Bạn đang đọc Người Chốn Xưa – Chương 41: Từ Đầu Thôn Đến Cuối Thôn
Edit: Ryal
Từ nhỏ đến lớn, Uông Sở Sinh giỏi nhất là đổ vấy cho thằng em mình, chẳng ngờ nó lại phát triển thành một câu chuyện cười khoa trương tới vậy.
Uông Sở Lương buông tay, không nhéo mặt Lương Hiệt nữa, nhìn hắn với vẻ coi thường: “Trước giờ tôi thích dĩ hòa vi quý, nhưng giờ lại hơi muốn đánh nhau”.
“Với ai?”.
Lương Hiệt cười hỏi.
“Anh trai anh à?”.
Uông Sở Lương không đáp, y sắp tức chết vì ông anh rồi.
Lương Hiệt hôn hắn một cái: “Không sao đâu mà, yên tâm, anh không thấy chuyện tình mình cũng thú vị lắm à”.
“Em tốt tính quá nhỉ”.
Nếu không phải vì chuyện nực cười ấy, hai người đâu tới nỗi thế này! Lẽ ra yêu nhau từ lâu lắm rồi!
“Đợi chút, vẫn còn một chuyện em chưa nói rõ với tôi”.
Uông Sở Lương lại nhéo mặt Lương Hiệt.
Lương Hiệt nghĩ chắc y có thù oán gì với khuôn mặt đẹp trai của mình rồi, sao hôm nay cứ nhào nhào như bánh vậy.
“Lại gì nữa?”.
Hắn hỏi.
“Chậc, em còn dám mất kiên nhẫn cơ à?”.
Uông Sở Lương hơi dùng sức.
“Em biết từ lúc nào? Xoắn xuýt mãi, cuối cùng hóa ra là em chơi tôi!”.
“Nè, anh có lương tâm chút đi, rốt cuộc hai đứa mình ai chơi ai?”.
Lương Hiệt nắm cổ tay y.
“Tổ tông ơi, nhẹ thôi, tuột da mặt em giờ”.
Uông Sở Lương giận dỗi nói: “Tuột cũng được, đằng nào em cũng đâu biết xấu hổ là gì”.
Nghĩ tới thứ đang nằm trong mông mình, y lại thấy Lương Hiệt đúng là không biết xấu hổ.
Nói thì nói thế, nhưng y vẫn thả lỏng hai tay.
“Người chơi đùa trước là anh thì có”.
Lương Hiệt nói.
“Em cùng lắm chỉ được coi là đổi ý giữa chừng thôi”.
Được lắm, hai kẻ này cùng lừa nhau, chẳng ai vừa.
“Nói đi nói đi, em biết lúc nào”.
Uông Sở Lương tò mò quá đỗi, y tự thấy mình che giấu bí mật này rất tốt, chẳng lẽ là lúc bắt chước “Uông Lâm” khi làm tình trong cửa tiệm ư?
Lương Hiệt đáp: “Hôm ở cửa hàng ấy”.
Uông Sở Lương hừ một tiếng: “Tôi biết ngay mà”.
Lương Hiệt cười: “Thế anh có biết sao anh lại bị lộ không?”.
“Tôi học theo Lâm Lâm của em chứ gì”.
Uông Sở Lương chỉ vào nốt ruồi của mình.
“Em nhận ra đúng không?”.
“Không phải”.
Lương Hiệt nhìn y, đôi mắt phản chiếu bóng hình Uông Sở Lương.
“Đúng là khi ấy em có cảm giác anh là người đó, em còn cố ý hỏi lại anh một lần, anh nhớ không?”.
Nhớ chứ sao không.
Uông Sở Lương nhớ rõ tất cả những lần Lương Hiệt hỏi câu ấy từ khi quen nhau tới giờ.
“Khi ấy anh phủ nhận”.
Lương Hiệt nói.
“Anh bảo không đúng thì em cũng tin thôi, em phải tin anh chứ”.
Uông Sở Lương lại trợn trắng mắt.
“Thế rốt cuộc em nhận ra lúc nào?”.
“Khi ấy làm xong, anh mặc quần áo, em thay ga trải giường”.
Lương Hiệt nói.
“Anh bảo em ra sau tìm ga trải giường sạch mà thay, sổ hộ khẩu nhà anh cất ở chỗ đó đấy, anh không nhớ à?”.
Uông Sở Lương như bị xối một thùng nước lạnh từ đỉnh đầu xuống chân.
Sao y có thể quên được!
Lúc trước Uông Sở Lương cứ lo sẽ có ngày Lương Hiệt về nhà mình làm tình, lỡ đâu tình cờ phát hiện sổ hộ khẩu là y lòi đuôi chuột ngay.
Lúc ấy y rõ ngây thơ, cứ cho rằng mình tuyệt đối sẽ không dẫn Lương Hiệt về cửa hàng láo nháo, nên cố tình giấu sổ hộ khẩu trong tiệm.
Kết quả là thông minh quá bị thông minh hại.
“Tên trên đó là Uông Từ”.
“Em biết”.
Lương Hiệt nói.
“Nhưng em có ngốc đâu, chẳng phải anh và anh trai anh có khác nhau ở một nốt ruồi hay sao”.
Lúc mới thấy sổ hộ khẩu đúng là Lương Hiệt có hơi sửng sốt, cứ ngỡ mình ngủ với Uông Từ – anh sinh đôi của người mình thích, còn thấy thảo nào giống nhau đến vậy.
Nhưng nhờ nốt ruồi ấy mà hắn nhanh chóng phủ nhận ý nghĩ kia.
Hắn nhớ rất rõ, trong hai anh em chỉ một người có nốt ruồi, đó là người hắn thích.
Lương Hiệt đâu có ngốc thật, lúc mấu chốt thì vẫn suy nghĩ rất nhanh.
Hắn cất sổ hộ khẩu đi, nén giận rồi vờ như chẳng biết gì, định tìm cơ hội xử lí tên lừa đảo này cho thỏa đáng!
“Anh mau nói đi”.
Lương Hiệt cất lời.
“Xin lỗi em đi”.
“Tại sao?”.
“Anh nghĩ là tại sao?”.
Hắn túm mũi y.
“Đồ lừa đảo này, anh mà không xin lỗi thì lát nữa em sẽ chịch anh từ đầu thôn đến cuối thôn rồi gọi cả thôn ra xem”.
Uông Sở Lương hơi mỉm cười: “Được, thế bắt đầu đi”..