Bạn đang đọc Người Chốn Xưa – Chương 12: Đừng Có Quậy
Edit: Ryal
Lương Hiệt đúng là một thương nhân, tuy trong chuyện tình cảm với Uông Sở Lương thì có vẻ giống tên ngốc nhưng cũng chỉ thế mà thôi, chứ thực ra đầu óc hắn không tồi.
Chẳng qua thương nhân vẫn hoàn thương nhân, hắn có thể bán gốm màu của Uông Sở Lương với giá cao ngất ngưởng, nhưng bảo hắn đi thưởng thức tác phẩm nghệ thuật thì đúng là nói giỡn.
Thi thoảng Lương Hiệt lại tới tiệm tìm Uông Sở Lương, hắn cũng từng theo y tới khuôn viên nghệ thuật này, nhưng hắn chỉ thấy những món triển lãm và kiến trúc trông khá buồn cười chứ chẳng có suy nghĩ nào khác.
Kha Địch cũng chẳng khác gì, thấy mấy thứ này thì chỉ muốn chụp ảnh đăng lên mạng xã hội giả làm thanh niên văn nghệ cao sang.
Cậu ta chụp tới chụp lui đến là vui vẻ, còn khen Lương Hiệt biết tìm chỗ vui chơi nữa chứ.
Thực ra Lương Hiệt đâu có muốn dỗ cho Kha Địch vui, hắn chỉ ước cậu ta dỗi rồi phủi tay về nhà luôn cho xong việc.
Sở dĩ Lương Hiệt đưa tên này tới đây là vì hắn nghĩ mình có thể tới cửa hàng một chuyến, tâm sự với sư huynh Uông Sở Lương về vấn đề y có nên qua lại cùng lão già kia không, nếu có thể thì hắn muốn đề nghị được giúp đỡ, cho Uông Sở Lương khỏi phải tiếp xúc với lão yêu râu xanh đó nữa.
“Cậu cứ chụp trước đi”.
Lương Hiệt nói.
“Tôi bận tí, lát nữa sẽ về”.
“Thế thì không được!”.
Còn lâu Kha Địch mới tha cho Lương Hiệt, cậu ta níu tay hắn, dựa vào lòng hắn như không xương: “Mình chụp cùng nhau đi! Lát nữa em còn up lên Insta cơ mà!”.
Vì thế, Lương Hiệt để lại một cái liếc mắt trắng trợn trong bức ảnh.
“Thôi mà! Anh cười cái đi!”.
Kha Địch nói.
“Ngoan nào, tối em thưởng cho anh!”.
Lương Hiệt đâu dám để cậu ta thưởng.
Hắn nghi ngờ chính mẹ đã đẩy mình vào hố lửa, hi sinh cả nhan sắc con trai để Lương Hiệt được vui trong “ngày sinh nhật cuối cùng”.
Năm đó quan hệ giữa hai gia đình nhà Lương Hiệt và Kha Địch rất tốt, cha mẹ hắn coi Lương Hiệt như con trai mình.
Sau này biết cậu ta tự dưng nằm khỏa thân trên giường Lương Hiệt thì hai cụ nảy sinh cảm giác rất kì lạ với đứa bé này, còn nghĩ có thể cậu ta mắc chứng cố chấp.
Chuyện Lương Hiệt không thích Kha Địch thì ai cũng biết, chính Kha Địch cũng biết, nhưng cái gì không chiếm được thì con người ta mới mãi nhớ thương, cậu ta lại cô đơn lẻ bóng, ngày nào cũng quấy rầy hắn.
Lần này về khám bệnh, cậu ta muốn thử lần cuối – đã không biết xấu hổ nhiều năm như thế rồi, cậu ta cũng thấy mệt mỏi, nếu lần này Lương Hiệt vẫm từ chối thì cậu ta sẽ buông tay.
Kha Địch biết Lương Hiệt có bạn tình, hai người đó còn rất hợp nhau, nhưng cậu ta nghĩ mãi không ra: nếu chỉ muốn làm tình thôi thì sao không phải mình mà lại là kẻ khác?
“Tối nay tùy anh chọn tư thế đó”.
Kha Địch cười, đôi mắt như gắn móc câu.
“Em học nhiều cái mới lắm”.
“…!Thôi không cần, quý ngài đừng vất vả quá”.
Lương Hiệt rút tay ra.
“Tôi đi hút thuốc cái, cậu tự chụp đi”.
Kha Địch xua tay: “Thoải mái, em thích nhất là nhìn anh hút thuốc, gợi cảm chết đi được”.
Lương Hiệt lùi sang một bên, trợn mắt châm lửa.
Uông Sở Lương vẫn trốn sau biển quảng cáo mà nhìn họ, vừa phe phẩy quạt vừa ăn kem như đang xem phim chiếu rạp, hết một cảnh y còn cười cười như hài lòng với diễn viên lắm.
Chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng, Uông Sở Lương lập tức lấy điện thoại ra gọi sư huynh.
“Sư huynh này, Lương Hiệt đưa tình địch của em đến khuôn viên nghệ thuật rồi.
Lát nữa họ mà vào tiệm thì nhớ bảo em đi công tác cùng sư thúc rồi nhé, nếu họ mua gì thì hét giá càng cao càng tốt!”.
Y cúp máy rồi liếm sạch que kem, vứt vào thùng rác, lại nhìn sang phía hai người kia.
Lương Hiệt đang cúi đầu nhìn điện thoại chẳng biết làm gì, Kha Địch thì đang selfie.
Điện thoại Uông Sở Lương nhanh chóng rung lên, hắn gửi tin nhắn đến.
[Tối nay Kha Địch định thưởng cho em, anh nghĩ em nên trốn thế nào bây giờ?].
Uông Sở Lương cười, cố tình trêu hắn: [Đừng có trốn, cởi quần áo đi].
Nửa phút sau, Lương Hiệt mới đáp: [Đừng có quậy!].
Ngay sau đó hắn nhắn thêm một câu nữa, khiến Uông Sở Lương suýt bại lộ ngay tại chỗ: [Em muốn cởi quần áo anh thôi]..