Bạn đang đọc Người Chốn Xưa – Chương 40: Tính Sổ
Edit: Ryal
Uông Sở Lương thấy lần này họ chơi hơi quá rồi, y về nhà với một cái mông đầy tinh dịch, chắc chết mất thôi.
Nhưng hình như Lương Hiệt không định bỏ qua mà cứ thế kéo quần lên giúp y.
Uông Sở Lương muốn phản kháng nhưng tứ chi đã nhũn cả ra, hai tay trắng bóc đánh lên người Lương Hiệt cứ như đang tán tỉnh.
Y nói: “Em nhớ mặt tôi đấy Lương Hiệt ạ, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tính sổ với em”.
“Ừ, tính sổ”.
Lương Hiệt lấy khăn ướt trong túi ra, còn cẩn thận lau thằng em nhà mình sạch sẽ rồi mới mặc lại quần và quần lót.
Hắn ôm lấy Uông Sở Lương, hôn lên gáy y một cái: “Cục cưng ơi, trước khi anh tính sổ với em thì em cũng phải tính sổ với anh mới được”.
Uông Sở Lương nghe chữ “cục cưng” này mà nổi da gà, buồn nôn, buồn nôn đến mức nổi da gà.
“Nào thì tính”.
Y túm tay hắn.
“Em chơi tôi đúng không?”.
“Đừng có chặn họng em chứ, anh chơi em trước mà”.
Lương Hiệt kéo Uông Sở Lương sang nằm lên một đụn rơm khô khác còn sạch sẽ, y nói: “Em giỏi lắm, giỏi gây họa”.
“Để lát nữa em dọn cho, anh không cần bận tâm đâu”.
Nếu Lương Hiệt đã nói thế thì Uông Sở Lương đành tin vậy, lát nữa hắn mà không dọn thì y sẽ tự tay dọn cả hắn luôn.
“Anh biết hết từ đầu rồi đúng không?”.
Đã làm một hồi mà cái tay hư của Lương Hiệt vẫn còn luồn vào trong quần áo y sờ soạng.
“Từ lần đầu tiên lên giường với em là anh đã biết em thích anh rồi, đúng không?”.
Uông Sở Lương cười nhẹ: “Tôi có biết gì đâu? Tôi chỉ là một thế thân tội nghiệp thôi mà”.
Lương Hiệt bật cười: “Anh có thôi chưa, đừng diễn nữa, sao diễn lắm thế!”.
Uông Sở Lương cũng chẳng nhịn nữa, quay mặt đi mà cười.
“Đừng cười mà, nói thẳng đi, không thì mai em chịch anh từ đầu thôn đến cuối thôn luôn đấy”.
Uông Sở Lương đáp: “Em giỏi lắm Lương Hiệt, tôi rất mong chờ”.
“Chậc, sao cứ nhất quyết đánh trống lảng vậy?”.
Lương Hiệt xoay người đè lên Uông Sở Lương: “Nói thật đi, có phải anh biết hết từ đầu rồi không?”.
“Tôi biết từ hồi mười mấy tuổi rồi”.
Uông Sở Lương nhìn hắn, không quậy nữa mà ngoan ngoãn nói thật.
“Nhưng tôi ghét em đần”.
Y nhéo mặt hắn, lại còn cố tình kéo mạnh sang hai bên: “Em giải thích cho tôi, sao tôi lại là Uông Lâm?”.
Hồi nhỏ họ chơi với nhau cũng chỉ được mấy ngày.
Lần đầu gặp nhau, hai anh em cùng đứng trước mặt Lương Hiệt, mẹ hắn lúc giới thiệu cũng chẳng nhớ ai với ai, không phải người quen gặp hàng ngày thì sao mà phân biệt được.
Vậy nên lúc đầu Lương Hiệt cũng chỉ nhớ hai anh em tên Uông Lâm và Uông Từ, còn ai là Lâm ai là Từ thì chịu.
Lúc chơi cùng nhau họ cũng chẳng gọi tên, Lương Hiệt nghĩ mình lớn nhất nên là anh, hai người kia cũng gọi nhau là anh em, với hắn thì cả hai cùng là em.
Hắn bắt đầu phân biệt được hai người vào ngày thứ ba, bởi cậu bé ngồi trên đụn rơm khô đã tặng hắn một cái vòng tay kết bằng rơm.
“Cậu bé vòng tay” đã châm lên ngọn lửa tình đầu tiên trong lòng Lương Hiệt, hắn thương nhớ người ta, càng nghĩ càng thấy cặp song sinh này thực ra chẳng hề giống hệt nhau, có giống chín phần thì cũng khác về cả giọng điệu, khí chất và biểu cảm.
Lương Hiệt có thể phân biệt rõ ai là người em.
Nhưng cái tên của người em thì chẳng khác nào một câu chuyện cười.
“Đâu thể trách em được”.
Lương Hiệt nói.
“Có hôm anh trai anh đi đánh nhau với người khác, em đi qua đúng lúc ổng nói với đám kia là ổng tên Uông Từ”.
Uông Sở Lương: “…!Cái đệch”.
“Đấy, anh xem đi, có phải lỗi của em đâu?”.
Nếu đúng thế thì Lương Hiệt bị oan thật..