Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm

Chương 10: Kỉ niệm thành lập trường (Một)


Bạn đang đọc Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm – Chương 10: Kỉ niệm thành lập trường (Một)

Trước khi đến kì thi giữa kỳ thì trường trung học R còn có một hoạt động vô cùng quan trọng khác – Kỉ niệm 70 năm thành lập trường.

Trường R được xây vào năm 1947, là một trong hai trường trọng điểm do sở giáo dục tỉnh sáng lập. Sau hai lần đổi tên, hai lần dời vị trí, nó đã trở thành trường trung học R hiện tại – trường cấp ba nổi danh “trâu bò” toàn tỉnh, cũng xếp hàng top trên toàn quốc.

Lãnh đạo trường vô cùng coi trọng lần kỉ niệm 70 năm này. Ban ngày sẽ cử hành lễ kỉ niệm 70 năm thành lập trường và nghi thức khởi công khu dạy học mới, phòng thí nghiệm cùng thư viện. Buổi tối sẽ là dạ tiệc liên hoan. Quy định cho đêm liên hoan là: Mỗi lớp mười và mười một đều phải chuẩn bị một tiết mục, ban tổ chức của trường sẽ tiến hành tuyển chọn hai vòng, duyệt 20 tiết mục, cộng thêm 4 tiết mục của lãnh đạo trường, thầy cô giáo và 4 tiết mục của cựu học sinh. Tổng cộng sẽ có 28 tiết mục lên sân khấu biểu diễn vào ngày 1/11, được tổ chức tại Tòa thị chính thành phố CC. Buổi dạ tiệc sẽ bắt đầu lúc 8g tối và kết thúc lúc 11g đêm.

Ngày 23/10, giáo viên chủ nhiệm Dư Trung Thiện tuyên bố tin tức này cho lớp 10-6: “Ngày 30/10 phải tham gia buổi tuyển chọn, mọi người còn một tuần để chuẩn bị, lớp trưởng sắp xếp nhé.” Thứ hai tuyển chọn, thứ tư đã biểu diễn, chỉ có hai ngày để tập diễn thuần thục.

Lớp trưởng hô to: “Yes Sir!”

Dư Trung Thiện lại lôi ra một xấp phiếu: “Đây là phiếu ăn. Ngày 1/11 toàn căntin miễn phí, hôm đó cứ đưa phiếu ăn ra là được. Bây giờ tôi sẽ phát cho mọi người.”

Cả lớp: “Woah…”

Mỗi người được ba phiếu, tương ứng cho ba bữa sáng, trưa, tối.

“Em Khủng” An Chúng đã bắt đầu dò hỏi khắp nơi: “Có ai không thích cơm căntin không? Ai không thích cơm căntin đưa phiếu ăn cho tao nhé.” Chỉ một chốc mà cậu ta đã gom được mười mấy tấm phiếu.

Là người thân cao 1m7, nặng 135kg, lượng cơm của An Chúng thực sự “khủng”, một người có thể ăn bằng ba người. Có người đã từng tận mắt chứng kiến cậu ta ăn hơn một ký cơm trắng. Hơn nữa An Chúng không hề kén chọn, món gì cũng bỏ vào miệng được, bất kể nó dở bao nhiêu cậu ta cũng có thể ăn ngấu nghiến, là người “mê ăn” thật sự. Câu nói cửa miệng của An Chúng chính là “Tao cũng biết nó dở, nhưng tao không dừng lại được.” Có thể tưởng tượng được ngày 1/11 đó, mình An Chúng sẽ ăn tầm mười phần cơm.

…………………

Tan học, cả lớp 10-6 tụ tập lại để bàn về tiết mục biểu diễn, lớp trưởng đứng ra tổ chức thảo luận thể loại.

Lớp trưởng tên là Thượng Quan Lăng Tiêu, cái tên nghe hết sức bá đạo, hôm tập trung thầy Dư vừa đọc tên lên đã làm sững sờ toàn lớp. Cậu ta ở huyện thành nhỏ trực thuộc thành phố CC, lên cấp 3 thì vào trường R, hạng không cao không thấp, trong top 20 của lớp, top 400 của khối, dựa theo “Cẩm nang tuyển sinh” năm trước thì có thể vào các trường 985, nhưng vào được top 50 của 985 thì khó.

Thế nhưng, cậu trai này lại có một “lý tưởng cao quý” – làm cán bộ lãnh đạo. Dù chỉ mới lớp mười nhưng cậu đã đọc nhuyễn nhừ và ba bốn lần, không ít bạn học ngầm đùa là lớp trưởng “tinh thần hơi vấn đề”.

Diệp Manh Manh đưa ý kiến: “Hát tốp ca được không? Dễ cho mọi người.” Manh Manh vừa lo tiết mục khó quá mình làm không được, vừa muốn tiết kiệm thời gian cố gắng học tập.


“Không được.” Mọi người lập tức bác bỏ, “Quá nhàm chán! Huống chi tụi mình hát cũng có hay gì đâu mà còn tốp ca.”

Diệp Manh Manh lại hỏi: “Hay là nhảy?”

Mọi người lại mồm năm miệng mười: “Lớp chúng ta có ai nhảy giỏi đâu. Nghe nói bên 10-12 có người chuyên về nhảy dân tộc, bên 10-18 thì có người nhảy Latin cực siêu, lớp mình xác định không bằng.”

Có người lên tiếng: “Chưa chắc nha, nam sinh lớp mình vừa hát nhạc sexy vừa nhảy sexy dance cũng được.”

“Haha haha”

Sau đó, tiết mục ảo thuật cũng bị bác bỏ.

Lớp trưởng Thượng Quan Lăng Tiêu rất thích “chỉ huy đại cuộc”, đề nghị: “Diễn kịch đi.”

“Tự viết vở kịch hả?”

“Có thể tự dựng hoặc có thể dựng từ truyện có sẵn.”

Một đám học sinh ồn ào cãi nhau, tranh luận không ngừng là nên “tự dựng” hay “chuyển thể” để đóng kịch. Hạ Cửu Gia chỉ im lặng lắng nghe, còn Thẩm Hi không đi qua cũng không tham gia, chỉ ngồi yên trên ghế của mình quay bút.

Thẩm Hi ngẩn người – tối hôm qua, cậu mộng xuân, lần đầu tiên khuôn mặt người nằm dưới trở nên rõ ràng, chứ không còn mơ hồ như quá khứ nữa.

Bỗng nhiên, nam sinh gầy gò “tám” chuyện về thầy chủ nhiệm trong ngày đầu tiên vỗ tay cái “bộp”, nói: “Tao nghĩ ra một ý rất ngầu luôn!!”

Lớp trưởng Thượng Quan Lăng Tiêu: “Nói!”

“Lớp chúng ta có thể đóng phiên bản hoán đổi giới tính, nữ giả nam, nam giả nữ.”

“???”


“Bây giờ không phải thịnh hành trào lưu này hay sao? Tụi bây xem, lớp mình có “Đóa hoa của lớp” ———”

(*Note: gốc là “ban sủng” – người được cả lớp ưu ái cưng chìu, thường có ngoại hình đẹp, tính cách đáng yêu, dễ mến)

“Đóa hoa” của lớp họ tên là Trác Nhiên, nổi danh toàn trường. Trác Nhiên cực kì đẹp nhưng khí chất lại thiên về âm nhu, cho nên lần trước không được chọn đi thi đấu tập huấn quân sự. Nghe nói, học cấp 2 cậu ta luôn mặc đồ nữ, sau đó vì vào trường R mà cắt đi mái tóc dài, mặc đồ nam. Lại nghe nói, bạn trai cũ của cậu ta quen nhau mấy năm mà vẫn không biết cậu ta là nam. Lại lại nghe nói, mẹ cậu ta cực kì thích con gái, tâm lý có hơi biến thái. Tóm lại, hiện tại Trác Nhiên dù vẫn đẹp nhưng đã sống đúng giới tính, thế nhưng bởi vì đủ loại truyền thuyết mà khiến cả trường tò mò.

Nam sinh gầy gò lại nói: “Trác Nhiên có thể đóng vai “công chúa”, aiyo, đảm bảo danh sách tên vừa đọc lên là hiện trường bốc lửa luôn, tao tưởng tượng ra được rồi nè… Sau đó, Tôn Thiên Xu có thể đóng “Hoàng tử”.”

Tôn Thiên Xu là một nữ sinh, học rất giỏi, top 5 cả lớp, cao 1m73, “đẹp trai” ngút ngàn, mắt hai mí to tròn, sóng mũi cao, môi mỏng, cằm có góc cạnh, lại cắt tóc ngắn, thần thái cử chỉ toát ra vẻ tiêu sái phóng khoáng, rất nhiều nữ sinh trong lớp 10-6 đùa giỡn là phải làm “bạn gái” của cô.

Nam sinh lại tiếp tục: “Bảy chú lùn cũng đơn giản, lớp chúng ta có nhiều nữ sinh lùn lùn tầm 1m4-1m5 mà…” Có phải là chất dinh dưỡng đều đi lên đầu cậu ta hết không vậy.

Một nữ sinh đáng yêu hoạt bát lập tức hét lên: “Ông tự tìm chết nha!”

Lớp trưởng hỏi: “Vậy còn hoàng hậu?”

“Hoàng hậu…” Nam sinh gầy gò nhất thời chưa nghĩ ra, đảo mắt nhìn một vòng, tầm mắt rơi vào Hạ Cửu Gia: “Cửu Gia nha!!! Cậu ấy vừa đẹp vừa cao! Rất khí chất! Rất thích hợp!”

Bị mấy chục cặp mắt như đèn pha nhìn chằm chằm, Hạ Cửu Gia: “???”

Chuyện gì xảy ra dzậy???

Cuối cùng, một đám thiếu nam thiếu nữ chịu chơi càng thảo luận càng kích động, cơ bản là định như vậy.

Khi đi tìm Trác Nhiên trình bày, cậu ta yểu điệu vén mấy sợi tóc bên tai, rất bình tĩnh trả lời: “Được.”


Trác Nhiên đồng ý, Tôn Thiên Xu cũng đồng ý, Hạ Cửu Gia mặc dù không thoải mái nhưng cũng không muốn phiền lụy đến người khác, đành gật đầu, yêu cầu lớp trưởng: “Đừng quá mức.”

Lớp 10-6 sau khi sắp xếp xong xuôi, mới nhớ ra người có giá trị ngoại hình siêu cao là Thẩm Hi lại không tham gia. Chuyện này chắc chắn không được.

An Chúng tung tăng chạy đi, kêu gào: “Thẩm ca, Thẩm ca! Mọi người muốn diễn ! Mày muốn đóng vai gì?”

Thẩm Hi thờ ơ đáp: “Không tham gia! Đừng tùy tiện lôi kéo!”

“Đừng mà!”, An Chúng giải thích, “Lớp mình sẽ đóng phiên bản hoán đổi giới tính. Trác Nhiên đóng Bạch Tuyết, Tôn Thiên Xu đóng hoàng tử, Hạ Cửu Gia đóng hoàng hậu độc ác, còn XX, XXX, XXXX đóng các chú lùn.” Đến cuối, An Chúng trầm giọng thuyết giảng: “Vì cống hiến cho lớp, không có ai từ chối hết á…”

“Hửm?” Thẩm Hi ngước mắt nhìn, chỉ chú ý đúng một điểm, “Hạ Cửu Gia đóng hoàng hậu à?”

“Phải.”

“Vậy anh đây diễn quốc vương.”

“… Kịch bắt đầu từ lúc công chúa Bạch Tuyết trưởng thành.”

Thẩm Hi cau mày cắt ngang: “Vậy ai là người diễn chung với hoàng hậu nhiều nhất?”

An Chúng lật lật nội dung vở kịch: “Là công chúa Bạch Tuyết.”

“Biến!”

“Ơ /_”

Thẩm Hi đoạt lấy kịch bản, nhìn lướt từ đầu đến cuối, cuối cùng chỉ vào một trang: “Không phải còn có vai gương à?”

“Hả?” An Chúng hỏi, “Gương á?”

“Đúng, tao muốn diễn gương.”

An Chúng hoàn toàn không hiểu gì: “Gương còn cần người thật diễn à? Không phải là để một cái gương, sau đó có người trong hậu trường đọc lời kịch là được rồi sao?”


“Vì sao người thật không thể đóng?”

“Ờm…”

Thẩm Hi nói: “Vậy mày cứ đứng một chỗ mà năn nỉ đi.”

“Đừng đừng đừng!” An Chúng vội lên tiếng, “Thẩm ca sẽ diễn gương! Tao đi nói với lớp trưởng, há há há chắc chắn sẽ không thành vấn đề.”

“Ừm”

An Chúng quay lại thương lượng với Thượng Quan Lăng Tiêu về vai “Gương”, cậu ta liền gật đầu bày tỏ đồng ý.

Nhân vật đã quyết định, các bạn học cùng sửa đổi kịch bản, phân chia lời thoại. Hạ Cửu Gia có hơi bất an, sợ mọi người sẽ cười nhạo. Bất quá, cậu cảm thấy có thể “cống hiến” cho lớp cũng là chuyện tốt.

———-

Thứ hai, lời thoại đã được phát đến từng diễn viên. Mọi người tập trung trong phòng học làm một lần tập thoại đầu tiên.

Đại ca Thẩm Hi không thích nhúc nhích, Hạ Cửu Gia lại ngồi trên cậu ta, Tôn Thiên Xu cũng ngồi hàng cuối, vì vậy các diễn viên đều ngồi xuống quanh bàn Thẩm Hi. Hạ Cửu Gia xoay người xuống bàn sau, ngồi ngược lại trên ghế, tay cầm vài tờ giấy lời thoại.

Diệp Manh Manh có giọng nói dễ nghe, nên được phần cho đọc lời thoại: “Tại một vương quốc xa xôi nọ, có một vị quốc vương và một vị hoàng hậu hạnh phúc bên nhau. Bọn họ mong mỏi có một đứa con nên đã khẩn khoản cầu khẩn với trời cao, hy vọng sẽ có một cô con gái da trắng như tuyết, tóc đen như gỗ mun, môi đỏ như son…” “Tân hoàng hậu là một phù thủy, vô cùng kiêu căng tự phụ, bà ta hận nhất là có người còn đẹp hơn mình…”

Hai phút sau, đến phiên “hoàng hậu độc ác” Hạ Cửu Gia đọc lời thoại. Một tay cậu chống cằm, một tay cầm tờ kịch bản, động tác hết sức đàn ông, đọc lớn: “Gương kia ngự ở trên tường, Thế gian ai đẹp được dường như ta.”

Thẩm Hi: “…”

An Chúng thúc giục: “Thẩm ca, Thẩm ca, mau đọc lời thoại!”

Thẩm Hi vẫn là: “…”

Thật ra lời kịch chỉ có một câu, nhưng Thẩm Hi bỗng dưng cảm thấy cổ họng nghẹn lại. Dường như có một khối sắt nung đỏ đang đè ngang họng cậu, khiến cả lục phủ ngũ tạng đều bị hun nóng bừng. Thân thể xao động, niềm vui phun trào, như là một người sắp tuyên bố một bí mật, công khai với cả thế gian.

Cuối cùng, trong ánh mắt của mọi người, Thẩm Hi hít một hơi sâu, nhìn chăm chú lông mi buông xuống và vài sợi tóc đung đưa của Nhóc Thịt Đông, cố gắng đọc lời thoại: “Hoàng hậu chính là người đẹp nhất.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.