Đọc truyện Người Đàn Ông Kiêu Ngạo Chớ Phiền Tôi – Chương 7
Bốn năm sau, Newyork ——
“. . . . . . Mày nhất định phải làm như vậy? Rời Newyork về Đài Loan!” Năm nay đã sáu mươi tuổi- Kỷ Kiệt Uyên mặt mày tức giận nhìn chằm chằm vào
Kỷ Lăng ngồi ở trên ghế sa lon đối diện, ông biết mình không thể khống
chế được con trai.
Kể từ hai năm trước, ông tìm được Kỷ Lăng đang ở Newyork ra sức học để trở thành bác sĩ, ông dùng mẹ Kỷ Lăng đến uy
hiếp anh, yêu cầu anh về Kỷ gia thừa kế gia nghiệp.
Ông biết Kỷ
Lăng không tình nguyện, nếu không phải vì anh muốn để cho bệnh ung thư
gan của mẹ anh có thể được điều trị tốt nhất, anh căn bản khinh thường
cái nhà này, lại càng không đem gia nghiệp khổng lồ này để ở trong mắt.
Hôm nay, mẹ anh chết, ông không còn lý do có thể cưỡng ép anh ở lại.
“Ông cho rằng ông còn có thể sai khiến tôi nữa sao?” Kỷ Lăng liếc ông một cái, trong mắt đều là khinh thường và hận ý.
Năm đó là ông ta không cần mẹ con anh, nếu không phải vì con trai của ông
ta với Đường Dĩ Mai xảy ra tai nạn xe cộ bỏ mình, không người nào thừa
kế sản nghiệp Kỷ gia, ông ta căn bản chưa từng nhớ tới mẹ con anh. . . . . . Nếu không phải vì muốn mẹ yên tâm, anh căn bản không muốn ở một chỗ với ông ta.
Mặc dù những ngày về sống ở Kỷ gia, cũng không có
người gây khó dễ với mẹ con anh, nhưng từ nhỏ anh với mẹ sống nương tựa
lẫn nhau, mẹ khổ cực vì công việc, lại đổi lấy một thân bệnh không
ngượng nổi, giờ giờ phút phút đâm vào tim anh, cũng kích thích sự căm
hận của anh.
Tháng trước mẹ bị ung thư gan qua đời, anh không còn cần thiết phải ở lại đây nữa, vì vậy, anh quyết định rời đi.
“Làm sao mày có thể nói với ba mày như vậy? Ông ấy không hy vọng mày rời cái nhà này đi, chẳng lẽ sai sao?” Nói chuyện là Đường Dĩ Mai- vợ hiện nay
của Kỷ Kiệt Uyên, thái độ lên mặt dạy đời của bà như là bố thí cho Kỷ
Lăng.
“Ngay từ lúc ông ta dùng mẹ tới uy hiếp tôi, ông ta nên nghĩ đến ngày hôm nay.” Kỷ Lăng với vẻ mặt lạnh lùng.
Nếu không phải bởi vì ông tuyệt tình vứt bỏ, mẹ sẽ không khổ cực đến vậy.
Còn trẻ đã thủ tiết, cũng không nói, còn phải đau khổ dẫn theo con trai của người bạc tình này, đến bây giờ, mưu đồ của ông ta nhận mẹ về nhà , vẫn là vì bức bách anh trở về thừa kế gia nghiệp, mà không phải là thật
lòng tỉnh ngộ; để cho mẹ chính mắt thấy ông ta với Đường Dĩ Mai cùng ra
cùng vào, đây đối với tình yêu của mẹ anh thật sự quá tàn nhẫn!
Mẹ hơn nửa đời người cơ hồ sống trong đau khổ, anh thân làm con trai,
trong mắt nhìn, trong tai nghe, đều là đau. May mắn, mẹ chết cũng xem
như là giải thoát, anh cũng không cần nhịn nữa.
“Chúng ta đâu có
bắt mẹ mày để uy hiếp mày? Bà ta tự nguyện ở lại nơi này để cho chúng ta chăm sóc, nếu không phải là chúng ta nhận bà ta tới đây trị liệu, theo
loại bệnh đó của bà ta đã sớm chết rồi. . . . . .”
“Dĩ Mai, đủ
rồi, đừng nói nữa.” Kỷ Kiệt Uyên nhìn thấy con ngươi của Kỷ Lăng chứa
đầy tức giận, vội vàng ngăn lời nói của Đường Dĩ Mai, sau đó nói với Kỷ
Lăng: “Con có thể đến Đài Loan để tiếp quản công ty chi nhánh, nhưng con phải trở về.”
Mặc dù Kỷ Kiệt Uyên không rõ lắm vì sao anh lựa
chọn đến công ty chi nhánh ở Đài Loan, mà không phải ở lại tổng công ty ở NewYork, nhưng ông biết rõ ngăn cản không được, cũng chỉ có thể lùi một bước thôi, ông không muốn cả người cũng đều mất.
“Không, ông sai
lầm rồi, ta nhưng chưa nói sẽ trở về.” Kỷ Lăng cười lạnh nói, Đài Loan
là quê hương của anh, muốn khai sáng sự nghiệp dĩ nhiên là từ hoàn cảnh
quen thuộc bắt đầu tốt nhất.
“Có ý gì?”
“Ông không rõ sao, tôi căn bản không muốn nhìn thấy ông?” Anh cho rằng mình biểu hiện đã đủ rõ ràng.
“Mày. . . . . .” Nghe vậy, mặt Kỷ Kiệt Uyên liền biến sắc, làm sao ông lại
không nhìn ra? Chẳng qua lựa chọn trốn tránh, không đi đối mặt.”Chẳng lẽ mày không nhìn ở chúng ta là cha. . . . . .”
“Đủ rồi, đừng mang
thân tình đến áp tôi, ngay từ lúc ông và mẹ ly hôn, giữa chúng ta không
còn bất kỳ quan hệ nào nữa. Nếu không phải bởi vì mẹ, tôi căn bản sẽ
không ở chỗ này.” Kỷ Lăng nhấn mạnh lần nữa.
“Nhưng sau này toàn bộ Kỷ thị đều là của mày.”
“Tôi không lạ gì, tôi đã chuẩn bị thành lập trung tâm sinh học ở Đài Loan,
sự nghiệp của ông có nguy cơ gì chính ông rõ, không cần tôi phải nhiều
lời. Chờ giải quyết tốt việc chuyển mô hình, tôi lập tức rời Kỷ thị.”
“Có ý gì?” Sự nghiệp có nguy cơ? Chuyển mô hình gì? Đường Dĩ Mai nghi ngờ nhìn ông xã.
“Xem ra bà còn chưa biết. Việc kinh doanh của Kỷ thị trước mắt có hơn một
nửa sản nghiệp đã bắt đầu tiến vào thời kỳ suy thoái rồi, tiếp tục như
vậy nữa, rất nhanh vốn của Kỷ thị sẽ hết, còn có, đầu tư thất bại cũng
không thể bỏ qua đi?” Mặc dù anh học y, nhưng đối với việc quản lý công
ty cũng có học sơ qua, cho nên biết Kỷ thị có nở mày nở mặt hơn nữa cũng không thể trụ được bao lâu.
“Mày. . . . . .” Kỷ Kiệt Uyên không nghĩ tới chuyện bí mật mình cố gắng giấu đã bị con trai biết.
“Ông xã, lời nó nói là thật sao?” Đường Dĩ Mai vội vàng tìm chồng chứng
thực, lại nhìn thấy sắc mặt chồng không tốt, xem như đáp án đã được
giải.
“Đừng có mơ hồ suy đoán.” Kỷ Kiệt Uyên nghiêm khắc nhắc nhở.”Kỷ Lăng, con nhất định phải rời đi sao?”
“Tôi đã chuẩn bị chiều nay sẽ lên máy bay, ông nên biết quyết tâm của tôi.”
Nói xong, Kỷ Lăng cũng không quay đầu lại rời đi, không để ý tới bọn họ
nữa.
“Mày . . . . .” Nhất thời Kỷ Kiệt Uyên như già đi chục tuổi, tim đập mạnh và loạn nhịp, không biết nên làm sao cho phải.
“Ông xã, đừng tức giận! Chẳng lẽ không có nó, chúng ta sẽ không có cách nào
sao?” Cô không tin chồng mình lại không có năng lực này.
“Aizz,
tôi đã già rồi, còn có thể làm bao lâu đây?” Kỷ Kiệt Uyên lắc đầu thở
dài, chẳng lẽ năm đó mình theo đuổi vinh hoa phú quý, sai lầm rồi sao?
Nghe vậy, Đường Dĩ Mai cũng không thể nói gì hơn.
Đài Loan ——
Nhà hàng Hoa Sen ở tầng cao nhất của công ty bách hóa, trang trí thanh nhã
nhưng không kém phần sang trọng, lấy hoa sen làm món ăn dưỡng sinh chính của nhà hàng, mà một bên dùng cơm còn có thể ở một bên ngắm nhìn cảnh
đường phố Đài Bắc, sau khi làm việc có thể tới nơi này nghỉ chân một
chút, gần đây đã trở thành nơi thích nhất của Nguyên Mạn Nhu và các đồng nghiệp.
“Cho tôi một phần cơm đặc sản ở đây, còn có trà hoa sen. “ Nguyên Mạn Nhu nói với phục vụ bàn.
“Tôi cũng vậy. . . . . .” Mã Sách Cần và Vương Thiên Thu cũng gọi một phần giống vậy.
“Xin chờ một chút, trà uống lập tức sẽ tới.” Phục vụ bàn nói.
Đợi phục vụ bàn vừa đi, Mã Sách Cần lập tức làm khó dễ.”Mệt quá! Hôm nay đi dạo mất mấy tiếng, mình còn chưa từng mang giày cao gót đi dạo công ty
bách hóa sáu tiếng đồng hồ đó!”
“Đó là do bạn ít vận động quá!
Nếu không phải hôm nay chúng mình được nghỉ phép, nào có cơ hội có thể
ba người cùng nhau đi dạo như vậy?” Vương Thiên Thu là phó phòng bộ phận kế toán, bình thường rất khó có cơ hội gặp mặt.
“Nói cũng đúng,
bình thường chúng mình đều là 『 hai thiếu một 』 đây!” Nguyên Mạn Nhu hùa theo, thật ra thì cô không thực sự thích đi dạo phố, chẳng qua là nghỉ
phép ở nhà một mình nhàm chán lại cô tịch, mới có thể với các cô cùng
nhau ra ngoài đi dạo phố.
Nói đến cô và Mã Sách Cần cũng rất có
duyên phận, là bạn cùng phòng từ thời đại học, ngay cả công việc đều ở
chung một chỗ. Hai tháng trước, cùng nhau được nhận vào công ty Kỷ thị
thì hai người còn điên cuồng ăn mừng đây!
Có quan hệ tốt với phó
phòng Vương Thiên Thu, không phải vì các cô muốn nịnh bợ, mà là chủ căn
hộ của Nguyên Mạn Nhu thuê vừa vặn lại là bà con của Vương Thiên Thu, vì vậy mà nhân viên quèn như cô mới cùng phó phòng đi chung đường; mà Mã
Sách Cần thì không cần phải nói, cô và Nguyên Mạn Nhu quen biết nhiều
năm, dĩ nhiên sẽ theo cô quan hệ tốt với Vương Thiên Thu.
“Đúng vậy, mình thường xuyên và Mạn Nhu ra ngoài dạo, cũng ngán.”
“Ê, thật không lễ phép tý nào! Mình còn chưa chê bạn đây?” Nguyên Mạn Nhu trợn mắt nhìn cô một cái.
Lúc này, phục vụ bàn đang mang đồ ăn tới, cắt đứt cuộc trò chuyện của các
cô, nhưng mà đợi phục vụ bàn vừa đi, các cô lại tiếp tục vừa ăn vừa nói
chuyện .
“. . . . . . Nói thật, làm sao quản lý chịu thả bạn đi vậy, đầu tháng không phải là lúc phòng kế toán bộ bận rộn nhất sao?”
“Cũng nhanh không còn thong thả nữa rồi!” Vương Thiên Thu trả lời mang theo
hai nghĩa, lại làm cho Nguyên Mạn Nhu và Mã Sách Cần cảm thấy không bình thường.
“Xảy ra chuyện gì sao?”
“Aizz, tuần này nhận được lệnh của tổng công ty, nói muốn giảm biên chế. . . . . . Nghe nói là chuẩn bị chuyển mô hình.”
“Thật sao?”
“Mạn Nhu, bạn không nghe thấy tin tức này sao?”
“Không biết.” Nguyên Mạn Nhu lắc đầu, cô không thuộc cấp bậc quản lý, dĩ nhiên không biết chuyện này.
“Mình cũng không nghe nói.” Mã Sách Cần cũng tỏ vẻ không biết, theo lý, cô là nhân viên phòng nhân sự, sẽ được biết tin tức trước.
“Nghe nói
là Phó tổng giám đốc quyết định, vì tránh cho mọi người hoang mang, các
bạn không được để lộ ra đó!” Vương Thiên Thu nói còn không quên dặn dò.
“Đó là tất nhiên, chẳng qua là chúng mình có nên bắt đầu đi tìm một công việc khác?” Mã Sách Cần khẩn trương hỏi.
“Bạn thật đúng là bị đả kích nặng nha!”
Lời vừa nói ra, ba người liền cười lớn, cũng vì thế mà không khí không thoải mái vì chuyện giảm biên chế cũng biến mất.
“Phó tổng giám đốc có thể sẽ đích thân tới đây, đến lúc đó sẽ biết.”
“Phó tổng giám đốc muốn tới Đài Loan?” Nguyên Mạn Nhu và Mã Sách Cần sợ hãi kêu.
Các cô mới vào Kỷ thị không lâu, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Phó
tổng giám đốc, chỉ nghe nói anh là con trai lưu lạc bên ngoài nhiều năm
của tổng giám đốc, tên tiếng anh gọi Aaron, hai năm trước mới trở về
thừa kế gia nghiệp.
“Đúng vậy! Nghe nói Phó tổng giám đốc thần
long kiến thủ bất kiến vĩ ( nghĩa là thấy đầu không thấy đuôi nhưng mà
ta thấy để hán việt hay hơn), anh rất ít đến công ty làm, đều là ở nhà
điều hành công ty . . . . . .” Vương Thiên Thu cũng không biết mặt anh,
nhưng tổng giám đốc thì lại xem qua mấy lần bằng các tấm hình.
“Thần bí như vậy ! Điều này cũng khó trách nữa, anh có tài năng muốn ở nơi
nào làm việc chẳng được, dáng vẻ này chúng ta phải ra nước ngoài xem thử sao?”
“Lần này anh ấy tới Đài Loan, chúng mình có thể nhìn thấy
rồi! Nghe nói nhân viên của chi nhánh công ty ở Nhật Bản và Hàn Quốc
cũng đều chưa từng thấy qua Phó tổng giám đốc đấy. . . . . . Đúng rồi,
anh còn chưa kết hôn đó! Là rùa vàng nha!”
“Còn chưa kết hôn? Vậy. . . . . . Bạn gái thì sao?”
“Giống như có một, nghe nói là cháu gái tổng giám đốc phu nhân . . . . .”
Buổi chiều, biển người bắt đầu lục tục tràn vào nhà hàng ăn cơm, tiếng ầm ỹ như con đường chợ nhỏ ngang qua ba người.
Mấy ngày sau ——
Mười giờ tối, Nguyên Mạn Nhu vẫn còn ở quán bar Piano xã giao với khách hàng.
Nếu không phải vì còn công vụ phải bàn bạc, cô rất muốn rời khỏi chỗ này,
vị khách hàng này thật sự là quá khó tính, tốn hai tiếng giải thích, ông còn nói là muốn suy nghĩ kỹ về nội dung bản hợp đồng, thật là muốn nhốt người mà.
Lý Đại Phú đã ngà ngà say liếc nhìn phó giám đốc Tiền
nói : “Mới được vài ly rượu, thế mà chú Tiền đã không chịu được rồi! Tôi xem không bằng như vậy đi, chú về trước, để cho nữ trợ lí của chú bàn
với tôi là được.”
Bọn họ mang theo phụ nữ tới bàn chuyện làm ăn,
không phải vì để “Dễ dàng” bàn chuyện sao? Ông cũng không muốn lãng phí, huống chi cô gái này dáng vẻ cũng đẹp.
“Không, không có chuyện
này, tôi còn có thể uống thêm mấy ly với giám đốc Lý.” Phó giám đốc
Tiền quyết khoe tài nói. Nói giỡn, giới làm ăn người nào mà không biết
đến giám đốc Lý ông háo sắc thành tánh, nếu không phải vì để hợp ý ông
ta, ông và Nguyên Mạn Nhu sẽ không lựa chọn đến quán rượu để bàn chuyện
với ông ta, mặc dù rất muốn có được đơn đặt hàng, nhưng ông tuyệt đối
không thể để Nguyên Mạn Nhu ở lại một mình, để cho cô đơn độc đối mặt
với ông ấy.
“Chú là lo lắng khả năng của Nguyên tiểu thư (cách
gọi tôn trọng những cô gái chưa lấy chồng, nay chỉ dùng trong ngoại
giao), hay là không tin vào cách làm người của tôi vậy?”
“Dĩ
nhiên là không phải. Giám đốc Lý ngài đừng có hiểu lầm. . . . . .” Phó
giám đốc Tiền vào lúc này cảm thấy thật là nhức đầu, giám đốc Lý nếu
không vui, công sức suốt một tuần này chẳng phải là phí công rồi sao?
“Hiểu lầm? Nếu không phải không tin tưởng cách làm người của tôi, vậy hãy để
cho Nguyên tiểu thư ở lại như lời tôi, tôi thấy với『 khả năng 』của
Nguyên tiểu thư, nhất định có thể làm cho tôi vừa lòng.” Lời Giám đốc Lý nói ra mang theo ý dò xét rõ ràng, ai cũng biết ông ta là ý không ở
trong lời.
“Nhưng mà Nguyên tiểu thư dù sao không phải là người
phụ trách dự án lần này, cô ấy không hiểu về các chi tiết của dự án, hơn nữa ở giá tiền cô ấy cũng không làm chủ được, Giám đốc Lý hay là hỏi
tôi sẽ rõ ràng hơn.” Nói giỡn, Kỷ thị làm ăn với người khác chưa cần dựa vào hy sinh sắc đẹp, hơn nữa công ty cũng quy định rõ ràng, hạn chế để
xảy ra loại “phục vụ ngoài mức qui định” này.
“Đúng vậy! Tôi chỉ
là phụ trách ghi chép và chỉnh sửa hợp đồng, đối với chi tiết một chút
cũng không rõ ràng, Giám đốc Lý muốn cùng tôi bàn, chỉ sợ tôi là vịt
nghe sấm.” Nguyên Mạn Nhu cùng nhau giải thích.
“Tôi xem mấy người căn bản là không có thành tâm muốn hợp tác với Lý thị!” Vẻ mặt Lý Phú Đức tức giận.
“Không, làm sao có thể như vậy chứ?” Hai người vội vàng nở nụ cười.
“Nếu như không phải như vậy…, vậy tại sao Nguyên tiểu thư không chịu phối
hợp cùng tôi bàn chuyện? Ngay cả ly rượu cũng không chịu uống với tôi,
rõ ràng là không có đem tôi Lý Đại Phú này để ở trong mắt.”
“Ơ. . . . . .” Hai người hai mặt nhìn nhau, trong lòng biết nếu không cho lời ngon ngọt nữa…, cửa buôn bán với Lý Đại Phú này sẽ chạy đi, nhưng lời ngon ngọt phải làm đến khi nào?
“Như vậy là tốt rồi, tôi cũng
không phải là muốn làm khó người khác, vậy ly rượu này để cho Nguyên
tiểu thư uống.” Lý Đại Phú tự mình rót rượu, ly rượu đầy tràn đặt ở
trước mặt Nguyên Mạn Nhu.
“Không. . . . . .”
Phó giám đốc Tiền còn chưa nói hết, Nguyên Mạn Nhu lập tức cầm lên ly rượu nói: “Tôi mời Giám đốc Lý.”