Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

Chương 109


Đọc truyện Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi – Chương 109


“Hôm đó ở bệnh viện em đã cảm thấy cô giáo Chu có gì đó không đúng, hóa ra là cô ấy đã biết rằng Lôi Hiểu Giai chết như thế nào.

Khó trách cô ấy lại không được bình thường.”
Tần Phong ngẩng đầu: “Em gặp Chu Tĩnh ở bệnh viện?”
“Đúng vậy, là ngày hôm qua.”
“Cô ấy đến đó làm gì?”
“Hình như là đến thăm bố mẹ của Lôi Hiểu Giai.”
Tần Phong dùng điện thoại để bàn nhấn một dãy số.

Anh cầm ống nghe, tầm mắt rơi vào tài liệu trước mặt, tay gõ lên mặt bàn.

Điện thoại đã được kết nối.
“Tôi là Tần Phong của cục cảnh sát thành phố.” Tần Phong nói: “Muộn như vậy còn làm phiền anh, là vì liên quan đến một điểm đáng nghi của vụ án Lôi Hiểu Giai.

Tôi có thể hỏi anh một số vấn đề được không?”
Lúc này đã là rạng sáng, nhưng bố mẹ của Lôi Hiểu Giai vẫn chưa ngủ.

Con gái cưng của bọn họ đã mất rồi, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ai có thể ngủ được chứ? Nỗi đau như khoan vào tim cũng không thể so sánh bằng.
“Anh nói đi.”
“Anh cũng học cấp ba ở trường trung học Thập Lục sao?”
“Việc này có liên quan gì đến con gái tôi?”
“Anh và vợ anh là bạn học cấp ba đúng không?”
“Đúng.”
“Anh có biết một nữ sinh tên Tô Uất Lam không?”
“Tô Uất Lam?” Ông ta dừng lại chừng một phút, rồi mới lên tiếng: “Không phải cô ta bị bệnh tim mà chết sao? Tôi nhớ ra rồi, cô ta có liên quan đến cái chết của Giai Giai nhà chúng tôi sao?”
“Tạm thời thì không có.” Tần Phong nói: “Chỉ là điều tra một chút tình hình, vậy vợ anh và Tô Uất Lam có quan hệ tốt hay không?”
“Tôi không biết.

Tình trạng của vợ tôi không được tốt lắm, không thể trả lời anh vấn đề này được.”
“Giáo viên chủ nhiệm của Lôi Hiểu Giai hôm qua có đến bệnh viện thăm hai người không?”
“Cô giáo Chu?”
“Đúng vậy, cô giáo Chu Tĩnh.”
“Cô ta không tới, cô ta không dám tới.” Nói đến Chu Tĩnh bố Lôi liền tức giận, nâng cao giọng phẫn nộ đáp: “Cô ta chính là kẻ phạm pháp.

Con của chúng tôi được đưa đến trường học, bây giờ xảy ra chuyện rồi mà trường học bọn họ lại làm con rùa rụt cổ.”
Tần Phong tắt điện thoại, cất tài liệu đi rồi sải bước ra ngoài: “Đến trường một lần nữa.”
Lâm Phạm đuổi theo anh: “Đến trường làm gì?”
“Gặp Chu Tĩnh.”
Hai người bước nhanh ra cửa.

Bên ngoài trời rất lạnh, tuyết đang rơi.


Từng bông tuyết hòa lẫn với gió lạnh tạt vào mặt có chút đau đớn.

Lâm Phạm rụt cổ lại, Tần Phong ôm cô vào lòng, kéo khóa áo lông lên cho cô, ngón tay thô ráp quét qua mặt Lâm Phạm: “Anh chỉ sợ em xảy ra chuyện.”
Trong đêm gió tuyết lạnh lẽo, anh đứng ở trước mặt cô, ánh đèn đường u tối vàng vọt.

Từng bông tuyết từ phía trên đầu anh tới tấp rơi xuống, một bông tuyết rơi lên chóp mũi anh, Lâm Phạm bỗng cảm thấy mũi mình có chút chua xót.
“Ừm.”
Tần Phong cúi xuống hôn một cái lên môi cô, trên môi anh có mùi của thuốc lá, Lâm Phạm ngẩng đầu lên: “Em sợ mục tiêu của ông ta là anh.

Tần Phong, nếu như là anh, vậy em phải làm sao đây?”
Tần Phong cũng không ngờ rằng Lâm Phạm sẽ nghĩ đến điều này, anh vẫn luôn che chở cho Lâm Phạm, sợ cô sẽ xảy ra chuyện.

Mục tiêu của Trần tiên sinh là anh sao? Tần Phong cau mày: “Sao em lại nghĩ như vậy?”
“Anh vốn dĩ không nhìn thấy ma.

Ma đều sợ anh, nhưng tại sao bây giờ lại không sợ nữa? Là anh đã thay đổi, hay là những ma quỷ đó thay đổi?”
“Lôi Hiểu Giai có thể lại gần anh không?”
Lâm Phạm chớp mắt một cái, Tần Phong xoa xoa lên tóc cô: “Đi thôi.”
Một giờ rưỡi sáng, Tần Phong và Lâm Phạm đi đến trường học.

Cổng bị khóa, phòng bảo vệ có sáng đèn nhưng gọi thì không thấy ai trả lời.

Tần Phong nhìn xung quanh một lượt rồi đi vòng sang một bên khác, nhanh nhẹn trèo vào trong.

Vừa định dặn dò Lâm Phạm đợi ở bên ngoài thì đã thấy Lâm Phạm nhanh chân trèo vào trong.
Tần Phong nhướng mày, một lúc sau mới lên tiếng: “Cô nhóc này, không theo quy tắc cũng không chịu nghe lời.”
Lâm Phạm giả vờ không nghe thấy: “Đi thôi.”
Hai người bước nhanh đến tòa nhà kí túc xá của giáo viên.

Đèn trong phòng của Chu Tĩnh không được bật.

Gõ cửa thì không có ai trả lời.

Cứ như vậy đến năm phút sau, Tần Phong lấy trong túi ra một cái thẻ.

Khóa cửa của tòa nhà kí túc rất đơn giản, thẻ của anh mở cửa ra một cách dễ dàng.
Lâm Phạm đứng bên cạnh trợn to mắt, nói nhỏ: “Liệu như vậy có phải không được hay lắm hay không? Lỡ như cô giáo Chu đang ngủ bên trong thì sao?”
Tần Phong nhường chỗ: “Vậy em vào đi, em là con gái.”
Lâm Phạm: “….”
Trộm cướp! Phạm luật!
Đi vào bật đèn lên, gian phòng bên ngoài không có người.

Nhìn qua một cái là có thể thấy phòng ngủ, bên trong cũng không có ai.


Túi bị ném xuống đất, đồ đạc vương vãi khắp nơi.

Lâm Phạm vội vàng xoay người lại: “Tần Phong, liệu có phải cô giáo Chu xảy ra chuyện rồi không?”
Tần Phong đi vào phòng ngủ xem xét, giường chưa được trải, trong phòng không có dấu vết bị lục lọi.

Ngoài phòng khách có một cái túi bị vứt trên mặt đất, đồ đạc rơi bừa bãi khắp nơi.

Tần Phong ngồi xuống xem xét đồ dưới đất.
“Không cầm theo túi mà lại đi đâu?”
Anh nhìn bốn phía xung quanh, căn phòng không lớn, rất nhanh anh đã nhìn thấy một chiếc túi quen thuộc.

Tần Phong đã từng thấy chiếc túi này, chiều chủ nhật anh từ trong trường học đi ra thì thấy Chu Tĩnh xách cái túi này.
Tần Phong đi đến mở túi ra, bên trong được nhét không ít những tờ giấy màu vàng, ngoài ra thì không còn gì nữa.

Những tờ giấy màu vàng này là để đốt cho Thẩm Di sao? Chu Tĩnh đã đi đâu rồi? Về nhà ư?
Không thu hoạch được gì cả.

Tần Phong đứng lên, nói: “ Đi thôi.”
Hai người đi ra cổng.

Bảo vệ lúc này đã thức dậy, mở cửa cho Tần Phong.

Lâm Phạm ngáp một cái, hỏi: “Hay là em về kí túc xá, anh….”
“Về nhà.” Tần Phong đáp: “ Sáng mai anh đưa em đi học, về nhà ngủ đi.”
Rồi bổ sung thêm một câu: “An toàn.”
Lâm Phạm lấy điện thoại ra xem giờ, cô không có thói quen đeo đồng hồ: “ Còn ba tiếng nữa là phải đi học rồi, đi trên đường lại mất thêm một tiếng rưỡi nữa.

Em sẽ buồn ngủ chết mất.”
“ Thật sự dậy không nổi thì ngày mai xin nghỉ học.”
Lâm Phạm nhìn anh vài giây: “ Ý kiến này của anh rất….!không tốt.

Không theo quy củ cho lắm.”
Trên đường về nhà, Lâm Phạm ngủ quên mất, Tần Phong vẫn đang nghĩ rằng Chu Tĩnh đã đi đâu? Đến nơi, anh dừng xe dưới lầu, rồi đi qua bế Lâm Phạm lên trên nhà.

Lâm Phạm tỉnh lại, mở mắt nhìn anh một cái, rồi lại tiếp tục ngủ.
Chu Tĩnh cũng có đôi mắt âm dương, cô ấy đến bệnh viện tìm ai? Liệu có liên quan đến Trần tiên sinh hay không? Tần Phong đã điều tra ra, năm nạn nhân trong vụ án moi tim đều có đôi mắt âm dương, liệu Chu Tĩnh có phải người thứ sáu hay không?
Tần Phong bế Lâm Phạm lên giường, đắp chăn cho cô rồi gọi điện đến cục, cho người đi điều tra camera giám sát.

Anh không buồn cởi quần áo mà nằm lên giường luôn, kết quả lúc tỉnh dậy đã là tám giờ.


Lâm Phạm im lặng một lúc rồi chạy như bay vào nhà tắm.
Điện thoại của Tần Phong vang lên, anh ăn nghe máy.
“ Trưa ngày chủ nhật Chu Tĩnh đúng là không đến thăm bố mẹ Lôi Hiểu Giai, cô ấy đi thăm một cụ già tên Thái Lan.”
“ Ở phòng bệnh số mấy?”
Tiểu Vương đọc địa chỉ, Tần Phong đứng dậy sải bước ra cửa: “Bây giờ anh đến trường học tìm Chu Tĩnh…giúp tôi điều tra, vẫn là vụ án của Lôi Hiểu Giai.”
“Được.”
Tần Phong tắt điện thoại, Lâm Phạm thò gương mặt ướt nhẹp vào trong: “Toang rồi, em bị muộn học.”
“Lát nữa anh sẽ đến trường của em, anh đưa em cùng đi.”
Cũng chỉ có thể như vậy.

Đồng hồ báo thức của Lâm Phạm chắc chắn đã bị Tần Phong tắt đi mất, đây là suy đoán của cô khi ở trên xe.

Đặt lại báo thức, Lâm Phạm hỏi: “Anh đến trường làm gì?”
“Chu Tĩnh và Trần tiên sinh có quen nhau.” Bàn tay cầm tay lái của Tần Phong nắm chặt lại, Thái Lan chính là vợ của Trần tiên sinh: “Chu Tĩnh có đôi mắt âm dương, phù hợp với những đặc điểm đặc biệt của của những nạn nhân trước.

Có thể cô ấy sẽ là mục tiêu thứ sáu.”
Lâm Phạm kinh ngạc đến mức suýt nữa rớt cả cằm: “Không phải chứ?”
“Việc này rất nghiêm trọng, chỉ có anh và em biết.”
Lâm Phạm vẫn mơ hồ: “Mục tiêu thứ sáu?”
“Những vụ án trước đây anh đã xem qua rất nhiều lần, điểm tương đồng duy nhất giữa bọn họ là đôi mắt âm dương.

Có thể là kẻ moi tim cần những người có đặc điểm này.”
“Vậy em không phải là….” Lâm Phạm trong nháy mắt đã hiểu ra: “Em là người thứ bảy?”
“Khả năng là vậy.

Có rất nhiều chuyện chúng ta đều đang ở trong giai đoạn suy đoán.

Nếu như gặp lại được Âu Dương Ngọc thì hỏi anh ta cho rõ.”
“Âu Dương còn sống sao? Liệu anh ta có phải chủ mưu không?”
“Nếu như là anh ta thì cho dù thế nào anh ta cũng sẽ không làm tổn thương đến em lần nữa.” Tần Phong nhìn qua Lâm Phạm: “Nếu mục tiêu thứ bảy là em, vậy kẻ đó chính là Trần tiên sinh.”
Nếu như Chu Tĩnh mất tích thì Tần Phong sẽ không để Lâm Phạm rời khỏi tầm mắt của mình.

Có lẽ anh sẽ để Lâm Phạm nghỉ học, ở bên cạnh anh cho đến khi an toàn.
Lâm Phạm mở chai nước ra uống đi một nửa.

Uống xong, cô buông bình nước, nhìn về phía sương mù dày đặc.

Đêm hôm qua tuyết vẫn chưa rơi nhiều, mặt đất ướt nhẹp cả một mảng.

Nhưng bầu trời vẫn rất âm u, tù túng khiến người ta cảm thấy uể oải.
Điện thoại Tần Phong vang lên, anh nghe máy.

Tần Phong không đeo tai nghe, âm thanh cứ thế được khuếch đại lên.
“Chu Tĩnh không ở trường, có lẽ là đã về nhà.”
“Liên lạc với người nhà cô ấy.”
“Nghiêm trọng vậy à?”
Tần Phong gõ gõ lên tay lái: “Có thể là có liên quan đến vụ án moi tim.


Những người liên quan đến vụ án này và vụ án moi tim có quan hệ rất phức tạp, điều tra đi.”
“Hả? Vụ án moi tim?”
“Chút nữa sẽ quay lại họp.

Tìm người trước đã.”
Tần Phong đưa Lâm Phạm đến trường học: “Chú ý an toàn.

Cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng phải đặt an toàn của mình lên đầu tiên.”
“Vâng.”
Vốn dĩ Tần Phong muốn điều tra chuyện của Tô Uất Lam, về vụ án hai mươi tư năm về trước đó.

Kết quả Chu Tĩnh lại mất tích, anh điều tra camera của cổng trường thì phát hiện Chu Tĩnh ra cổng trường vào lúc mười hai giờ đêm.

Đợi khoảng mười phút thì có một chiếc xe đến đón cô ấy.
Chiếc xe đó có nhãn hiệu rất thấp.

Tần Phong phóng to hình ảnh cũng không nhìn rõ biển số xe.

Anh cầm video của camera giám sát quay về, trên đường đi thì nhận được điện thoại của Tiểu Vương.
“Chu Tĩnh vẫn chưa về.”
“Chu Tĩnh có thể là mục tiêu thứ sáu của vụ án moi tim.” Tần Phong nói: “Quay về họp.”
Bọn họ điều tra ra được camera giám sát dọc đường.

Chiếc xe lái thẳng ra khỏi Giang thành, nơi xuất hiện cuối cùng là Ứng huyện.

Tên đăng ký biển số xe là Ngụy Thời, trẻ mồ côi, không có bất kỳ thông tin cá nhân nào.
Tần Phong xem lại video giám sát một lần nữa, cuối cùng cũng nhìn được chính diện mặt của tài xế.
“Tạm dừng!”
“Đội trưởng Tần?”
“Tôi đã từng gặp người này.” Thư đồng của Trần tiên sinh, là người luôn đi theo bên cạnh Trần tiên sinh.

Tần Phong lập tức đứng lên: “Tiểu Vương, anh đến bệnh viện trung ương tìm một bà cụ tên là Thái Lan.

Phái người đến quan sát bà ấy, đợi Trần Hướng Hoa.

Chỉ cần nhìn thấy ông ta thì lập tức bắt lại.”
Bất kỳ thông tin chính thức nào có thể tìm thấy trên mạng đều không có tung tích của Trần tiên sinh.
Tần Phong lập tức liên lạc với cảnh sát Ứng huyện, cho người chặn xe lại để tìm thấy Chu Tĩnh trước.

Tần Phong cầm chìa khóa đi ra ngoài, anh phải đi đón Lâm Phạm.

Lâm Phạm ở bên cạnh anh mới là an toàn nhất.
Chu Tĩnh thật sự đã xảy ra chuyện rồi.
Nửa giờ sau, Tiểu Vương từ phía bệnh viện gọi đến: “Đội trưởng Tần,sáng nay bà cụ tên Thái Lan đã được một người đàn ông đưa ra ngoài.

Bây giờ vẫn chưa quay lại.”
Tần Phong đã đến gần trường học, anh đạp phanh xe lại: “Không thấy nữa hả?”
“Tôi đang điều tra camera.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.