Bạn đang đọc Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm – Chương 36: Thi đấu bóng rổ (bảy)
Sau giải vô địch trượt băng nghệ thuật, La Đình Đình không còn xin nghỉ học nữa. Mỗi ngày, cô đến trường đúng giờ, tan trường đúng giờ và học hành chăm chỉ. Các bạn cùng phòng với cô đã nói đùa rằng “Vẫn chưa quen với việc La Đình Đình ở đây”.
Hạ Cửu Gia đại khái hiểu được sự lựa chọn của cô. Thành tích của La Đình Đình khá tốt, cô thông minh, đứng hạng tầm 40 trong lớp và tầm 500 trong khối. Hiện tại, vẫn còn một phần tư của năm lớp mười đang chờ, còn hai năm cho đến ngày thi đại học. La Đình Đình nghỉ học nhiều vẫn có thể vào top 500 của khối, nếu cố gắng thì chắc hẳn sẽ vào được top 300, vào được trường 985 là trong tầm tay.
Nhưng chỉ có Hạ Cửu Gia rõ ràng toàn bộ tình huống của La Đình Đình, những người khác vẫn không biết chuyện đã xảy ra trong giải vô địch trượt băng kia. Khi La Đình Đình chuyên cần đến lớp trong nửa tháng, các bạn lớp 10-6 thường nghi hoặc hỏi: “La Đình Đình à, dạo này không cần huấn luyện nữa sao?”
La Đình Đình cũng trả lời lại: “Ừ, sau này cũng không cần huấn luyện nữa. Ba mẹ đã hỏi tớ, muốn trượt băng hay muốn học tập. Nếu chọn cả hai thì đâu có thực tế. Nên tớ trả lời, học tập. Tớ phát hiện có vẻ mình thích thú với học tập hơn trượt băng.”
“Hahaha tốt quá! Vậy sau này cậu vẫn gắn bó với lớp ta rồi~” Các bạn học đáp.
La Đình Đình nói: “Ừ”
Hạ Cửu Gia lắng nghe, cậu biết rõ La Đình Đình không nói thật.
Cô thích trượt băng. Tuy nhiên, so với thành tích “vào top 500” mà học tập dành cho cô, trượt băng không tặng lại được điều cô mong muốn, vì vậy cô không dám thích nó nữa. Thật ra nói như thế cũng không đúng, trước giải vô địch thì La Đình Đình cũng ở trong top 10, chỉ có thể nói, với thi đấu thể thao, ngay cả hạng hai cũng là vô nghĩa.
Hạ Cửu Gia đã sớm phát hiện La Đình Đình bắt đầu ăn quà vặt, uống trà sữa. Cô tăng mấy cân trông thấy rõ, thực sự là không muốn cho mình đường quay đầu. Một chút do dự đều không có.
Cú ngã trong giải vô địch đã đồng thời làm cuộc đời vận động viên của cô trượt té, giấc mộng anh hùng của cô rơi vỡ. La Đình Đình không còn mơ về Thế vận hội nữa.
Cứ thế, những người chung quanh Hạ Cửu Gia ai nấy đều cố gắng học tập, tạo thành bầu không khí hết sức khủng khiếp. Bản thân cậu không cần phải nói, Thẩm Hi cũng ngày ngày vùi đầu ôn tập, Long Vân Phi vốn đã là học sinh giỏi nên vẫn luôn vô cùng cố gắng mà giữ vững vị trí top 10, La Đình Đình vì đuổi kịp tiến độ nên cũng hết sức chăm chỉ.
– ———-
Cuối tháng 5, Thẩm Hi tháo băng và gỡ nẹp.
Ngày hôm đó cậu không hề nói cho Hạ Cửu Gia rằng mình sắp “thoát kiếp tàn phế”, Hạ Cửu Gia cho rằng chỉ là buổi kiểm tra bình thường nên không đi theo.
Cho dù gãy xương tay, Thẩm Hi vẫn nhảy tường ra khỏi trường. So với cổng chính người đến người đi đông đúc thì xuyên qua khu chợ nhỏ đến bên đường lớn vẫn dễ dàng đón xe hơn. Thêm nữa, khu lớp mười cách cổng chính rất xa, phải vòng qua khu lớp mười hai, lớp bảy, tám và chín, chẳng thà đi qua khu chợ còn gần hơn.
Vì không muốn cúp cua quá nhiều mà thời gian có hạn, Thẩm Hi quyết định không ăn cơm trưa, tùy tiện mua đại món gì lót bụng. Khi đi ngang qua “Bánh mì A Xương”, cậu bỗng ngửi thấy một mùi hương thơm ngon vô cùng. Quay đầu nhìn lại, hóa ra là một bác gái đang bán bánh bao. Trong lồng hấp, từng cái bánh mềm mại trắng phau phau.
“…” Bình thường Thẩm Hi không hứng thú với mấy món bằng bột mì, nhưng hôm nay lại bị rù quến, bỏ tiền mua hẳn hai cái. Cắn một miếng, quả thật… rất là ngon, mê mẩn đến dục tiên dục tử. Lại rất thơm.
Do dự năm giây, Thẩm Hi quay lại bước nhanh về “Bánh mì A Xương”, mua thêm ba cái bánh bao, sau đó gọi điện cho Hạ Cửu Gia: “Đông nhi? Cậu đã đến căntin chưa? Đang định à? Tớ cũng đoán vậy. Bảo nè, cậu đi qua bên cửa sau một xíu, tớ ở bên ngoài lan can chờ cậu… Ừ, có chuyện, thật có chuyện mà… Nhất định phải tới nha.”
Thẩm Hi chỉ vừa ăn món ngon là hy vọng Hạ Cửu Gia cũng có thể nếm thử một chút. Cậu mong muốn mang hết thảy những điều tốt nhất đến trước mặt đối phương. Cho dù chỉ là… ba cái bánh bao.
Thật ra ngày khác quay lại mua cũng được, nhưng lỡ như… chỉ có mẻ hôm nay ăn mới ngon? Lỡ ngày khác không bằng thì sao? Chờ có mấy phút, cũng không đáng ngại.
Rất nhanh, Thẩm Hi nhìn thấy Hạ Cửu Gia xuất hiện phía bên trong cửa, bèn vội vàng tiến đến, cách lan can đưa túi bánh bao như hiến vật báu: “Cho cậu.”
Hạ Cửu Gia cúi đầu nhìn, cạn lời: “… Lại trò gì đấy?”
Thẩm Hi đáp: “Ba cái bánh bao.”
“…” Hạ Cửu Gia đưa mắt: “Cậu nói có chuyện, là có chuyện gì?”
Thẩm Hi sững sờ một chút: “Chính là cái này ấy, tớ đưa cậu mấy cái bánh bao.”
“Này…” Hạ Cửu Gia đen mặt, nghiến răng: “Cậu bệnh thần kinh à?” Cố ý bắt người ta phải đi một chuyến mà!
Thẩm Hi tủi thân: “Tớ ăn thấy rất ngon nên muốn cho cậu nếm thử mà thôi. Tớ lo mấy hôm sau bánh bao không ngon bằng hôm nay.”
“Được rồi, được rồi, cảm ơn cậu.” Hạ Cửu Gia nhận lấy bánh bao, “Nhanh đi bệnh viện đi.”
“Ừm.”
Thẩm Hi xoay người rời đi, Hạ Cửu Gia nhìn bóng lưng đối phương, chỉ thấy ba chiếc bánh bao nóng muốn phỏng tay.
Hai tiết cuối buổi chiều, Thẩm Hi trở lại, ưỡn ngực ngẩng đầu, hăm hăm hở hở. Hạ Cửu Gia chỉ liếc qua một giây liền phát hiện – nẹp đã không còn!!!
Cậu có chút kinh ngạc và vui mừng hỏi: “Ngón tay đã tốt rồi à?”
“…Cũng chưa tốt lắm.” Thẩm Hi dùng tay trái nhẹ nhàng nắm ngón trỏ và ngón giữa tay phải, “Không thể nhúc nhích”.
“Bình thường thôi, bị kẹp thẳng suốt nửa tháng không hề động đậy, không thể nói gập là gập ngón tay liền được. Bác sĩ có dặn dò gì không?” Xương và bắp thịt đều không cử động suốt những ngày qua, ngón tay cứng nhắc là chuyện bình thường.
“Ừm, phải làm bài tập phục hồi.” Thẩm Hi đáp, “Bác sĩ bảo phải dùng ba ngón tay trái nắm phần giữa ngón tay bị thương, để nó bị động mà gập lại… Ban đầu không nên quá dùng sức, đầu tiên cứ dùng lực độ thật nhẹ sau đó mới tăng dần. Bác sĩ còn cho thuốc, có cái bôi, có cái ngâm, rất đa dạng… À, còn bảo phải thường xuyên xoa bóp.”
Hạ Cửu Gia gật đầu: “Ừ vậy cậu phải siêng làm phục hồi.”
Thẩm Hi cúi đầu, giữa tiếng giáo viên môn Sinh giảng bài “bệnh di truyền được chia thành các bệnh di truyền đơn gen, bệnh di truyền đa gen và bệnh di truyền nhiễm sắc thể bất thường…”, cậu bẻ bẻ ngón tay như một đứa trẻ ba tuổi.
Cậu vừa đẩy nhẹ tay liền khẽ kêu “sshi~”: “Đông nhi, không được rồi, đau quá, tớ hạ thủ không được.”
Hạ Cửu Gia: “…”
Thẩm Hi tiếp tục chơi đùa ngón tay, một lúc sau lại thở dài: “Không được, tớ không dám tự gập ngón tay mình. Phải nhờ người khác giúp giải quyết một lần cho xong.”
Hạ Cửu Gia hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
“Đông nhi,” ngón tay Thẩm Hi cọ cọ mặt bàn, từng chút từng chút hướng về Hạ Cửu Gia: “Giúp tớ gập ngón tay lại được không? Tớ chịu được.”
Hạ Cửu Gia: “…”
“Đông nhi,” ánh mắt Thẩm Hi sáng ngời, “Tớ biết, cậu rất giỏi khiến người… ý nhầm, khiến tay muốn cong là cong.”
“…”
“Tớ thật sự không làm được.”
Hạ Cửu Gia kéo tay phải Thẩm Hi gần lại: “Cảnh báo trước nhé, tôi từng luyện Muay Thái, hạ thủ không biết nặng nhẹ, coi chừng gãy xương lần nữa.”
Tay trái Thẩm Hi chống trên bàn, đầu gối vào cánh tay, bộ dáng vô cùng hưởng thụ: “Ừ tớ không trách cậu.”
Hạ Cửu Gia xoa nhẹ ngón tay Thẩm Hi: “Làm thế nào?”
Cậu biết mình đang nhượng bộ, nhưng nhớ tới ba chiếc bánh bao buổi trưa Thẩm Hi mua cho mình, Hạ Cửu Gia không thể lạnh lùng nổi. Thật ra cũng chỉ là bánh bao thơm ngon hơn thường ngày một chút thôi, nhưng người kia lại xem nó như một món mới lạ để mình nếm thử một chút. Hạ Cửu Gia rất rõ việc Thẩm Hi thường xuyên thử thăm dò ăn đậu hũ mình. Chỉ cần nghiêm nghị một chút là Thẩm Hi sẽ lại đàng hoàng, không dám vượt qua ranh giới. Thật ra cũng không cần nghiêm nghị, chỉ cần thẳng thắn cự tuyệt là Thẩm Hi đã ngoan ngoãn rút về trận địa. Là tự cậu có thái độ mơ hồ nên mới khiến Thẩm Hi được voi đòi tiên. Nhưng mặc dù trong lòng biết rõ, thực tế cũng chẳng thể làm được gì khác.
Thẩm Hi hướng dẫn: “Cậu dùng ngón trỏ và ngón giữa tay trái đè lên đốt thứ hai ngón trỏ của tớ… Tay phải nắm phần giữa của nó, sau đó nhẹ nhàng đi lên… Không cần đi quá cong, tầm nửa cm là được…Dứt khoát mà làm, không sao cả.”
Bình thường Hạ Cửu Gia cũng không quá dịu dàng, nhưng lúc này cậu hít một hơi sâu, sau đó nín thở, dường như sợ hô hấp cũng ảnh hưởng đến lực tay nặng nhẹ. Đầu tiên cậu kéo nhẹ theo chiều ngang, rồi nắm lại, xoa bóp một lúc bắp thịt ngón tay cho đối phương, sau đó nghe theo lời chỉ dẫn, dùng ngón tay ấn nhẹ từ gốc lên ngọn, để máu huyết lưu thông tốt hơn – dù sao trước đó cũng phải đeo nẹp. Cuối cùng, Hạ Cửu Gia nắm ngón tay Thẩm Hi, chậm rãi gập xuống, cậu đưa mắt nhìn Thẩm Hi hỏi: “Đau không?” Cậu đang nắm tay đối phương, hai đôi mắt nhìn thẳng nhau trong cự ly gần, ánh mắt Hạ Cửu Gia mang theo sự cẩn thận nâng niu, còn có một chút yêu mến làm Thẩm Hi vừa nhìn liền tê rần cả người, một khắc cũng không muốn bỏ qua ánh mắt đối phương, chỉ si mê mà ngắm nhìn.
Sau một lát, hai ngón tay của Thẩm Hi đã có thể hơi cong, Hạ Cửu Gia lại tăng thêm độ gập. Từ nửa cm đến 1cm, đến 1,5cm rồi đến 2cm, ngón tay Thẩm Hi đã ngày càng linh hoạt hơn. Hạ Cửu Gia tỉ mỉ sờ sờ ngón tay Thẩm Hi, không khí ái muội tăng vọt quanh hai người. Bầu không khí này vừa khá giống “bạn bè thân thiết” lại vừa khác biệt cả ngàn dặm; sự ái muội tựa như loại chất khí mỏng manh nhất thế gian, chậm rãi len lỏi vào tường đồng vách sắt của cậu.
Hai người “tập phục hồi” một lúc, nghỉ ngơi một chút rồi lại tập và nghỉ ngơi. Sau hai tiết Sinh, góc độ ngón tay có thể cong lại đã lớn hơn nhiều, Thẩm Hi cũng có thể tự chủ nhúc nhích ngón tay một chút, thậm chí có thể nắm lại thành nắm đấm nhưng không dám dùng sức.
Cậu thử viết chữ, ngón tay mỏi nhừ nên chỉ có thể chầm chậm vẽ mấy đường như con giun: “Không biết mấy ngày nữa mới có thể viết chữ lại bình thường…”
Hạ Cửu Gia nói: “Rồi sẽ tốt hơn thôi.”
“Ừa, tớ hiểu.”
Thẩm Hi cố gắng viết: Hạ Cửu Gia.
Xuống dòng viết tiếp: Hạ Cửu Gia.
Cậu viết sáu lần chữ “Hạ Cửu Gia”.
Hạ Cửu Gia đưa mắt qua liền thấy: “Viết những chữ này làm gì?” Trong ba chữ thì hết hai chữ có cấu trúc tương đối phức tạp, nhất là chữ “Gia”, đáng lẽ nên luyện từ chữ đơn giản mới đúng chứ.
Thẩm Hi dừng tay, quay đầu trả lời: “Đây là ba chữ tớ viết nhiều nhất, viết quen nhất, viết tốt nhất. Không luyện từ ba chữ này thì luyện chữ nào?”
“Ngậm miệng lại.” Hạ Cửu Gia nghĩ: Lại lên cơn thả thính – đời trước là hồ ly tinh à.
Đến lúc này, bóng tối của việc gãy xương từ trận bóng rổ rốt cuộc đã qua. Thẩm Hi đã tháo băng và gỡ nẹp, ngón tay đã có thể cử động, chỉ cần tập phục hồi mấy ngày là có thể khôi phục như bình thường, mọi thứ sẽ quay trở về như trước, không ngại việc nặng mà cũng không lo những việc tỉ mỉ. Không phải phẫu thuật, không lưu lại vết sẹo xấu xí, đây là kết quả tốt.
Trên bục giảng, thầy Sinh học nhìn Hạ Cửu Gia và Thẩm Hi sờ tới sờ lui không thèm nghe giảng, chẳng biết một tiết qua có nghe lọt kiến thức nào của bài “Bệnh di truyền” không, bèn cầm tài liệu giảng dạy chỉ đích danh: “Thẩm Hi, em đứng lên trả lời câu này.”
Thẩm Hi ầm ầm oàng oàng đứng lên: “Câu gì ạ?”
Thầy Sinh khoa tay múa chân trên bảng đen: “Em có bệnh A, có tính di truyền trội, gen em là Aa; vợ của em không có bệnh A, gen là aa, như vậy con của hai đứa có bao nhiêu phần trăm khả năng bị bệnh A? A. 25%; B.50%; C.75%; D. 100%
Câu này vô cùng đơn giản, là kiến thức cơ sở của tiết này, hẳn phải chọn B nhưng Thẩm Hi lại nói: “Chọn E. Em và vợ em không có con.”
Thầy môn Sinh: “…”
Hạ Cửu Gia: “…”
Bạn học cả lớp: “…”
Ước chừng tầm 10 giây sau thầy Sinh học mới tỉnh lại: “Em… đây chỉ là ví dụ!”
Thẩm Hi trả lời: “Vậy thì thế này, Tiểu Minh có bệnh A, vợ Tiểu Minh không có bệnh A, vậy đáp án phải chọn B.”
Thầy Sinh học: “… Ngồi xuống đi.”
An Chúng, Tiền Hậu ngồi xung quanh cười hô hố: “Không có con? Thẩm ca, chẳng lẽ mày bị bệnh khó nói?”
Thẩm Hi giễu cợt: “Làm sao có thể? Chỗ đó của tao… tụi bây chẳng lẽ chưa từng thấy qua?” Đó là một “chú họa mi” chất lượng, được cả lớp bình chọn khỏe mạnh nhất.
“Vậy… tại sao không có con? Không có bệnh sinh lý thầm kín, chẳng lẽ không muốn có con suốt đời? Suy nghĩ tân tiến vậy à?”
Mới vừa được Nhóc Thịt Đông xoa bóp suốt hai tiết nên Thẩm Hi sảng khoái cả người, cậu lười biếng dựa vào ghế, tay trái xoay bút, nhàn nhã cất tiếng: “Bởi vì tụi bây đều là con trai tao hết.”