Đọc truyện Ngược Về Thời Minh – Chương 49: Hẹn ước ba năm
Thấy y lo lắng cho mình, lòng Mã Liên Nhi ngọt ngào hơn được rót mật. Vừa tính mở lời an ủi, lòng nàng chợt máy động: “Hôm qua Ấu Nương muội muội nói ra nói vào đã để lộ ý chấp nhận nạp mình làm thiếp, cũng không biết muội ấy đã đề cập với vị lang quân nhẫn tâm này chưa. Hôm nay y chịu lo lắng cho mình, cho thấy y cũng không vô tình, cũng không uổng mình đã trao toàn bộ con tim cho y.”
“Chi bằng mình…,” nàng cắn nhẹ môi, cười nửa miệng liếc Dương Lăng, “Mình thử khích y xem sao, nếu có thể làm cho y mở mang đầu óc là tốt nhất. Ôi! Thật không biết kiếp trước mắc nợ y cái gì nữa?! Thân là con gái mà phải trăm phương nghìn kế, nhẫn nhịn để được việc mà xuống nước cầu xin y!”
Thầm oán lườm Dương Lăng, Mã Liên Nhi cất giọng u uẩn:
– Ừm! Ta có thể như thế nào chứ? Một nữ nhân như ta, huynh nói có thể khuấy lên phong ba gì chứ? Huynh trưởng như cha, y lấy danh nghĩa phụ huynh ép ta, Tất đô ty lại là quan lớn, ta có thể làm sao đây?
Thấy nàng ngân ngấn lệ, Dương Lăng không cầm lòng được, thấp giọng an ủi:
– Cô là người tự do, nếu cô không bằng lòng, ai có thể cưỡng ép cô chứ?
Mã Liên Nhi vốn chỉ muốn khơi dậy lòng thương hoa tiếc ngọc của Dương Lăng, không ngờ nói rồi lại gợi lên chuyện đau lòng của mình. Có chút không kiềm chế được tâm tình, nàng chán nản nói:
– Người tự do? Từng có việc đó sao? Người con gái có thể có quyền tự lựa chọn phu quân ư?
Giọng nàng dần nhỏ lại:
– Ta vẫn muốn…, ta chấm một người. Vì hắn, ta không tiếc phải trả giá bằng danh tiết của mình, tự dồn bản thân vào đường cùng, chẳng qua là bởi thích hắn, muốn ở cùng hắn mà thôi. Người ta sẽ tiếp nhận sao? Biết đâu trong lòng hắn, ta bị coi là một đứa con gái nham hiểm, vô sỉ, thích dùng cơ mưu. Nếu như hắn thích ta, vậy thì xong, nhưng nếu hắn không muốn, kẻ khác sẽ chỉ ca tụng hắn là anh hùng cao cả, danh sỹ phong lưu, mọi cô gái đều thích. Nhưng còn cô gái từ đó về sau lại sẽ không thể ngẩng đầu, chịu hết mọi đắng cay nghiệt ngã.
Mã Liên Nhi đỏ bừng mặt, trừng mắt oán hận nhìn Dương Lăng:
– Huynh cùng Ấu Nương nghĩa nặng tình thâm, từ hôm dưới thành đó ta đã rõ. Được, ta tự nguyện làm thiếp, hầu chồng lo việc nhà, vậy mà vẫn khó được toại nguyện. Ha ha, là ta tự làm tự chịu, hôm nay danh tiết đã huỷ, còn có người nguyện đối đãi với ta như là vợ chính sao?
Dương Lăng ngây người một hồi lâu, rồi hổ thẹn chống chế:
– Cô… Cô thông minh thanh khiết, đoan trang dịu dàng, không phải người đàn ông nào cũng sẽ để ý đến những lời ong tiếng ve này đâu.
Không để ý đến những lời y nói, Mã Liên Nhi tự cất giọng xa xăm:
– Tất đô ti lấy ba nàng tiểu thiếp ở Giang Nam, nghe nói y đối đãi với tiểu thiếp vô cùng hà khắc, chánh thê thì lại hết sức hung hãn, ta… Hôm nay ta muốn làm thiếp cũng không còn đường lựa chọn… Tự mình tạo nghiệt thì không còn đường sống nữa ư?
Dương Lăng im lặng một hồi lâu mới hít vô một hơi thật sâu, hạ giọng:
– Liên Nhi, không phải Dương Lăng thật sự muốn ép cô bước trên con đường này. Số mệnh là vậy, tôi… Tôi thật sự là có nỗi niềm khó nói.
Mã Liên Nhi nghe xong, rèm mi cụp xuống, hai hàng lệ trong vắt trào ra, đau thương đến chết lịm cõi lòng. Lời đã nói đến dường này, vậy mà Dương Lăng vẫn tìm cớ cự tuyệt nàng; nàng thật sự đã tuyệt vọng rồi.
Từ sau đêm cùng ở bên nhau trong hố tuyết giữa núi rừng ấy, Mã Liên Nhi đã khắc sâu hình bóng của Dương Lăng vào trong tim, y chính là đấng phu quân thích hợp với nàng. Nếu chưa bao giờ gặp gỡ y, có lẽ sau này nàng vẫn còn có thể tuỳ ý tìm lấy một người chồng, thế nhưng biết y rồi, làm sao những nam tử bình thường cổ hủ ngu muội, xem nữ nhân như đồ chơi đó còn có thể được nàng để vào mắt chứ?
Dương Lăng kính trọng nàng, hiểu nàng, không xem nàng như một người con gái đi ngược truyền thống. Nàng đã thấy y cưng chiều yêu thương, không bỏ rơi ruồng rẫy Ấu Nương như vậy, nếu như nàng nên vợ nên chồng với y, thành tâm hầu hạ, nhất định y cũng sẽ thật tâm che chở và yêu thương nàng, sẽ không vì thân phận tiểu thiếp mà xem thường nàng, sẽ không vì thứ bậc xếp sau mà ruồng bỏ nàng. Phu quân như vậy còn không đáng để mình một lòng một dạ hay sao? Thế nhưng, dù đặt cược hết danh tiết của bản thân vào một ván, rốt cuộc nàng vẫn thua, thua hoàn toàn, thua đến thảm.
Dương Lăng thấy nàng lệ châu lăn xuống, nhất thời không biết phải làm thế nào; khuôn mặt xinh đẹp ấy đã không còn chút sinh khí, tựa như một bức tượng điêu khắc bằng ngọc. Một hồi lâu y mới thở dài, bất lực cúi đầu nói:
– Nước mắt của phụ nữ…! Liên Nhi, cô nên cư tang cho cha ba năm. Bây giờ tôi và cô lập một ước hẹn quân tử ba năm, sau ba năm, nếu như Dương Lăng chưa ch… úi… chưa “lạc phách” (1) thì sẽ rước cô về! Dĩ nhiên để cho công bằng, cô vẫn được xem như chưa gả, cho đến lúc đó cô vẫn có thể chọn lựa khác, chỉ cần cô gặp được người đàn ông hợp ý!
Mã Liên Nhi bừng mở lớn hai mắt, cố gắng chớp chớp cho rơi hết lệ, không dám tin:
– Thật chứ?
Dương Lăng cười giễu bản thân:
– Thật đấy! Chỉ cần nội trong thời gian đó Dương mỗ vẫn chưa… “lạc phách”, vẫn có thể nuôi được cô. Khi ấy nếu cô bằng lòng bước vào nhà họ Dương tôi, sẽ không ai có thể ngăn cô!
Mã Liên Nhi từ khóc hóa cười, nàng nhảy phóc xuống đất, vui mừng muốn nhảy bổ đến ôm lấy y. Song khi Dương Lăng đã chấp nhận nàng, sự mạnh dạn và đáo để vốn có lại hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ thẹn thùng khó kềm nén.
Mắt ngọc xoe tròn, hàng mi cong vút, nàng cắn môi, nhẹ giọng nói với Dương Lăng:
– Nghèo khó thì đã sao? Chẳng lẽ bây giờ chức quan huynh đang làm khiến cho người ta ao ước sao? Hừm! Có phải huynh cho rằng tiểu nữ bị huynh mê hoặc đến ngay cả giữa dịch thừa và đô ti, chức quan nào lớn hơn cũng không phân biệt được sao? Huynh đó nha, người ta hết lần này đến lần khác tỏ lòng với huynh như vậy, huynh còn không rõ tấm lòng của người ta hay sao?
Dương Lăng cười gượng:
– Chức quan hiện tại thì sao chứ? À phải rồi, tôi có chuyện muốn nói với cô. Tôi dự tính hai tháng nữa, lúc thương nhân buôn hàng da ở quan ngoại ghé qua Kê Minh, tôi sẽ nhờ bọn họ giúp cô đưa linh cữu về quê. Có điều…
Dương Lăng đem tin được thăng chức lên Cẩm y vệ chỉ huy Đồng tri, sắp sửa lên kinh sư kể cho nàng một lượt. Mã Liên Nhi nghe xong mừng đến mặt mày rạng rỡ, hồ hởi nói:
– Tốt quá rồi, vừa rồi muội còn lo vì muội mà… Tất đô ty sẽ tìm huynh gây phiền toái, bây giờ không phải sợ hắn nữa!
Nàng thoáng suy nghĩ, rồi bỗng chau mày lo lắng nói tiếp:
– Không đúng à! Thăng cấp trong quân đội nào phải trò đùa, chuyện này thật cổ quái!
Dương Lăng cười lớn đáp:
– Tôi cũng cảm thấy cổ quái, tuy nhiên ngẫm lại, thấy cũng chẳng phải là chuyện xấu. Ai mà tốn hao bấy nhiêu công sức cho tôi một chức quan to, rồi lại lo nghĩ tìm cách hại tôi chứ?
Mã Liên Nhi, lúc này đã chuyển sang vai trò người vợ nhà họ Dương, suy nghĩ cẩn thận rồi lắc đầu:
– Có câu nói quan lộ hiểm ác huynh có biết không? Để muội suy nghĩ một chút, ừm… với công lao mà huynh lập được, tuyệt không có lý nào thăng liền ba cấp, thẳng đến trung ương của Cẩm y vệ. Trong kinh lại càng không thể có ai tốt bụng mà vô duyên vô cớ thăng chức cho huynh như vậy. Chúng ta phải suy nghĩ thật kỹ xem sao, không thể để bị kẻ khác hãm hại được…
Mã Liên Nhi càng nghĩ càng cảm thấy có vấn đề. Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy, trong chuyện này ắt có một mấu chốt quan trọng nào đó chưa thể lần ra. Dương Lăng lên kinh lành hay dữ nhất định có quan hệ với cái mấu chốt này.
Thấy nàng ngồi ở đầu giường, mày ngài nhíu chặt, lẩm bẩm một mình, Dương Lăng bèn bật cười:
– Tôi thấy cô sắp sửa có thể mở hiệu xem số mệnh cho người ta rồi đó. Suy nghĩ nhiều như vậy để làm gì? Chờ đến khi tôi vào kinh diện kiến vị Trương đại nhân đó rồi, bí ẩn tự nhiên sẽ tỏ tường thôi. Bây giờ có suy nghĩ thêm nữa thì vẫn là võ đoán, hà tất phải đa nghi?
Mã Liên Nhi lườm y, quở trách:
– Huynh hay quá nhỉ! Không phải người ta lo là lo cho huynh sao?
Nghẫm nghĩ một lúc, nàng lại lắp bắp:
– Thế… thế huynh vào kinh, vậy muội thì sao đây?
Dương Lăng đáp:
– Chiều nay tôi sẽ đi gặp Hoàng huyện thừa nhờ Hoàng lão giúp đỡ. Hai tháng sau đoàn buôn phương bắc sẽ xuôi nam, giúp cô trở về Kim Lăng.
Ánh mắt Mã Liên Nhi chợt ảm đạm, bịn rịn:
– Vậy muội… chẳng phải là sẽ không thể gặp lại huynh trong suốt ba năm rồi sao? Huynh… có vì lâu ngày chày tháng mà quên mất người ta hay không?
Nàng thầm tính trong lòng: “Đưa linh cữu phụ thân trở về cố hương xong, mình có nên lên kinh sư để gặp huynh ấy không nhỉ? Nếu huynh ấy thăng chức Chỉ huy Đồng tri, mà thật sự không ai có ý gì với huynh ấy, theo lẽ thường hẳn sẽ không thể nhậm chức tại nha môn quan trọng như Bắc trấn phủ ty. Nếu như huynh ấy được điều đến Kim Lăng Nam trấn phủ ty làm quan, vậy chẳng phải… Ừm, đợi khi có tin tức chuẩn xác của huynh ấy rồi hẵng nói vậy”.
******************************
Trong lều của Tất Xuân, Tất đô ty vui vẻ nói với Mã Ngang:
– Mã Ngang, không lâu nữa quân ta sẽ trở về Chiết Giang rồi. Ngươi biết đấy, qua ngày cúng thất tuần của lệnh tôn thì bổn quan sẽ không tiện… Ha ha ha, nếu không thì cái đám ngự sử mọt sách ngớ ngẩn của tỉnh Giang Chiết biết được, tấu lên trên thì thật không đáng. Không biết hôm nay ngươi đã đề cập với lệnh muội tâm ý của bổn quan chưa?
Mã Ngang biết em mình giỏi cưỡi ngựa bắn cung, tinh thông âm luật, lại xinh đẹp quyến rũ, tính khí luôn ương bướng, thiết nghĩ nàng ta sẽ lập tức đáp ứng chuyện tốt “thà làm thiếp anh hùng còn hơn làm vợ kẻ tầm thường”. Cho nên khi nghe Tất Xuân tiết lộ tình cảm yêu thích Mã Liên Nhi, chưa thèm dò hỏi ý tứ của em gái y đã đồng ý ngay lập tức. Nào ngờ hôm nay đề cập chuyện đó với em gái thì bị nàng ta khóc lóc mắng cho một trận rồi đuổi ra ngoài.
Lúc này thấy Tất Xuân hỏi tới, mặt gã không khỏi đơ ra, ngập ngừng đáp:
– Chuyện này… Ty chức chỉ mới dò xét ý tứ của em gái một chút, vẫn chưa đề cập tới ý của đại nhân. Có điều đại nhân lãnh đạo quân đội một phương, quyền cao chức trọng, cô ấy xưa nay xem trọng anh hùng trượng phu, có lẽ sẽ không cự tuyệt.
Cặp mắt tam giác của Tất Xuân vẫn luôn chăm chú nhìn vẻ mặt của Mã Ngang, vừa nghe gã trả lời một cách miễn cưỡng, mặt lập tức sa sầm. Hôm nay sau khi trở về, Quan Thụ Anh đã lỡ miệng nói với hắn là có người đồn rằng vị Dương dịch thừa và Mã Liên Nhi cô nương có tình ý với nhau, nghe đâu gần đây muốn nạp nàng ta làm thiếp, khi đó Tất Xuân đã hết sức không vui.
Chẳng qua hắn nghĩ Mã Liên Nhi đang trọ trong dịch thự, sẽ khó tránh được lời ong tiếng ve của những kẻ rỗi việc. Luận thân phận, luận địa vị, Dương Lăng sao có thể bì được với mình? Nếu như Mã tiểu thư quả thật có ý làm thiếp Dương Lăng, vậy chẳng phải mình càng có hy vọng hay sao?
Nghĩ đến dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp, kiều diễm của Mã Liên Nhi, hắn liền không quan tâm đến những lời đồn đãi kia nữa. Nhưng lúc này trông thấy thần sắc của Mã Ngang, hắn nghĩ “chẳng lẽ Mã tiểu thư không biết thủ lễ, thật đã có tư tình với Dương dịch thừa sao?”, trong lòng liền cảm thấy khó chịu.
Mã Ngang thấy sắc mặt hắn âm u, không khỏi rùng mình, vội hoảng hốt nói tiếp:
– Việc hôn nhân đại sự nào ai cho phép phận gái tự mình làm chủ? Tục ngữ có câu “quyền huynh thế phụ”, lời của ty chức sẽ là ý của cô em gái. Cô ấy giỏi cưỡi ngựa bắn cung, dạo gần đây tù túng ở trong thành nhất định cũng rất buồn chán. Hôm trước Trương huyện lệnh mới nhậm chức đã mở tiệc chiêu đãi đại nhân, chi bằng ngày mai đại nhân mời Trương tri huyện đi săn, đến lúc đó ty chức sẽ hẹn em gái đi cùng. Đi săn về, trên bàn tiệc, ty chức tuyên bố gả em gái cho đại nhân ở trước mặt mọi người là xong.
Vẻ âm u trên mặt Tất Xuân lập tức tiêu tan, hắn cười ha hả:
– Nếu là như vậy, chuyện này sẽ giao cho ngươi! Chốc nữa hãy lấy thiệp của ta đi gặp Trương đại nhân nhé.
Mã Ngang khom người đáp:
– Vâng, đại nhân!
Tất Xuân vẫy tay cười, nói:
– Không cần câu nệ như vậy! Ngày mai ta và ngươi sẽ là người một nhà rồi, còn khách khí làm gì, ha ha ha…
(1) Ở đây Dương Lăng chơi chữ: “lạc phách” vừa có nghĩa là nghèo khổ, bần cùng (còn gọi là “lạc bạc” 落泊), vừa có nghĩa là mất đi hồn phách. Y nói như vậy thì Mã Liên Nhi sẽ nghĩ đến nghĩa đầu, mà không nghĩ y đang nói đến cái chết.