Đọc truyện Người Đàn Ông Kiêu Ngạo Chớ Phiền Tôi – Chương 6
Mấy giờ sau, một người lên núi cũng trở lại, bắt đầu chuẩn bị bữa tối còn có lửa trại.
Bởi vì tâm tình hưng phấn, cho nên bữa tối kéo dài đến khuya cũng chưa thấy dừng lại . Nhưng đối với Nguyên Mạn Nhu mà nói, mấy giờ ngắn ngủi lại
giống như một loại hành hạ.
“. . . . . . Bây giờ tụi mình chơi trò chơi con số, quy tắc chính là. . . . . .”
“Mạn Nhu, bạn ở đây ngẩn người gì vậy?” Mã Sách Cần cùng những người bên cạnh đổi vị trí, chuyển đến ngồi cạnh Nguyên Mạn Nhu .
“À? Không có!” Nguyên Mạn Nhu vội vàng thu hồi hồn vía đang đi lang thang, “Thế nào?”
“Cái gì thế nào? Cả buổi tối bạn đều không yên lòng, làm quỷ cũng làm nhiều
lần, tiếp tục như vậy nữa, muốn thua đến cỡi quần ra sao!”
Hạ Dương ở một bên nghe thấy, cười khẽ một tiếng: “Đúng nha! Em là cố ý thua đúng không?”
“Không có.” Cô lắc đầu, “Em chỉ chưa nghiêm túc, nếu không làm sao tụi anh dễ dàng bắt bẻ em như vậy!”
“Làm trò, rõ ràng tâm tư không ở đây .” Hạ Dương hùa theo Mã Sách Cần.
“Là không yên lòng!” Mã Sách Cần sửa lại lời anh, trừng mắt liếc anh một cái.
“Hai người ở đây tán gẫu, mình đổi đến bên kia ngồi.”
“Không được.” Mã Sách Cần lập tức kéo cô lại, cô còn chưa hỏi hết đấy!
“Cũng tốt ! Đi đến ngồi cạnh Kỷ Lăng kìa .” Hạ Dương nói xong, còn mập mờ vỗ vai cô.
Nguyên Mạn Nhu đỏ mặt, đẩy tay anh ra, hô: “Đàn anh không nên nói chuyện lung tung nữa!”
“Thiệt là, vợ chồng vốn là muốn ngồi chung một chỗ nha! Ê, trước tiên mấy bạn
đừng đùa nữa, điều chỉnh chỗ ngồi lại đã. . . . . .” Hạ Dương lớn tiếng
kêu lớn như vậy, tất cả mọi người dừng lại động tác, ồn ào lên .
“Ê, mấy anh. . . . . .” Thật xấu hổ mà, thế nào tiêu điểm lại chuyển sang
trên người cô và Kỷ Lăng ! Cô lén nhìn về phía Kỷ Lăng.
Chỉ thấy vẻ mặt anh hờ hững, không giống như cô có một tia thẹn thùng, mà lời của anh, càng thêm lạnh nhạt ——
“Mấy bạn đừng giỡn nữa, mình và Nguyên Mạn Nhu chẳng qua là quan hệ giữa đàn anh và đàn em thôi.”
“Có tầng quan hệ này tiến triển sẽ nhanh hơn sao!”
“Nếu biến thành như vậy, chẳng phải càng tốt hơn.”
Bọn họ giống như là nghe không hiểu ý tứ của Kỷ Lăng, tiếp tục đoán lung tung.
Nhưng, Kỷ Lăng lại phản đối đến cùng.”Mình và Nguyên Mạn Nhu sẽ không có khả năng.”
Không khí nhất thời ngưng đọng, Nguyên Mạn Nhu càng thêm lúng túng không
thôi. Ở trên đường anh cũng không có ngăn cản mọi người nói giỡn nha !
Vì sao lúc này anh muốn. . . . . . Là vì chuyện buổi chiều sao? Kia. . . . . .
Cô không biết mình tại sao lại khổ sở, mọi người chẳng qua là đùa một chút, anh cũng có giải thích thôi, tại sao trong lòng lại
cảm thấy chua xót?
“Xin mọi người đừng lấy mình và em ấy để nói
giỡn nữa.” Kỷ Lăng nói xong liền rời đi, không nhìn lời của mình tạo
thành ảnh hưởng thế nào, càng không chú ý tới sắc mặt cứng nhắc của
Nguyên Mạn Nhu.
Không biết qua bao lâu, mới có người nói: “Khuya lắm rồi, hôm nay chúng ta liền đến đây kết thúc đi!”
“Được, dọn dẹp nhanh lên một chút.”
Phảng phất như chuyện vừa rồi chỉ như là mơ, mọi người rối rít, bận rộn dọn
dẹp, chỉ có Mã Sách Cần đè vai cô lại, giả bộ như không có chuyện gì:
“Mạn Nhu, bạn không phải còn choáng sao? Trước bạn hãy đi nghỉ ngơi.”
“Ừ.” Cô gật đầu.
Một đầu khác ——
“Kỷ Lăng, bạn như vậy có hơi quá đáng đó biết không? Như vậy sẽ khiến đàn em khó chịu?” Hạ Dương đuổi theo anh, vội la lên.
“Ngươi lo lắng cho em ấy thì có thể đi an ủi.” Anh cũng không biết mình xảy ra chuyện gì, chỉ biết mình nhìn thấy cô và Hạ Dương cười cười nói nói,
ghen tuông không ngừng toát ra, những lời nói đả thương người cứ như vậy thoát ra khỏi miệng.
“Bạn ở đây nói gì? Hại em ấy lúng túng như vậy cũng là bạn! Bạn nên đi an ủi em ấy mới đúng.”
“Không cần thiết phải như vậy.” Anh biết rõ bây giờ nếu đi thì tuyệt đối sẽ
làm cho mình thay đổi chủ ý, vì tránh xảy ra tình trạng như vậy, anh
tình nguyện đến đây là chấm dứt.
“Bạn!” Hạ Dương trợn to hai mắt, thật là bị Kỷ Lăng làm cho tức chết, coi như không muốn nói yêu thương
thì cũng thôi đi, cũng không cần thiết làm cho người ta khó xử như vậy!
“Không có chuyện gì nữa, mình muốn ngủ.” Kỷ Lăng nằm xuống, đưa lưng về phía Hạ Dương.
“Ê, Kỷ Lăng. Bạn không thể ngủ, ít nhất cũng phải xin lỗi em ấy chứ. . . . . .”
“Tại sao mình phải xin lỗi, là mấy người tự mình muốn nháo lên, biến thành cục diện như thế không liên quan đến mình.”
“Ách. . . . . .” Anh không nói được gì, đúng là do bọn họ nháo.
“Hạ Dương, bạn cũng biết mình.” Kỷ Lăng lật người, nhìn Hạ Dương một cái.
Vậy mà Hạ Dương lại hiểu lầm ý tứ của anh, cho là anh chỉ không muốn quen
bạn gái .”Coi như bạn không có ý định quen bạn gái, nhưng làm bạn bè có
quan hệ gì?”
“Làm bạn bè? Em ấy chính là đại tiểu thư không hiểu
chuyện, mình có thể làm bạn với cô ấy sao? Em ấy chính là xem mình như
“thằng hề”!” Anh biết rõ thân phận của mình, trừ người có hoàn cảnh
giống mình làm bằng hữu, không ai có địa vị cao lại nhân nhượng trước
người có địa vị thấp cùng anh qua lại, anh không muốn tự đi rước lấy
nhục.
Làm vậy ít nhất, anh còn có chút tự ái.
“Đàn em sẽ không như vậy.”
Kỷ Lăng không lên tiếng.
“Là em ấy chính miệng nói với bạn? Hay là bạn tự mình nghĩ như thế? Nếu như vậy, bạn thật ngu.” Hạ Dương lúc này mới biết rõ, thì ra Kỷ Lăng để ý
chính là gia cảnh của mình.
“Chuyện không liên quan tới bạn.” Nói anh tự ti cũng tốt, tự làm tự chịu cũng tốt, tóm lại anh chính là không muốn vì hoàn cảnh của mình mà bị người ta thương hại.
“Muốn theo đuổi liền đi theo đuổi, đàn em nếu là thật tâm đối đãi bạn, sẽ không để ý tới điều này.” Hạ Dương cảm giác được Kỷ Lăng là để ý tới Nguyên Mạn
Nhu, nếu không, anh sẽ không thể nào quan tâm gia thế của mình đến vậy.
Kỷ Lăng vẫn không nói chuyện, thấy vậy, Hạ Dương một cổ tức giận đột nhiên dâng lên.”Tùy bạn, không nắm giữ thứ trước mắt, không thử liền buông
tay, tốt nhất bạn đừng hối hận.” Nói xong, anh thở phì phò rời đi.
Tốt nhất anh đừng hối hận. . . . . .
Kỷ Lăng rõ ràng vào giờ phút này mình sẽ không hối hận, dù sao, anh lại
còn chưa có lún sâu, cũng không có thích đàn em, nói hai chữ hối hận
không phải là quá nặng sao?
Trong thế giới của anh, cầu lấy công
danh, đi lên đỉnh, mới là quan trọng nhất, những thứ khác đều không quan trọng, anh không muốn đem chuyện làm cho quá phức tạp.
Kết thúc
hai ngày ở Ngọc sơn, Kỷ Lăng nhận được thông báo từ đại học Newyork ,
anh liền quyết định cuối tháng bảy bay tới Newyork, trước tiên tăng
cường Anh văn là để thích ứng với hoàn cảnh.
Bởi vì là nghỉ hè, các bạn học đều đi về nhà, cho nên chỉ có Hạ Dương cùng mẹ Kỷ đến sân bay tiễn Kỷ Lăng.
“Mẹ phải giữ gìn sức khỏe.”
“Mẹ biết, con học cho tốt, chớ làm mẹ thất vọng.” Mẹ Kỷ nói.
“Ừ. . . . . . Hạ Dương, mẹ mình, bà ấy. . . . . . Phiền bạn giúp mình chăm
sóc.” Kể từ ngày đó đi chơi sau khi trở về, bọn họ đã rất lâu không trò
chuyện như xưa, không nghĩ tới nói chuyện lần nữa, lại trong trường hợp
thế này.
“Không thành vấn đề, bạn yên tâm đi học đi!” Hạ Dương gật đầu đáp ứng.
“Vậy . . . . .” Lúc này, sân bay có âm thanh gọi hành khách lên máy bay, Kỷ
Lăng chỉ có thể cúi đầu cảm tạ, sửa lời nói: “Mình đi.”
“Tạm biệt.”
“Nhớ gọi điện về.”
Kỷ Lăng gật đầu, quay lưng lại, đi đến nơi xuất cảnh, anh tự nói với mình, sắp tiếp cận con đường đạt thành nguyện vọng .
Chỉ có như vậy, mới có thể làm phai nhạt phiền muộn xa cách.