Đọc truyện Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi – Chương 108
Đầu óc của Lâm Phạm xoay chuyển rất nhanh, nắm chặt lấy kiếm ngắn.
Chu Tĩnh nâng cao giọng: “Cậu đã giết một người rồi, không thể giết thêm người nữa.
Không phải cậu chỉ muốn chuyển kiếp thôi sao? Tại sao lại giết người?”
“Tránh ra! Cút!”
Lâm Phạm đột nhiên đưa tay đẩy Chu Tĩnh sang một bên, nắm chặt lấy kiếm xông thẳng đến.
Móng tay của ma nữ còn cách Lâm Phạm một đoạn thì dừng lại, kêu lên một tiếng thảm thiết.
Lâm Phạm dùng sức xông về phía trước, đẩy người phụ nữ đâm vào tường.
Cô nhìn gương mặt gần trong gang tấc, hỏi: “Cô tên Thẩm Di?”
“Lâm Phạm!” Chu Tĩnh từ dưới đất bò lên: “Đừng làm hại cậu ấy.”
Dưới lầu có âm thanh phát ra, ngay sau đó là ánh đèn bừng sáng: “Ai ở bên trên?”
Động tác của Chu Tĩnh dừng lại.
Giọng nói trầm trầm quen thuộc, Lâm Phạm thở phào một tiếng.
Kêu lên: “Tần Phong!”
Tần Phong nghe vậy liền lập tức chạy lên.
Ma nữ giãy giụa kịch liệt.
Trên gương mặt trắng bệch toàn là máu, cô ta trợn to mắt: “Tôi muốn giết cô!”
“Cô có thù oán với Tần Phong thì cứ đi tìm anh ấy.” Lâm Phạm ngẩng đầu: “Bắt nạt một cô bé thì được coi là có bản lĩnh gì? Cô đi mà đối mặt với anh ấy.
Ai đúng ai sai, hai người thảo luận.
Cậu ấy cũng mười bảy tuổi như cô, nhưng lại chết ở đây không thoát được thân.”
Ma nữ dường như đang rất đau khổ.
Cô ta ôm đầu đau đớn kêu lên thảm thiết: “A! Tôi hận anh ta!”
Tần Phong lúc này đã đi đến trước mặt Lâm Phạm.
Lâm Phạm rút kiếm ra lui về phía sau, nhìn cô ta đầy cảnh giác.
Tần Phong kéo Lâm Phạm ra sau lưng, nhìn người phụ nữ trước mặt.
Anh có thể thấy được cô ta, nhưng lại không nhớ mặt.
Vốn dĩ không quen biết, hơn nữa đã cách đây rất lâu rồi.
“Xin lỗi.”
Ánh mắt của người phụ nữ đột nhiên biến thành màu đỏ, thét lên một tiếng xông thẳng về phía Tần Phong.
Cô ta không để ý tới bụng mình đã bị rạch, từng chiêu từng chiêu đều là chí mạng.
Lâm Phạm thấy vậy liền muốn xông lên, Tần Phong xách cô đi đến cửa cầu thang: “Đi.”
Vừa dứt lời, cô ta lại tấn công đến.
Tần Phong rút súng ra bắn, nhưng viên đạn lại xuyên qua thân thể cô ta.
Ma nữ cũng không dừng lại, gào lên một tiếng xông đến muốn bắt Tần Phong.
Tần Phong liền vớ lấy một cây gỗ ở bên cạnh ném qua đó, ma nữ lăn ra ngoài, đụng vào tường.
Chu Tĩnh lồm cồm bò dậy: “Thẩm Di, cậu không được giết người.”
Lâm Phạm kéo Chu Tĩnh chạy, ném kiếm ngắn cho Tần Phong: “Em đợi anh ở bên ngoài.”
Tần Phong nhận lấy kiếm, cô ta muốn đuổi theo Lâm Phạm và Chu Tĩnh thì bị Tần Phong ngăn ở cửa: “Cô muốn trách thì trách tôi, không liên quan đến bọn họ.”
Ánh mắt của người phụ nữ âm độc.
Giết người thì có thể tăng đạo hạnh, giết người thì có thể biến thành yêu quái.
Lâm Phạm kéo Chu Tĩnh chạy ra cửa.
Vừa muốn quay lại đón Tần Phong thì anh đã đi ra.
Anh ném cây kiếm ngắn cho Lâm Phạm, kéo cô sang nhìn trên dưới một lượt, thấy cô không bị thương mới sải bước ra ngoài.
Chu Tĩnh quay đầu muốn lên xem thì Tần Phong nói: “Cô ta không ra khỏi tòa nhà này được.
Cô giáo Chu, chúng ta nói chuyện của Thẩm Di đi.”
Tần Phong kéo cổ áo ra.
Gió lạnh thổi đến, chui vào bên trong quần áo.
“Đến kí túc xá của em đi.”
Kí túc xá của cô không lớn.
Là phòng đơn, được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Tần Phong và Lâm Phạm ngồi xuống.
Chu Tĩnh ở đối diện cúi đầu, trên mặt cô ấy có vết bẩn, mái tóc rũ xuống che đi nửa khuôn mặt.
“Cậu ấy là Thẩm Di.
Nhưng bây giờ tôi cũng không biết cậu ấy có còn là Thẩm Di hay không.”
“Chuyện gì vậy? Cô quen Thẩm Di?”
Chu Tĩnh đưa tay lên che mặt, hít sâu một hơi: “Khi đó tôi và Thẩm Di là bạn cùng phòng, cậu ấy là bạn thân nhất của tôi.” Cô ấy dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Chuyện đi thư viện đợi anh là do tôi đề nghị, tôi cứ ngỡ rằng anh sẽ đến.”
Tần Phong không biết nên nói gì.
“Tôi có thể nhìn thấy ma quỷ, tôi có mắt âm dương.” Chu Tĩnh nói: “Ngày hôm sau tôi đã nhìn thấy linh hồn của cậu ấy.
Cậu ấy không tự sát mà là bị giết.
Nhưng cảnh sát không tin tôi, thi thể của cậu ấy bị mang đi, tôi không còn cách nào khác.”
“Ai giết cô ấy?”
“Là một ma nữ.
Thẩm Di bị nhốt lại ở đây.”
“Vậy ma nữ đó đâu?”
“Sau khi giết Thẩm Di thì cô ta biến mất.
Có thể là cô ta tìm người chết thay thế, rồi tìm thấy Thẩm Di.” Trong lòng Chu Tĩnh oán hận Tần Phong.
Nếu như lúc đó Tần Phong đến, Thẩm Di nhất định sẽ không chết.
Nhưng sự oán hận này theo thời gian, theo tuổi tác đã dần dần tan biến.
Tần Phong của năm đó rất ngông cuồng tự đại, anh không có lý do nào để đến đó.
Thích đối với anh là một gánh nặng, những thứ đó không hề có chút quan hệ nào với anh: “Sau khi tốt nghiệp, tôi quay về trường là muốn ở bên chăm sóc cậu ấy, cậu ấy là một con ma rất đáng thương.”
“Giấy ở tầng ba là do cô đốt?”
“Ừ.”
“Nói như vậy thì cô ấy trước đây không phải là ác quỷ, cũng sẽ không giết người?”
Chu Tĩnh lắc đầu: “Không có.
Tôi không biết tại sao cậu ấy lại đột nhiên thay đổi.” Chu Tĩnh lau mạnh lên mặt một cái: “Cậu ấy đã giết Lôi Hiểu Giai.
Cậu ấy bây giờ đã trở nên đáng sợ như vậy, thay đổi đến mức tôi không còn nhận ra nữa.”
“Tại sao cô ấy lại muốn giết Lâm Phạm?” Ác ý của cô ấy với Lâm Phạm rất lớn, trong ánh mắt đều là sự oán hận độc ác.
Chu Tĩnh ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Phong và Lâm Phạm, rồi lại cúi đầu xuống, ánh mắt lóe lên.
Tần Phong nhíu mày: “Cô biết đúng không?”
“Tôi nói quan hệ của hai người cho cậu ấy biết.
Tôi vốn là muốn nói với cậu ấy những thứ này để cậu ấy từ bỏ, rời khỏi thế giới này.
Tôi đã thử mọi cách, nhưng cậu ấy vẫn không thể đi, vẫn luôn bị nhốt ở chỗ này.”
Ánh mắt của Tần Phong trầm xuống, Chu Tĩnh cúi đầu: “Xin lỗi.”
“Ngoại trừ những thứ này ra thì không còn việc gì khác?”
Chu Tĩnh: “Hết rồi.”
“Chuyện Lôi Hiểu Giai đi thư viện cô có biết không?”
“Không biết.
Nếu như biết bọn chúng muốn đi tôi nhất định sẽ ngăn cản.” Ánh mắt của Chu Tĩnh đỏ lên: “Lôi Hiểu Giai là học sinh của tôi, em ấy còn trẻ như vậy, thật sự rất đáng tiếc.”
“Mắt âm dương của cô là trời sinh đã có sao?”
“Coi là như vậy đi.”
Tần Phong trầm tư.
Chu Tĩnh điều chỉnh lại tâm trạng, đứng lên nói: “Tôi đi rót nước cho hai người.”
Tần Phong đứng lên: “Tôi và Lâm Phạm đi trước.”
Chu Tĩnh nhìn bọn họ, dường như phản ứng có hơi chậm chạp.
Khoảng chừng nửa phút sau mới ngơ ngẩn nói: “Được, hai người chú ý an toàn.”
Tần Phong đưa Lâm Phạm ra ngoài, buông tay cô ra sải bước về phía trước.
Lâm Phạm đuổi theo kéo lấy anh: “Tần Phong? Anh Tần?”
Tần Phong lên xe.
Lâm Phạm nhanh chóng leo lên theo từ phía còn lại, xoay mặt nhìn Tần Phong: “Sao anh lại đến? Bây giờ đi đâu? Về nhà sao?”
Tần Phong liếc nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh lùng, vẫn không nói gì cả.
Anh khởi động xe, lái xe đi ra ngoài.
Lâm Phạm thắt dây an toàn lại: “Về nhà hả?”
“Về nhà.” Tần Phong cuối cùng cũng thốt ra hai chữ.
Lâm Phạm quay đầu nhìn về phía trường học: “E là cô Chu còn có điều gì giấu giếm.” Lâm Phạm nhớ lại những lời cô ấy nói ở thư viện, suy tính một hồi rồi nói: “E là cô ấy đã làm gì đó với Thẩm Di nên Thẩm Di mới biến thành thế này.
Có ma quỷ bởi vì hận thù sẽ biến thành ác quỷ, nhưng nếu như không có một chút dấu vết về quá khứ, vậy thì việc anh có bạn gái khiến cô ấy biến thành ác quỷ không được thuyết phục cho lắm.
Hơn nữa cô Chu nói rằng Thẩm Di bị giết để làm quỷ thay thế? Vậy Lôi Hiểu Giai chết để làm gì? Cô ấy tìm người thay thế mình sao? Nhưng tại sao Thẩm Di lại không biến mất? Hay là không hề có chuyện giết người thay thế? Tần Phong, đó là thứ gì vậy? Tại sao lại giết mà không chết chứ?”
“Đúng vậy, giết mà không chết.” Tần Phong cau mày, sắc mặt trầm xuống: “Em có buồn ngủ không?”
“Em không buồn ngủ.” Lâm Phạm cảm thấy mình đã hiểu được mối quan hệ trong đó rồi.
Nhưng xâu chuỗi lại với nhau thì vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Nửa tiếng sau, bọn họ đi đến đơn vị.
Tần Phong sải bước về phía phòng làm việc, Lâm Phạm bước theo sau.
Bốn bề yên lặng, chỉ có ánh đèn sáng trưng đang chiếu từng tia ánh sáng trắng trong trẻo xuống mặt đất.
Vào trong, Tần Phong lấy chìa khóa ra mở ngăn kéo, lấy ra một tập văn kiện đặt lên bàn.
Anh bật máy tính lên, Lâm Phạm rất tự giác ngồi xuống đối diện: “Tối nay anh còn về nhà không?”
“Chờ một chút.”
Tần Phong mở tài liệu ra, nhập vào máy tính một cái tên, rất nhanh liền có thông tin của Lưu Tuyết.
Lúc cô ta học lớp mười một là học ở trường trung học Thập Lục, lên đại học cũng học ở Giang thành, sau khi tốt nghiệp thì kết hôn.
Tần Phong mở hồ sơ của Tô Uất Lam ra.
Vô cùng trùng hợp, cô ta học cùng khóa với Lưu Tuyết, hơn nữa còn là cùng một lớp.
Suy luận của Lâm Phạm cũng có lý lẽ nhất định.
Có lẽ căn bản là không có chuyện chết thay, mà là dung hợp.
Những người chết ở chỗ đó, ai cũng không thể chuyển kiếp.
Sau khi Tần Phong và Lâm Phạm rời đi, ngón tay của Chu Tĩnh liền bắt đầu hơi run rẩy.
Thẩm Di thay đổi rồi, cậu ấy cũng không nhận ra cô ấy nữa.
Nếu như không phải Lâm Phạm kéo cô ấy ra, có thể Thẩm Di đã giết cô ấy.
Thẩm Di đã không còn nhận ra cô ấy rồi sao?
Chu Tĩnh chôn mặt trong lòng bàn tay, nước mắt rơi xuống.
Thẩm Di rốt cuộc làm sao vậy? Sau khi yên lặng một hồi lâu, cô ấy vội vàng cầm điện thoại lên ấn một dãy số.
Bởi vì quá vội vàng nên những đồ linh tinh trong túi xách bị rơi xuống đất.
Nhưng cô ấy không có tâm tư đi để ý.
Điện thoại cuối cùng cũng thông.
Chu Tĩnh đứng lên, hấp tấp đi đến bên cửa sổ, nhìn bóng tối kéo dài vô tận bên ngoài.
Bóng tối bao trùm một cách triệt để, cô ấy cảm thấy mình sắp bị nuốt chửng.
“Trần tiên sinh, không phải ông nói Thẩm Di có thể đầu thai chuyển kiếp sao? Tại sao cậu ấy lại biến thành ác quỷ?” Chu Tĩnh sốt ruột đến mức suýt phát khóc.
Năm đó nếu như không vì sự nông nổi của cô ấy, Thẩm Di cũng sẽ không đi đợi Tần Phong, kết quả là đi nộp mạng.
Thẩm Di vốn có một tương lai rộng mở nhưng bỗng nhiên lại mất mạng.
Chu Tĩnh cảm thấy áy náy, cô ấy hỏi thăm được một cao nhân đắc đạo, chính là Trần tiên sinh.
Chu Tĩnh đi tìm Trần tiên sinh, Trần tiên sinh cho cô ấy bùa chú.
Bảo cô đi đến nơi mà Thẩm Di chết để bày trận đốt bùa thì Thẩm Di có thể chuyển kiếp.
Chu Tĩnh nghe lời làm theo, nhưng Thẩm Di vẫn không thể rời đi.
“Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Cô đang ở đâu, chúng ta gặp mặt rồi bàn bạc lại.”
“Tôi ở trường học.”
“Tôi sẽ cho người đi đón cô.”
Trần tiên sinh tắt điện thoại đi.
Chu Tĩnh ôm mặt hít sâu một hơi, bây giờ cô ấy đã như bị mất hết hồn vía.
Trời sinh cô ấy đã có mắt âm dương, còn nhỏ mà số mạng đã khắc nghiệt, dường như là đã đi vào sa ngã.
Lúc cô ấy học cấp hai, là Thẩm Di đã kéo cô ấy về con đường đúng đắn, giúp cô ấy học thêm, giúp cô ấy thi đỗ vào trường trung học Thập Lục.
Tình cảm của hai người thân thiết như chị em ruột.
Chu Tĩnh cầm điện thoại đi xuống lầu.
Giờ cô ấy chỉ có thể tin tưởng Trần tiên sinh, cô ấy không còn con đường khác để đi nữa, cô ấy phải cứu Thẩm Di.
Gió lạnh gào thét, bóng tối kéo dài vô tận, dường như có một con quái thú đứng trong bóng đêm.
Chu Tĩnh nảy sinh cảm giác sợ hãi.
Tiếng động cơ ô tô phá vỡ bóng đêm yên tĩnh, Chu Tĩnh quay đầu nhìn sang, một chiếc ô tô nhỏ màu đen từ xa tiến lại gần.
Cô ấy bị cận nên hơi híp mắt lại.
Chiếc xe dừng trước mắt cô ấy, cửa sổ thủy tinh ở ghế lái hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt của một người đàn ông trẻ tuổi: “Lên xe đi, Trần tiên sinh đang đợi cô.”
Chu Tĩnh lên xe, bất an siết tay lại: “Trần tiên sinh đang ở đâu?”
“Cô sẽ gặp được ngay thôi.”.