Bạn đang đọc Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm – Chương 11: Kỉ niệm thành lập trường (hai)
Vì vở kịch , mười mấy học sinh lớp 10-6 luyện tập chừng năm ngày, cuối cùng thành quả không tệ lắm. Hai người có đất diễn và lời thoại nhiều nhất là Trác Nhiên và Hạ Cửu Gia đã có thể diễn trôi chảy từ đầu đến đuôi. Vở kịch này được lớp 10-6 dựa trên tình tiết gốc sau đó thêm những yếu tố đặc biệt, tạo thành vở .
Ở vòng loại tuyển chọn, ban tổ chức cũng không yêu cầu học sinh phải mặc phục trang diễn xuất, vì thế mọi người đều mặc đồng phục học sinh. Thầy cô giám khảo chấm điểm ngay tại chỗ, vở của lớp 10-6 thành công tiến vào danh sách biểu diễn của đêm dạ tiệc Kỉ niệm 70 năm thành lập trường.
Ngày 1 tháng 11, ngày kỉ niệm trường. Sân trường náo nhiệt vô cùng, rất nhiều áp phích được dựng ở cửa trường học, giải thích rõ lịch sử, quan niệm giáo dục, những cựu học sinh ưu tú và thành tích thi vào đại học của trường; không ít học sinh bu vào xem.
Buổi sáng, lớp bảy, lớp tám, lớp mười và mười một được nghỉ. Bốn năm ngàn học sinh chen chúc ở sân thể thao rộng lớn, tham dự lễ kỉ niệm 70 năm và nghi thức khởi công khu dạy học mới, phòng thí nghiệm cùng thư viện. Chương trình hết sức đơn giản, lãnh đạo sở giáo dục tỉnh lên phát biểu, hiệu trưởng phát biểu, cựu học sinh phát biểu, học thần lớp 11 Duẫn Lễ phát biểu… Sau bài phát biểu , học thần lại ngang trời xuất thế một thiên văn chương mới –, đại ý là đừng vì không được điểm cao mà khổ sở tự trách, Hạ Cửu Gia nghe mà thấy lòng thích mê.
Buổi trưa được ăn cơm miễn phí nên căn tin tấp nập toàn người là người. Trường R thật sự rất tâm lý, chuẩn bị các món mặn phủ phê, có gà có heo có cá, mùi vị cũng khá ngon.
Buổi chiều học như bình thường, 5h20 tan học, học sinh đi ăn cơm tối, sau đó đi đến hội trường, chuẩn bị phục trang trang điểm. Vì hội trường không đủ chỗ cho tất cả học sinh và giáo viên, nên chỉ có khối mười và mười một được đi, khối bảy và tám khó quản lý nên tan học là về nhà. Mãi đến 6g30, các xe buýt đậu ở cửa trường R đã lần lượt đi hết, chỉ còn dư lại chiếc xe buýt cuối cùng, nhưng vẫn không thấy bóng dáng chủ nhiệm lớp 10-6 Dư Trung Thiện đâu. Không có chủ nhiệm lớp dẫn đội, lái xe sẽ không chịu khởi hành.
Lớp trưởng Thượng Quan Lăng Tiêu hỏi: “Lão Dư đâu?”
Cả lớp hoang mang: “Lão Dư đi đâu vậy?”, “Không ai biết?”, “Phải chờ sao?”, “Vậy chúng ta không được đi à?”
Thẩm Hi hai tay đút túi, tựa vào một thân cây: “Gọi điện thoại chưa?”
“Không ai bắt máy.”
“Hay là quay vào trường tìm thử xem?”
Thượng Quan Lăng Tiêu nhìn đồng hồ trên tay, khẽ gật đầu, đưa đồ đang cầm cho bạn học đứng bên cạnh, chạy vội vào sân trường tìm người, lòng như lửa đốt. Quãng thời gian tiếp đó, chủ nhiệm lớp mất tích, lớp trưởng cũng không thấy đâu – mỗi lần phát wechat lại đều là “vẫn còn đang tìm”, “phòng học không thấy”, “phòng làm việc cũng không có”…
6g45, tài xế xe buýt bắt đầu sốt ruột. Ngay lúc thầy Chu trưởng ban kỉ luật dự định tự mang học sinh lớp 10-6 đến hội trường thì thầy Dư Trung Thiện đột ngột xuất hiện trước mặt mọi người, thở hồng hộc. Vì chạy vội đến nơi này, bụng mỡ của thầy vẫn còn rung rung!!!
“Thầy Dư!” Diệp Manh Manh gọi to: “Thầy tới rồi!!”
Thẩm Hi lấy điện thoại ra, nhắn wechat gọi Thượng Quan Lăng Tiêu trở về.
Trong lúc đợi lớp trưởng, các học sinh vây quanh thầy Dư. Thầy Dư ổn định lại hô hấp, chầm chậm nói: “Diệp Manh Manh bảo phục trang Bạch Tuyết của Trác Nhiên quên mua cái băng đô màu đỏ, thầy nghĩ ra chợ phía cổng sau trường chắc mua được. Đi gấp quá nên hơi mệt. Bình thường thầy thấy nam sinh đều nhảy lan can cổng sau rất dễ dàng, nên sau khi ước lượng, thầy cảm thấy mình cũng làm được.”
Nam sinh gầy gò “mê tám” liền hỏi: “Sau đó thì sao ạ?”
Dư Trung Thiện đáp: “Thầy bị treo ở lan can suốt mười lăm phút.”
Toàn bộ lớp 10-6: “….”
“Lúc ấy thầy không tìm được chỗ đặt chân trên tường rào. Từ trên nhìn xuống đã khó rồi, mà bụng thầy còn bự nên bị cản tầm mắt.”
Thầy Dư nắm chặt hai tay: “Thầy chỉ biết nắm vậy nè. Lên cũng không được mà xuống cũng không xong.”
“…..”
Thời điểm đó, lớp chín và lớp mười hai vẫn còn đang học, những lớp khác thì tham dự dạ tiệc rồi. Thỉnh thoảng có mấy học sinh định leo tường, nhưng nhìn xa xa thấy có người ở đó thì ai lại dám đi qua.
Nam sinh gầy gò ngập ngừng hỏi: “Vậy cuối cùng sao thầy xuống được?”
“À”, thầy Dư biểu tình rất bình tĩnh, “Thầy Vương phó phòng giáo dục tỉnh đúng dịp tới tham dự lễ kỉ niệm thành lập trường mình, thấy có người treo ở lan can, nhìn lại chẳng phải là lão Dư sao? Thế là liền hợp lực với tài xế lái xe cứu thầy một phen.” Thầy Dư là giáo viên cấp nhà nước, rất nổi danh nên thầy phó phòng giáo dục tỉnh cũng biết. Hai người cố gắng đỡ mông thầy Dư, giúp thầy leo xuống.
“….”
“Được rồi.” Thầy Dư thấy lớp trưởng đã về hàng, hất mặt về hướng xe buýt, “Đi thôi đến hội trường nào.”
———-
Trường R thuê hội trường lớn nhất thành phố để tổ chức lễ kỉ niệm. Hội trường chia làm hai tầng trên dưới, có thể chứa được mấy ngàn người, lúc này những người tới trước đã vào chỗ ngồi hết.
Lớp trưởng nói: “Ai diễn kịch thì đi chuẩn bị trước đi.”
Trác Nhiên và Tôn Thiên Xu cùng gật đầu.
Nữ sinh lớp 10-6 đã sớm dùng quỹ lớp để mua phục trang biểu diễn. Là “hoàng hậu”, Hạ Cửu Gia cần đóng khá nhiều vai khác – hoàng hậu, bà lão bán nịt ngực, bà lão bán lược gỗ, bà lão bán táo v.v… Trác Nhiên không hổ danh từng mặc đồ nữ lâu năm, cậu ta đội tóc giả và mặc váy trôi chảy thuần thục không gặp vướng mắc nào, thậm chí còn đi một đôi giày cao gót đỏ cùng vớ da. Hạ Cửu Gia thì không thoải mái như thế, cậu không đội tóc giả, chỉ cài một chiếc vương miện hoàng hậu lấp lánh.
Bạn nữ cùng lớp định makeup cho cậu. “Chuyên viên trang điểm” cầm bông phấn, định dặm vào phần gò má Hạ Cửu Gia. Nhưng bông phấn còn chưa chạm vào da mặt đã dừng lại, rồi lại định dặm thì dừng. Cuối cùng “chuyên viên trang điểm” lấy bông phấn ra, đậy nắp hộp phấn nền, bảo “Không cần makeup gì cả, da Hạ Cửu Gia đẹp lắm rồi.” Hạ Cửu Gia thở phào nhẹ nhõm – mới vừa nãy cậu đã muốn lùi lại phía sau né.
Tiếp theo, cậu bị đẩy vào nhà vệ sinh, mặc vào bộ “trang phục cosplay Halloween” mà nữ sinh lớp 10-6 đã đặt mua trên Taobao. Trang phục phân thành hai món: một cái chụp cổ màu đen và một cái váy dài màu đen đỏ đan xen, với tay phồng và tùng váy cũng tung xòe nốt. Hạ Cửu Gia loay hoay hai mười phút trong WC để nghiên cứu, rốt cuộc mới mặc được chỉn chu bộ cánh này. Cậu xỏ giày thể thao, choáng váng hoa mắt đi ra khỏi WC.
Diệp Manh Manh rú rít: “Bạn cùng bạn! Cậu đẹp quá!”
Hạ Cửu Gia: “….” Không biết nên có biểu tình gì nữa.
Cậu túm váy ngồi vào chỗ, đợi chừng 20 phút, dạ tiệc chính thức bắt đầu. Thẩm Hi chen chúc bên cạnh Hạ Cửu Gia, chân không thể duỗi thẳng, chịu cảm giác dày vò một lúc lâu. Thầy hiệu trưởng lời ít ý nhiều, không dài dòng cà kê, chủ yếu giới thiệu những lãnh đạo đến tham dự, sau đó nhường sân khấu lại cho hai học sinh làm MC.
Tiết mục thứ nhất là các cựu học sinh của 60 năm học qua cùng hợp ca bài . Bọn họ đã bảy tám chục tuổi, nhưng nhìn vẫn rất tinh thần, âm nhạc và lời ca khiến người xem cũng thấy cảm động.
Thẩm Hi nhẹ nhàng hỏi: “Chúng ta lúc bảy tám chục tuổi… sẽ như thế nào nhỉ?”
Hạ Cửu Gia đáp: “Không biết.”
Thẩm Hi lại nói: “Mình đoán, chúng ta sẽ thường xuyên bên nhau.”
“Tại sao?”
“Vì yêu?”
“Bớt giỡn đi.”
“Ờ thì…”
Tiết mục thứ hai là múa cá nhân của cao thủ múa dân tộc lớp 10-12. Lớp 10-6 là tiết mục thứ tư.
Quả nhiên, khi MC vừa đọc xong “Người biểu diễn: Trác Nhiên, Tôn Thiên Xu”, tiếng hét bên dưới lập tức muốn bay nóc nhà. Trác Nhiên – đại lão mặc đồ nữ trong truyền thuyết! Người mà bạn trai quen nhau ba năm vẫn không biết giới tính thật trong truyền thuyết!
Hạ Cửu Gia mơ màng bước lên sân khấu. Bình tĩnh… cậu tự nói với mình, tuyệt đối không thể thua ngay tại đây.
Giọng dẫn truyện của Diệp Manh Manh vang lên: “Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc xa xôi nọ, có một vị quốc vương và hoàng hậu hạnh phúc bên nhau. Họ mong mỏi có được mụn con, bèn chân thành cầu khẩn trời cao ban cho họ một đứa bé da trắng như tuyết, môi đỏ như son, tóc đen như gỗ mun…” “Tân hoàng hậu là một phù thủy, vô cùng kiêu căng tự phụ, bà ta hận nhất là có người còn đẹp hơn mình…”
Thẩm Hi mặc sơ mi trắng và quần tây trắng diễn “Gương”, đẹp trai vô cùng. Hạ Cửu Gia đi tới trước mặt Thẩm Hi, nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, hỏi: “Gương kia ngự ở trên tường, Thế gian ai đẹp được dường như ta?” Dưới ánh đèn sân khấu của hội trường, sao trông Thẩm Hi lại ôn nhu như thế.
Hai người đối mặt với nhau. Chẳng hiểu sao, Hạ Cửu Gia lại có chút muốn trốn tránh – đôi mắt của đối phương như chứa đựng vật gì đó có thể nuốt trọn người ta chẳng còn mảnh giáp. Tựa như dòng xoáy ngầm dưới mặt biển bình lặng, chỉ hơi không để ý sẽ bị cuốn vào tan xương nát thịt ngay. Nhưng cậu lại không thể trốn – đây là diễn kịch, cậu chỉ có thể nhìn đáp lại, trấn an những cơn thủy triều mãnh liệt cuồng loạn kia.
Sau mấy giây, Thẩm Hi mở miệng: “Đương nhiên hoàng hậu là người đẹp nhất”. Các bạn học ngồi dưới không hề nghĩ tới, người đóng vai “Gương thần” này lại có chất giọng trầm thấp từ tính như vậy.
Đoạn dẫn truyện thứ hai trôi qua, công chúa Bạch Tuyết đã trưởng thành, Hạ Cửu Gia lại ra sân khấu, hỏi gương thần: “Gương kia ngự ở trên tường, Thế gian ai đẹp được dường như ta?”
“….” Thẩm Hi nhìn chằm chằm Hạ Cửu Gia lúc này đang đeo vương miện trên đầu chừng hai mười giây, bỗng nhiên nhấc hai tay đang cắm trong túi quần ra, ôm cánh tay, một chân hướng ra bên ngoài, dường như hết sức khó chịu, đáp: “Xưa kia ngài đẹp nhất trần, Ngày nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn.”
Sau đó, cứ mỗi lần đến phần thương lượng giết công chúa Bạch Tuyết, gương thần đặc biệt hăng hái: “Nàng ta ở khuất núi non, Tại nhà của bảy chú lùn xa xa”, “Aiya, Bạch Tuyết đang ở căn nhà gỗ nhỏ của bảy chú lùn!”
Mỗi lần đối thoại với gương thần xong, Hạ Cửu Gia cũng bận xoay như chong chóng – cậu phải thay quần áo mới, giả trang thành bà lão hàng rong bán nịt ngực, bán lược gỗ, bán táo, rồi đi tìm công chúa Bạch Tuyết. Thật may Trác Nhiên rất bình tĩnh, mặc nữ trang vào là thần thái nhảy vọt, khí phách mười phần, khiến Hạ Cửu Gia cũng cố gắng bình tĩnh, bày ra khuôn mặt “ác độc”, dụ dỗ Bạch Tuyết nhận lấy nịt ngực, lược gỗ và trái táo độc.
Khi tình tiết đến lúc Bạch Tuyết vì ăn táo độc mà chết, Thẩm Hi cuối cùng cũng trở lại bình thường, nhìn Hạ Cửu Gia, hít một hơi thật sâu, đọc lên từng chữ một bằng giọng vô cùng trân quý: “Đương nhiên hoàng hậu là đẹp nhất.” Công chúa Bạch Tuyết bất ngờ sống lại, gương thần lại ủ rũ đáp: “Công chúa Bạch Tuyết đẹp nhất.”
Sau đó, ngay khi mọi người cho rằng đã đến màn kết thúc, tình tiết đột ngột lật ngược!
Công chúa Bạch Tuyết mới là phù thủy, hoàng hậu không phải. Mà bảy chú lùn là bản thể do công chúa Bạch Tuyết tự phân ra, tương ứng với bảy tông tội – ngạo mạn, tham lam, dâm dục, phẫn nộ, phàm ăn, đố kỵ, lười biếng. “Hoàng hậu” mặc định là “người xinh đẹp nhất thế gian”, chỉ trừ một trường hợp – phù thủy ra đời. “Gương thần” đóng vai trò rất quan trọng, nếu tìm được ai đẹp hơn hoàng hậu, người đó chính là phù thủy. Mà hoàng tử, chính là thủ hạ của hoàng hậu. Hoàng hậu biết Bạch Tuyết luôn có thể “sống lại”, vì vậy để có thể đem công chúa ly khai bảy chú lùn – căn nguyên sức mạnh của Bạch Tuyết, bà ta đã phái hoàng tử tới. Mà hoàng tử cũng không phụ sự ủy thác, trước hôn lễ đã nhốt công chúa vĩnh cửu trong lâu đài, tuyên bố với mọi người là “hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc mãi mãi”.
Màn cuối cùng, hoàng hậu lại hỏi: “Gương kia ngự ở trên tường, Thế gian ai đẹp được dường như ta?” Hết thảy đã kết thúc, toàn thân đều mỏi mệt.
Lúc này gương thần đáp: “Là ngài, hoàng hậu của ta.”
Kết thúc, hạ màn.
Câu chuyện này do anh đại Thẩm Hi tự tay biên soạn lại. Đại ca Thẩm Hi luôn luôn lười biếng nhớt thây như động vật không xương lại đột nhiên chủ động muốn biên soạn kịch bản. Nhất là khi lớp trưởng hỏi có ý tưởng gì chưa, đại ca ngậm nắp bút, hàm hồ trả lời: “Ý tưởng chính là hoàng hậu mặc định là người xinh đẹp nhất thế gian”.
Đối với cái kết lật ngược này, mọi người dưới khán đài vỗ tay ủng hộ thật lớn, dù sao ai cũng muốn xem thứ khác biệt.
Diễn xong Hạ Cửu Gia tức tốc vào nhà vệ sinh đổi váy, mặc vào đồng phục học sinh, quay lại chỗ ngồi của mình. Vừa yên vị là nghe tiếng mọi người đang trêu ghẹo Thẩm Hi: “Quá bảnh, Thẩm ca, chiếc gương trung khuyển nhất lịch sử.” “Sự trung thành của gương có nhật nguyệt chứng giám”. “Haha, Thẩm ca là trúng lời nguyền của Hoàng hậu rồi?”
“Đúng đúng đúng”, Thẩm Hi giống như không nhịn được nữa, “Chưa từng nghe câu nói, trong , hoàng hậu và gương mới là chân ái sao?”