Bạn đang đọc Người Chốn Xưa – Chương 13: Dằn Vặt
Edit: Ryal
Uông Sở Lương vừa ăn xong một que kem, nhưng nhìn tin nhắn Lương Hiệt gửi tới lòng y lại nóng rừng rực.
Có đôi khi y thấy con người đúng là nằm ngoài sức tưởng tượng – bao nhiêu năm trước khi gặp lại Lương Hiệt, y như mắc chứng lãnh đạm và chẳng khơi nổi dục vọng với bất cứ điều gì, tự tuốt còn sợ ê tay.
Nhưng khi đã ở bên Lương Hiệt rồi, y lại chỉ muốn nũng nịu trong lòng hắn mỗi ngày, thượng mã phong luôn cũng được.
Lương Hiệt cũng thế – sau lần đầu tiên, hai người ngủ say đến tận khi trời sáng, đến lúc dậy rồi hắn mới nghiêm mặt giải thích rằng mình không phải kiểu người tùy tiện, có rất nhiều nguyên tắc và điểm mấu chốt.
Dĩ nhiên Uông Sở Lương cũng hiểu hắn không phải kiểu người tùy tiện, đàn ông ấy à, cái thứ xả ra chính là minh chứng tốt nhất.
Nhiều thế kia, đặc tới vậy.
Nhắc lại chuyện xưa thì lần đầu tên khốn ấy cũng chẳng mang bao, bắn sạch vào bên trong Uông Sở Lương, nhiều tới mức y không cử động được, bởi cứ cử động là sẽ trào ra ngoài.
Lúc ấy Lương Hiệt bắn rõ là lâu, thậm chí Uông Sở Lương còn nghi ngờ liệu có phải thằng nhãi này cả đời chưa xuất tinh hay không, sao hàng tồn nhiều thế?
Sau này thì không còn chuyện đó nữa rồi.
Lâu lâu hai người lại gặp nhau một lần, dù Uông Sở Lương mang tâm thế “có ra sao cũng phải chiều nhau” nhưng nguyên tắc thì vẫn là làm một lần rồi chạy, hàng của Lương Hiệt cũng chẳng còn đặc như trước nữa.
Công của Uông Sở Lương cả đấy.
Gần một tuần rồi họ chưa gặp lại nhau, trước giờ Uông Sở Lương vẫn thảnh thơi, dù Lương Hiệt có đi công tác thì cũng chỉ đi hai ba ngày là về.
Kể cả khi công tác dài ngày hắn cũng mua vé máy bay cho y theo cùng, làm tình xong thì dẫn nhau đi chơi khắp chốn, chẳng khác nào một cặp tình nhân đi du lịch.
Giờ thì Uông Sở Lương quyết tâm không gặp Lương Hiệt hết một tuần.
Y cất điện thoại vào túi, vẫn náu mình nhìn hai người nọ.
Kha Địch thì vẫn nũng nịu nhào vào Lương Hiệt như không xương, còn Lương Hiệt thì sao? Hắn nắm chặt điện thoại trong tay, thi thoảng lại ngó một lần.
Uông Sở Lương chẳng biết có phải hắn đang đợi mình nhắn lại không, nhưng y thì chẳng có hứng nhắn lại.
Y bám theo hai người này, đi dạo hết non nửa cái khuôn viên nghệ thuật.
Kha Địch biết dằn vặt người ta thật đấy, nãy giờ khéo chụp phải đến tám trăm tấm ảnh rồi.
Uông Sở Lương không ngừng trợn mắt, thầm nghĩ: Cậu chờ đó đi, rồi sẽ có ngày tôi với Lương Hiệt chụp ảnh khỏa thân gửi cậu, cả làng vui vẻ.
Nhưng nghĩ lại thì y cũng chẳng dám chụp thật.
Nhiều khi Uông Sở Lương biết hèn chứ.
Ví dụ, rõ ràng ngày còn bé y thầm thương Lương Hiệt, nhưng không dám nói.
Ví dụ, rõ ràng bây giờ y chỉ muốn nhảy ra trước mặt Lương Hiệt bắt hắn chọn một trong hai giữa mình và Kha Địch, nhưng vẫn không dám.
Uông Sở Lương liếc thoáng qua dòng “Chớ tức giận” trên cây quạt giấy, nghĩ bụng lúc về phải bảo sư huynh viết cho nốt mặt kia mới được, viết chữ: Hèn.
Đến khi trời đã tối mịt hai người kia mới chán, quả nhiên Lương Hiệt dắt Kha Địch về hướng cửa hàng của sư huynh.
Uông Sở Lương thầm cười lạnh: Được lắm, tôi vừa đi mà em đã dắt bồ nhí tới dằn mặt, giỏi lắm Lương Hiệt ạ!
Y bám theo hai người ấy cách một khoảng không xa, nhìn Kha Địch quấn lấy Lương Hiệt như bướm vờn hoa, thở dài.
Lương Hiệt chỉ vào tiệm một lúc rồi thôi, lúc ra ngoài còn cầm theo một túi giấy.
Họ đi, Uông Sở Lương mới về.
“Em đi đâu đấy?”.
Sư huynh hỏi.
“Nãy Tiểu Lương đến này”.
“Dẫn theo cả tình địch của em chứ gì?”.
Sư huynh cười cười: “Rốt cuộc hai người đó có quan hệ gì? Anh thấy Tiểu Lương có vẻ mất kiên nhẫn lắm”.
Uông Sở Lương uống một ngụm nước: “Quan hệ gì á, từ hồi còn cởi truồng tắm mưa Kha Địch đã sờ chim Lương Hiệt rồi đấy”.
Sư huynh cười ra tiếng: “Đứng đắn chút coi”.
Uông Sở Lương cũng cười: “Nghe nói họ còn được đính hôn từ hồi trong bụng mẹ rồi cơ, nhưng từ lúc hiểu chuyện thì Lương Hiệt cứ đòi hủy hôn ước”.
“Ừm, anh cũng thấy cậu ấy không thích cậu kia”.
“Anh còn thấy gì nữa?”.
Uông Sở Lương ngồi trước quạt, kéo áo sơ mi cho đỡ nóng.
“Cậu ấy nhớ em lắm nha”.
Sư huynh đáp.
“Nãy cậu ấy hỏi anh vụ em đi công tác, cả chuyện của sư thúc nữa chứ”.
Uông Sở Lương không nói gì.
“Anh bảo anh không rõ em nghĩ gì”.
Sư huynh đưa y một cái khăn lông dấp nước lạnh.
“Cậu ấy lo lắm, em đừng dằn vặt cậu ấy nữa”.
“Ai thèm”.
Uông Sở Lương vừa lau cái trán mồ hôi mồ kê nhễ nhại, vừa đáp.
“Rốt cuộc là ai dằn vặt ai cơ chứ?”.
“Anh nói đi?”.
Giọng Lương Hiệt đột ngột vang lên từ phía cửa.
Hắn đen mặt, đạp chân trên ngưỡng cửa, nhìn Uông Sở Lương mà chất vấn.
“Anh nói thử xem, rốt cuộc là ai dằn vặt ai nào?”..