Bạn đang đọc Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm – Chương 35: Thi đấu bóng rổ (sáu)
Bạn bàn trước của Hạ Cửu Gia, vận động viên trượt băng thuộc đội tuyển tỉnh La Đình Đình, đã đi tham gia Giải vô địch trượt băng nghệ thuật quốc gia. Trước mặt Hạ Cửu Gia lại trống trải. Còn bạn bàn trước của Thẩm Hi đã đem sách giáo khoa, sách tham khảo, bài kiểm tra của cậu ta chất đầy bên phía bàn La Đình Đình, sau đó quay đầu nháy nháy mắt với Thẩm Hi: “Bạn cùng bàn nghỉ thật là thoải mái.”
“Ha ha”, Thẩm Hi cười một tiếng, duỗi tay vuốt vuốt sau gáy Hạ Cửu Gia, “Đó là mày thôi. Tao rất thích bàn cùng bàn của tao, cậu ấy vắng mặt một ngày là tao chả có sức sống gì nữa.”
“Mắc ói…”
“Mày nên tập quen đi”, Thẩm Hi đáp trả, “Hai tụi tao sẽ càng ngày càng làm mày mắc ói hơn nữa.”
Tới lời nói này, Hạ Cửu Gia cũng nghe không nổi nữa, nghiêng đầu nói: “Ngậm miệng.”
“Ừm..” Thẩm Hi ngoan ngoãn nghe lời.
Giải vô địch trượt băng nghệ thuật một là chỉ giới hạn ở môn trượt băng nghệ thuật, hai là giới hạn tầm bảy tám tỉnh tham gia, cơ bản chỉ có Hắc Long Giang, Cát Lâm, Liêu Ninh, Nội Mông, Bắc Kinh, Thượng Hải v.v…, nên độ thảo luận cực ít, trên mạng cũng không được quan tâm mấy. Hạ Cửu Gia muốn biết một chút tình hình thi đấu của La Đình Đình nhưng không thấy chiếu trực tiếp, cũng không tìm thấy tin tức gì. Hơn nữa đang là giờ học, không thể dùng điện thoại trắng trợn, nên Hạ Cửu Gia không có cách nào “đào sâu” tìm kiếm thông tin.
Đến buổi tự học tối, tin tức tốt truyền đến. Sau phần thi tiết mục ngắn, La Đình Đình hiện đang đứng thứ ba, còn cao hơn hạng tư tận mấy điểm.
“Nghĩa là sao?” Hạ Cửu Gia và Thẩm Hi hoàn toàn không hiểu việc này, nên hỏi bạn thân La Đình Đình.
Đối phương trả lời: “Trượt băng nghệ thuật phân chia phần thi gồm tiết mục ngắn và trượt tự do, các cậu chắc biết chứ? Tiết mục ngắn có quy định động tác, còn trượt tự do sẽ có độ khó cao hơn, điểm cuối cùng do điểm hai phần cộng lại. Tiết mục ngắn đại khái chiếm.. một phần ba tổng điểm? Hình như vậy. Bây giờ Đình Đình đang rất có ưu thế, cao hơn người hạng tư mấy điểm, chỉ cần phát huy như bình thường trong phần trượt tự do ngày mai là có thể bảo đảm vào top 3, lấy được huy chương, thậm chí có phạm vài lỗi nhỏ vẫn không có vấn đề gì!” Là bạn thân nên cô rất hưng phấn.
Hạ Cửu Gia nói: “Điều này nghĩa là… vào top 3 là có thể vào được đội tuyển quốc gia sao?”
“Đình Đình nói có thể vào hai đội. Tháng 9 đến cuối năm mỗi năm đều có.. cái gì nhỉ…” Cô bạn thân như đang học thuộc lòng mà đọc lên từng chữ, “Có ISU Junior Grand Prix, Giải thi đấu toàn quốc, sau đó là giải trẻ thế giới. Tiêu chuẩn tuyển chọn của Trung Quốc là kết quả của giải vô địch tháng Tư. Đình Đình nói nếu vào được top 3 thì sẽ có được vị trí lên tuyển, hạng tư cũng có cơ hội.”
Hạ Cửu Gia nghi hoặc: “Giải vô địch á… Không phải cậu ấy thi đấu ở hạng mục trưởng thành sao? Cần vào top mấy?” Độ tuổi này là có thể lựa chọn hạng mục trưởng thành hoặc thiếu niên.
Bạn thân La Đình Đình đáp: “Thật ra hạng mục này mọi người đều rất trẻ tuổi.. Trong top 5 thì chỉ có hai người là trên 18 tuổi.”
“À…”
“Nếu có thể tham gia thi đấu những giải lớn, dù có ra nước ngoài thi đấu hay không, thì vẫn rất có hy vọng cho Giải vô địch trẻ thế giới vào tháng 3 năm sau ~~ nhưng cái đó thì phải chờ đến tháng 2 mới chính thức công bố danh sách, Đình Đình không nói cụ thể nên tớ cũng không hiểu lắm.”
Hạ Cửu Gia gật đầu: “Ừm.”
“Tụi tớ định cuối tuần này làm party chúc mừng, mua bánh ngọt, tặng quà, rồi mua thêm bong bóng, dải băng màu để trang trí ở quán ăn.”
“Được, vậy tớ cũng đi.” Hạ Cửu Gia nói.
– ———-
Ngày thứ hai là buổi thi trượt tự do của La Đình Đình. Biết cô gần như đã là ba người đứng đầu, Hạ Cửu Gia càng mong đợi hơn.
Đến buổi tối, Hạ Cửu Gia nhắn tin hỏi bạn thân La Đình Đình nhưng lại chẳng thấy hồi âm. Cậu bèn lên mạng tìm kiếm. Lúc này vì toàn bộ cuộc tranh tài đã kết thúc, giải vô địch chính thức hạ màn nên rốt cuộc vẫn xuất hiện vài tin tức. Hạ Cửu Gia cẩn thận đọc tin: “Tuyển thủ đội tuyển quốc gia đã giành vị trí đầu tiên trong giải vô địch trượt băng nghệ thuật. Tuyển thủ đơn nữ số một Trung Quốc…”, “Giải vô địch trượt băng nghệ thuật toàn quốc mùa giải 2018/2019 đã được tổ chức thành công. Hạng mục đơn nữ, tiết mục ngắn Lý XX với điểm trung bình 54,72 đứng hạng nhất, Trần XX đứng hạng nhì với 54,36 điểm, La Đình Đình hạng 3 với 54 điểm. Trượt tự do, Lý XX đạt 100,22 điểm, với tổng thành tích 154,94 điểm cô đã giành được giải quán quân. Trần XX đạt 100,11 điểm, tổng thành tích 154,47 đạt á quân. Tào XX đạt 98 điểm, tổng thành tích 148,50 đạt hạng ba.”
“…!!!” Không có La Đình Đình trong top 3!!!
Hạ Cửu Gia nghĩ: La Đình Đình có ổn không…?
Hay là hạng 4? Chắc thế, bạn cô từng bảo hạng 4 cũng có hy vọng xuất ngoại tham gia thi đấu. Phần tiết mục ngắn điểm của cô cao hơn hạng tư mấy điểm, rớt xuống một hạng là đủ rồi, chắc không đến nỗi rơi hơn hai hạng nhỉ.
Lỡ mà không được thì chắc vẫn còn đường sống. Hạ Cửu Gia cảm thấy, mỗi năm cả nước có bao nhiêu cuộc tranh tài, không giống thi đại học “chỉ một cuộc thi định đoạt cả đời”. Lại nhặt lên lòng tin lần nữa, cuối cùng cũng sẽ lấy được thành tích mà thôi.
– ———-
Một đêm trôi qua, học sinh lớp 10-6 bước vào lớp học như mọi ngày.
La Đình Đình xin nghỉ học tầm một tuần – 4 ngày trước cuộc thi, 2 ngày trong cuộc thi và 1 ngày sau cuộc thi, vì vậy chỗ ngồi trước mặt Hạ Cửu Gia vẫn tiếp tục trống rỗng. Bạn cùng bàn với La Đình Đình vẫn tiếp tục chiếm chỗ, chất đồ thành một ngọn núi nhỏ trên bàn của cô.
Tiết một tiết hai là môn văn. Thầy Dư Trung Thiện phát bài thi cho mọi người: “Những ai viết sai chính tả thì chép phạt 20 lần phần văn học thuộc lòng.”
“…” An Chúng xem bài thi rồi mỉm cười, thừa dịp mọi người đang ồn ào nói: “Một lần 30 tệ.” Người ngồi trước sau cậu ta ngay lập tức chộp lấy cơ hội “hai bài văn, mỗi bài chép phạt 20 lần”. Nhà An Chúng giàu có, cậu cũng rất rộng rãi, nên dù là môn văn hay những môn khác, mỗi lần chép phạt đều có một đám người tranh nhau viết thay.
Thầy Dư Trung Thiện bắt đầu giảng đề văn mới , thỉnh thoảng đặt câu hỏi, cuối cùng nói về ảnh hưởng của Martin Luther King đối với nước Mỹ, và đưa ra một câu hỏi khác: “Nước Mỹ có một ngày lễ gọi là “Ngày Martin Luther King”, có ai biết là ngày nào không?”
Thầy vỗ cái bộp lên bàn bên cạnh: “Em trả lời xem.” Đây là thói quen của thầy Dư, đi tới chỗ nào sẽ chỉ người ở chỗ đó đứng lên trả lời.
“Dạ…” Bạn học đứng lên ấp úng nói, “Ngày 11 tháng 11 ạ?”
“Ờ là ngày người da đen và người da trắng cùng nhau mua đồ giảm giá, đúng là hình ảnh hài hòa. Nhưng sai rồi.” Thầy Dư vẫn chưa cho cậu ta ngồi xuống mà lại vỗ cái bộp lên mặt bàn gần đó, “Em trả lời xem.”
“Dạ..ừm…” Phải đoán bừa một ngày trong 365 ngày, thật là khó.
Thầy Dư lại tiếp tục vỗ bộp bộp những bàn khác. Đây cũng là thói quen khác của thầy, chỉ cần chưa có được câu trả lời chính xác thì vẫn sẽ vỗ bàn cho đến khi có người đáp được. Tiết của thầy Dư sẽ thường xuyên thấy cảnh mấy chục người đứng thẳng tắp, nhìn qua như một rừng cây nhỏ.
Cuối cùng thầy vỗ đến bàn Hạ Cửu Gia: “Em trả lời đi.”
Hạ Cửu Gia đứng lên đáp: “Ngày này diễn ra vào thứ 2 của tuần thứ 3 của tháng 1 hàng năm ạ.”
“Rất tốt”, thầy Dư lùi về sau, phẩy tay: “Tất cả ngồi xuống đi.”
Mọi người sột soạt ngồi xuống, Thẩm Hi đưa tay phải ra, sờ sờ bắp đùi trong của Hạ Cửu Gia: “Đông nhi thật là giỏi.”
“…Đừng có táy máy tay chân.” Từ khi gãy xương ngón tay, tên Thẩm Hi này cứ luôn sờ mó cậu, hơn nữa càng ngày càng quá đáng, mắng cũng không thay đổi được gì.
“…”
“Ai ngồi cùng bàn với cậu thật là xui xẻo”, Hạ Cửu Gia nói, “Không biết Long Vân Phi sao có thể chịu đựng được cả một học kì nhỉ.” Một chút thì đụng tay, một chút thì sờ bắp đùi.
Bạn cùng bàn cũ của Thẩm Hi – Long Vân Phi nghe thấy tên mình bèn quay đầu lại: “Hả?? Thẩm ca rất tốt mà???”
Hạ Cửu Gia: “…”
Thẩm Hi mở miệng: “Đấy, Long Vân Phi khen tớ rất tốt kìa.” Vừa nói vừa dùng tay sờ bắp đùi Hạ Cửu Gia.
“…” Hạ Cửu Gia không chịu được nữa, muốn cho Thẩm Hi chút dạy dỗ bèn thu dọn sách vở của mình, nói: “Long Vân Phi, đổi chỗ.”
“Hả?”
Hạ Cửu Gia: “Hai chúng ta đổi chỗ trong mấy tiết còn lại của hôm nay.”
Thẩm Hi tuyệt vọng gọi: “Đông nhi —”
Hạ Cửu Gia không thèm để ý, đi vòng qua cả tổ, đến bên cạnh Long Vân Phi: “Cậu xuống đằng sau ngồi đi.”
Long Vân Phi rất hào hứng trả lời: “Ok!”, sau đó chạy bịch bịch đến chỗ Hạ Cửu Gia: “Thẩm ca, tao trở lại rồi nè! Bất ngờ không? Mừng rỡ không?”
Thẩm Hi: “Bất ngờ, nhưng không mừng rỡ, biến nhanh, biến nhanh.”
Có được sự yên tĩnh hiếm thấy Hạ Cửu Gia bắt đầu giải đề, từng trang từng trang sách tham khảo bay qua vèo vèo. Đang viết viết, bỗng nhiên cậu cảm giác mớ đồ chất chồng ở bên cạnh dần dần nhỏ đi, cậu kinh ngạc vô cùng, vội vàng ngẩng đầu lên: “???!!!”
La Đình Đình?!
Không phải bảo sau khi cuộc thi kết thúc sẽ nghỉ ngơi một ngày sao? Sao lại đến trường?
La Đình Đình ném đống đồ ngổn ngang cho Long Vân Phi, biểu hiện bình thường như mọi ngày, không nhìn ra có gì bất thường, nói: “Lại chiếm chỗ ngồi của tớ…!”
Sau đó hỏi tiếp: “Hai người đổi chỗ? Thẩm ca lại lên cơn?”
“Đoán chính xác lắm”, Long Vân Phi hỏi: “Đình Đình, kết quả cuộc thi thế nào?”
La Đình Đình sắc mặt bình tĩnh trả lời: “Tạm được.”
“Tạm được” chính là không tốt cũng không tệ, là không muốn bàn thêm nữa, vì vậy ba người đều vô cùng thức thời không hỏi thêm.
Cô Toán đi vào lớp, bắt đầu giảng bài: “Phương trình tuyến tính…”
Hạ Cửu Gia nghiêm túc nghe giảng, ghi chép cẩn thận, nhưng cậu vẫn luôn lo lắng cho La Đình Đình, vì vậy vẫn luôn chú ý đến cô. Cậu biết, dù là mình hay Thẩm Hi hay Long Vân Phi đều đang lo lắng cho tình huống của La Đình Đình.
La Đình Đình rất bình thường, tay trái chống cằm nghe cô Toán giảng, tay phải cầm bút viết vài dòng vào vở. Xem ra mặc dù kết quả tạm được, nhưng vẫn chưa đến nỗi hỏng bét, Hạ Cửu Gia nghĩ: “Ít nhất cậu ấy buồn không dữ dội lắm.” Nghĩ cũng phải, La Đình Đình đang ở thời kì phát triển, dù cho kết quả cuộc thi đấu lần này không quá lý tưởng, nhưng vẫn còn có tương lai. Hạ Cửu Gia rốt cuộc yên tâm, dồn tinh lực lại vào học hành.
Thế mà không ngờ rằng… một lúc sau, Hạ Cửu Gia vô tình quay đầu sang, lại thấy La Đình Đình vừa nhìn chằm chằm bảng đen vừa im lặng khóc, khuôn mặt đẫm nước mắt. Cô chớp chớp mắt, định dùng bàn tay đang chống cằm che lại hết thảy thì nước mắt trượt vào lòng bàn tay, chảy quanh co theo cổ tay xuống dưới, trông như một dòng suối nhỏ.
Hạ Cửu Gia kinh ngạc, gọi: “Đình Đình?” Sao lại khóc ở tiết toán?!
La Đình Đình cũng quay đầu sang nhìn Hạ Cửu Gia, trên mặt vẫn không có biểu tình rất đau buồn nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống theo sống mũi.
“Đình Đình,” Hạ Cửu Gia luống cuống, “Cậu… sao vậy?”
La Đình Đình cố gắng làm bộ như không có gì to tát, chậm rãi giải thích chuyện đã xảy ra.
Vốn là chỉ cần phát huy như bình thường thì nhất định sẽ vào top 3. Số điểm ở phần tiết mục ngắn của cô thậm chí còn cho phép cô có thể phạm một sai lầm nhỏ. Nào ngờ, khi thực hiện động tác đinh mà cô chưa bao giờ thất bại tại mùa đấu trước và mùa tập huấn – axel jump hai vòng sau đó loop jump một vòng rồi lại toeloop jump ba vòng, cô lại bị ngã, rất thảm thiết, té ngay động tác đầu tiên, số vòng chưa đủ, cũng không nhảy tiếp, nên động tác ấy gần như không điểm. Sau đó, một phần vì đầu gối bị thương, một phần vì tâm lý sợ hãi, động tác khó thứ ba – Triple Lutz & Double Toeloop cũng nhảy không thành nên không được điểm nào. Điểm số phần thi trượt tự do đứng hạng năm từ dưới đếm lên làm tổng thành tích tụt xuống hạng 10.
Hạ Cửu Gia cứng họng, ấp úng chẳng nên lời: “Vậy…vậy…”
La Đình Đình nhìn Hạ Cửu Gia, chầm chậm hỏi: “Cửu Gia, tớ… nên làm gì bây giờ? Năm nay không có Đại hội thể thao toàn Trung Quốc. Lại chờ đến tháng 12 tham dự giải thi đấu toàn quốc sao? Lúc ấy đã qua gần nửa lớp 11 rồi… Hơn nữa đạt thành tích tốt chỉ ở giải toàn quốc cũng vô ích… Muốn khoác quốc kỳ, tham dự những giải đấu quốc tế vẫn phải nhìn thành tích giải vô địch tháng 4 năm sau. Khi đó đã học gần xong chương trình lớp 11 rồi. Lỡ như vẫn không được thì sao? Thế thì kì thi đại học của tớ coi như xong, làm sao chỉ dựa vào lớp mười hai được… Tớ nên làm gì đây?”
Hạ Cửu Gia nhìn La Đình Đình mà không biết nên an ủi thế nào. Bạn thân La Đình Đình từng nói, ở bộ môn này các vận động viên đều rất trẻ tuổi.
“Từ bỏ trượt băng mà tập trung chuẩn bị ôn thi đại học, đổi lấy một tương lai ổn định không thích cũng không ghét hay là từ bỏ thi đại học, liều mạng tham dự tranh giải, một là lên thẳng thiên đường, hai là rớt xuống địa ngục?”
“…” Đầu óc Hạ Cửu Gia cũng rất loạn.
Cậu mơ hồ nhìn thấy sự logic tưởng chừng như phi lý trong vũ trụ vĩ đại này. Logic phi lý là gì? Chính là, nếu một bi kịch xảy ra, hẳn nó sẽ phải giống như trong sách, hoặc là tính cách vô cùng bi kịch làm người ta phải thở dài hoặc một số phận bi kịch đầy tráng lệ. Chỉ một chuyện nhỏ liền thay đổi cả cuộc đời, ai tin được chứ? Rõ ràng trong nửa năm đầu, phong độ của La Đình Đình rất tốt.
Nước mắt La Đình Đình không ngừng tuôn trào: “Tớ 15 tuổi.”
“…”
“Tớ chưa gia nhập đội tuyển quốc gia.” Nước mắt La Đình Đình chảy dài trên má, tụ lại nơi cằm và nhỏ giọt rơi xuống đất. “Hạ Cửu Gia, tớ đã 15 tuổi mà còn chưa vào đội tuyển quốc gia, cuộc đời này của tớ xong rồi.”
Hạ Cửu Gia nghe mà sốc. La Đình Đình là người nhỏ tuổi nhất trong lớp 10-6. Trước đây, cậu không hề biết rằng, đối với một số vận động viên, nếu 15 tuổi vẫn chưa có thành tích thì cuộc đời này của họ “kết thúc rồi”.
========
Editor”s Note: Helu các chế, hai tháng rồi mới quay lại, xin lỗi các bạn đang follow truyện nhiều. Mình vừa trải qua thời gian làm việc cực nhiều và một khoảng thời gian đi du lịch nên không edit được. Các bạn biết đó, edit chỉ là sở thích nên mình ưu tiên cho công việc và cuộc sống bên ngoài hơn. Giờ mình đã trở lại và đền bù cho các bạn đây. Không drop và bỏ truyện đâu, đừng lo nha!