rất an tâm.

Chỉ là……tại sao cậu lại cùng với người nhà Vương Hân? Phùng mẫu nhíu nhíu mày, chuyện tường tận bà không rõ, nhưng bà không thích người phụ nữ Vương Hân này. Ngày thường cũng không thể nào tránh né sự giao tiếp với bà ta, hôm nay tại đây lại còn gặp trúng thật xui xẻo, không nghĩ tới Trương Phong Hòa lại cùng họ lại đây ăn cơm.

Đêm giao thừa cùng xuất hiện ở Tụ Hưng Lâu, chỉ có thể dùng người một nhà tới giải thích. Nhưng nhìn Trương Phong Hòa bộ dạng xa cách, không khỏi làm Phùng mẫu tâm sinh nghi hoặc.

Vương Hân cũng thực ngoài ý muốn Phùng mẫu quen biết Trương Phong Hòa.

Cho đến nay bà luôn chướng mắt con trai chồng với vợ trước, nếu không phải tập đoàn Lâm thị có thiên kim tiểu thư bị thiểu năng trí tuệ đến tuổi kết hôn, muốn tìm 1 chàng rể, bà sẽ không gọi Trương Phong Hòa lại đây ăn bữa cơm.


Trước đã cho Trương Kiến Minh thử, kết quả tan rã trong không vui, cho nên lúc này Vương Hân thừa dịp ăn cơm tất niên kéo lại cảm tình với Trương Phong Hòa, không kéo dài giằng co. Nếu là có thể cùng Lâm thị liên hôn, bà cùng Trương Kiến Minh cùng liên minh công ty thì có thể kết thúc chuỗi ngày làm ăn xoay đầu vốn.

Vốn dĩ bà cũng nghĩ tới muốn cho con trai mình cùng thiên kim Lâm thị thân cận, nhưng con trai bà như thế nào cũng không đồng ý, bà cũng đã gặp qua thiên kim kia, cũng luyến tiếc con trai mình phải đi hầu hạ cô gái không vẹn toàn kia. Liền phải đưa ra hạ sách.

Hiện giờ thấy Trương Phong Hòa thế nhưng còn có thể cùng Phùng gia nói chuyện, bà không khỏi vừa mừng vừa sợ, đối Trương Phong Hòa có điểm lau mắt mà nhìn.

Phải biết rằng bà ngày thường nóng vội, đều không để tâm đến Phùng mẫu lại là người có tiền. Nghĩ vậy, bà xoay chuyển tròng mắt, tính toán như thế nào làm quan hệ tốt lên. Đúng lúc vào lúc này thang máy tới rồi, người Phùng gia tiến vào, Vương Hân không hề ngại liền đuổi kịp, cũng muốn đi theo vào thang máy, nhưng bị vệ sĩ Phùng gia ngăn lại.

Phùng mẫu bất động thanh sắc nói: “Bà Trương, phiền các người chờ chuyến kế tiếp.”

Vương Hân nịnh nọt nói: “Vâng vâng.”

Chờ đến cửa thang máy đóng lại, Vương Hân vẫn duy trì gương mặt tươi cười. Trương Phong Hòa nhìn đến nổi da gà. Quay người lại, Vương Hân liền lôi kéo Trương Phong Hòa hỏi han ân cần, cũng hỏi cậu làm sao quen biết Phùng mẫu.

Trương Phong Hòa cũng không nghĩ tới Phùng mẫu còn nhớ rõ mình, liền nói cho có lệ:”Chỉ là từng gặp qua 1 lần thôi.”

……

“Còn nhìn! Mất mặt không!”


Trong thang máy, Phùng mẫu liếc xéo con trai mình, thấy hắn bộ dạng mất hồn, không biết nắm bắt cơ hội nói:” Con cùng Tiểu Phong giận dỗi?”

Phùng Dã “Ân” một tiếng, không nói một lời.

Vừa rồi cửa thang máy khép lại, tầm mắt hắn vẫn luôn gắt gao đặt trên người Trương Phong Hòa. Chỉ đáng tiếc, Trương Phong Hòa không đáp lại hắn.

Phùng phụ tuy rằng không gặp qua Trương Phong Hòa, nhưng nghe cuộc nói chuyện của 2 mẹ con cũng hiểu được đôi chút. Liền hỏi:”Là tiểu tử kia à?”

Cuối cùng còn đánh giá câu: “Nhìn rất khá đấy.”

Phùng mẫu cũng đi theo phụ họa, nghiễm nhiên đã đem Trương Phong Hòa coi như người trong nhà. “Theo như con nói cũng đã lâu như vậy, cũng không dẫn người ta về nhà ra mắt nữa!”

Phùng Dã nghe xong trong lòng một trận chua xót. Hắn không biết giải thích thế nào về chuyện dẫn Trương Phong Hòa về ra mắt cha mẹ, cũng không có cách nào biện minh chuyện Trương Phong Hòa vì cái gì đối hắn tránh mà không thấy.

“Thôi nào, chuyện của người trẻ tuổi, mẹ để A Dã tự lo liệu đi.” Phùng Dạng anh của Phùng Dã cười giảng hòa.

Bàn Phùng gia đặt chính là lầu cao nhất của nhà hàng, còn Trương Kiến Minh chỉ có thể đặt bàn ở lầu 3 ăn cơm. Đám người nhất nhất sau khi ngồi xuống, Vương Hân bắt đầu gọi điện thoại, nghe nội dung cuộc nói chuyện, Trương Phong Hòa không khó đoán ra là gọi con chồng trước trở về.

“Tên nhóc này, giao thừa cũng chạy đi chơi!”


Trương Tâm Đóa nghe xong, bát quái nói: “Mẹ, có phải anh con yêu đương rồi không?”

Vương Hân vẻ mặt hồ nghi, “Con làm sao mà biết được? Nói mẹ nghe.”

Trương Tâm Đóa kể mấy ngày cô quan sát anh mình, Trương Phong Hòa ở bên cười cười, liền lấy cớ muốn đi toilet, đứng dậy đi ra ngoài. Cùng người nhà bọn họ ngồi chung 1 chỗ, quả nhiên vẫn là quá áp lực.

Đi đến cửa toilet, cậu đẩy cửa ra đang muốn đi vào, lại đụng vào một người, vội vàng xin lỗi, chỉ là chờ cậu ngẩng đầu nhìn, người trước mặt làm cậu ngẩn người.

Tại sao lại là….Trương Tự?

Hắn như thế nào ở đây?

Trương Tự hiển nhiên cũng không nghĩ tới ở đây sẽ gặp Trương Phong Hòa, liền cười nói: “Tiểu…… Trương Phong Hòa, tới ăn cơm hả?”

Nghe xưng hô xa cách, Trương Phong Hòa chưa từng có nhiều biểu tình, chỉ là gật gật đầu. Đang muốn đi lướt qua hắn, liền nghe được phía sau Trương Tự có người ôm lấy cánh tay, thân mật nói: “Trương Tự, ai vậy?”

Trương Phong Hòa cùng người nọ bốn mắt nhìn nhau, tức khắc không khí có chút vi diệu.

Người nọ là Viên Phong.

Xem bộ dạng thân mật của 2 người, mối quan hệ sau khi kết giao cũng thuận lợi nhỉ. Đặc biệt là Trương Tự nhìn về phía Viên Phong, tràn ngập tình yêu, đây là Trương Phong Hòa chưa từng ở Trương Tự nhìn thấy. Hóa ra Trương Tự chân chính thích một người, chính là ánh mắt như vậy.


Viên Phong nhìn thấy Trương Phong Hòa, trên mặt ý cười tức khắc cứng đờ. Y xấu hổ chào, sau đó lôi kéo Trương Tự chạy nhanh đi. Khi rời đi, nhìn về phía Trương Phong Hòa ánh mắt còn tràn ngập phòng bị, phảng phất Trương Phong Hòa sẽ cướp đi Trương Tự.

Trương Phong Hòa bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu. Cậu đi đến bồn rửa tay, hất nước lạnh lên mặt. Nước lạnh giúp cậu tỉnh táo không ít. Chỉ trong 1 ngày giao thừa, thế nhưng làm cậu trước sau gặp phải Phùng Dã, Trương Tự cùng Viên Phong, thật là có ý tứ.

Tuy rằng gặp Trương Tự cùng Viên Phong cũng chỉ là tình cờ, nhưng cũng không có làm Trương Phong Hòa nghĩ nhiều, đi vệ sinh xong, liền trở lại ghế. Chỉ là còn không có đi vào, liền nghe thấy giọng nói náo nhiệt, Trương Phong Hòa nghĩ đến vừa rồi cậu còn ở lại, không khí áp lực, đến lúc cậu đi rồi, lại vui vẻ như vậy, thật không biết nên nói thế nào.

Không chút suy nghĩ liền đẩy cửa ra, người ngồi trên ghế quay đầu nhìn cậu. Trương Phong Hòa tay nắm chốt cửa có chút hơi cứng đờ, đứng ở chỗ đó, kinh ngạc mà nhìn 2 người ngồi trên ghế.

1 bên là Trương Tự.

1 bên là Viên Phong.

*

Trương Phong Hòa trước nay liền không nghĩ tới mình cùng Trương Tự có thể có quan hệ vi diệu như vậy, thẳng đến khi cửa mở ra, toàn bộ thế giới trở nên an tĩnh, cậu mới bắt đầu ý thức được, cậu tựa hồ xem nhẹ cái gì?

Tuổi tác giống nhau, họ cũng giống, lại xuất hiện ở đây, cậu suy đoán cũng hợp tình hợp lý nhỉ?

Trương Tự là con chồng trước sao?

Mới nảy ra ý nghĩ đó, Trương Phong Hòa toát mồ hôi, cậu không thể tưởng tượng nổi người cùng mình tình một đêm lại là em trai, cậu sợ đến mức muốn cuống quýt bỏ chạy, Trương Kiến Minh lại đem cậu kéo qua, giới thiệu nói: “Tiểu Phong, còn chưa gặp qua ha, đây là con trai của mẹ con, Viên Phong.”

T không thích bạn Viên Phong. Chỉ thấy tội Trương Tự thích người buồn cười.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.