Đọc truyện Ngược Về Thời Minh – Chương 48: Thăng quan mù mờ
Nghe nói Ngô thiên hộ đã đến, Dương Lăng biết có chuyện quan trọng nên lập tức cáo biệt Quan Thụ Anh, gấp rút chạy ngay đến sảnh chờ (tiền thính). Bên ngoài văn phòng của dịch thừa có hai người dong dỏng, trẻ tuổi lanh lợi đang đứng nghiêm. Dương Lăng đoán họ là tuỳ tùng của Ngô Kiệt nên cũng không để tâm, sải bước qua cửa. Y thấy Ngô Kiệt vẫn mặc bộ áo xanh, đang ngồi ngay ngắn trên ghế dựa, nhưng dáng ngồi ngay ngắn hôm nay lại không hề giống với vẻ khoan thai tự đắc trong lần gặp trước.
Dương Lăng chợt cảm thấy hồi hộp, xem bộ dạng này, nhất định Ngô Kiệt có chuyện trọng yếu mới đến, chẳng lẽ Cẩm y vệ đã xảy ra chuyện gì sao? Trông thấy y đi tới, Ngô Kiệt liền lập tức đứng lên. Thấy tên tiểu lại vừa nhắn tin cũng đang theo sau Dương Lăng, lão ta vội vàng nói:
– Dương đại nhân! Mời vào nội sảnh nói chuyện!
Thấy vậy, Dương Lăng phất tay để tên tiểu lại rời đi, rồi khép chặt cửa phòng, thấp thỏm theo Ngô Kiệt bước vào phòng trong. Y vừa định dùng lễ ra mắt của hạ quan với cấp trên thì bất ngờ Ngô Kiệt chợt xoay người, sụp gối quỳ đánh soạt:
– Hạ quan Ngô Kiệt, bái kiến Cẩm y thân quân Chỉ huy sứ ti Đồng tri (1) Dương Lăng Dương đại nhân!
Dương Lăng giật nảy người, lúng ta lúng túng nâng Ngô Kiệt dậy, vẻ bối rối không hiểu:
– Ngô đại nhân, ngài nói gì vậy? Đồng tri gì? Việc này… việc này…
Ngô Kiệt cố nặn bộ mặt tươi cười, vòng tay đáp:
– Chúc mừng đại nhân! Đề đốc Cẩm y vệ Trương đại nhân rất xem trọng tài học của Dương đại nhân, đã lệnh cho đại nhân lên chức Cẩm y vệ Đồng tri, thăng quan ngũ phẩm. Hạ quan vào kinh xử lý công vụ, đặc biệt tiếp nhận lệnh dụ này thông tin trước cho đại nhân.
Phải biết Ngô Kiệt là Thiên hộ Tòng ngũ phẩm, chỉ thua y nửa cấp nên không cần phải giữ lễ đến cỡ đó. Nhưng hiện thời Dương Lăng đã là quan viên kinh thành, tham gia bộ phận trung ương của Cẩm y vệ, lại mới chỉ có mười tám tuổi, tiền đồ vô cùng rực rỡ, Ngô Kiệt sao dám không ra sức bợ đỡ?
– Hả?
Dương Lăng càng thêm ngỡ ngàng, tù mù chẳng hiểu gì. Y không có chút khái niệm gì về chức quan Đồng tri, nhưng về ngũ phẩm thì lại biết rành. Ngây người một hồi, Dương Lăng mới lắp bắp hỏi:
– Ngô đại nhân, chuyện này… Sao đột nhiên lại điều ta vào kinh làm quan vậy?
Ngô Kiệt nghe mà thiếu điều muốn khóc: “Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai đây? Ta chỉ là Cẩm y vệ thế tập (là con cháu của Cẩm Y vệ đời trước), khổ cực ba mươi năm mới lên được chức Thiên hộ. Trong số Cẩm y vệ được tuyển chọn từ dân gian mà thăng tiến từng bước cũng có kẻ đạt đến cấp bậc này, nhưng bọn họ đều cũng phải lăn lộn cả đời, lập không biết bao nhiêu công lao mới được chức đó. Ai mà biết được phần mộ tổ tiên nào của tiểu tử nhà ngươi đã kết phát(2) chứ! Ta vẫn còn ức đến run người lên đây này!”
Có điều mấy lời này nào dám nói ra, lão vội vừa cười vừa đáp:
– Hạ quan tiếp nhận xong lệnh dụ liền từ kinh thành chạy đến đây ngay trong đêm, cũng không rõ tình hình cụ thể trong đó. Có lẽ bụi trần không che được ngọc sáng, ngọc rực rỡ chói loà, đại nhân tài học xuất chúng, nổi trội hơn người, sao triều đình lại có thể chôn vùi nhân tài chứ? Ha ha ha…
Vừa cười, Ngô Kiệt vừa rút từ trong ống tay áo ra một tấm giấy nhét vào trong tay Dương Lăng, rồi nói tiếp:
– Đại nhân lần đầu lên kinh, mua nhà lập đất, thăm viếng đồng liêu, nhất định sẽ tốn chút chi phí. Hạ quan kính biếu nghìn lạng gọi là lộ phí, xin đại nhân vui lòng nhận cho.
Dương Lăng vừa nghe nói nghìn lạng bạc ròng thì nào dám nhận, Ngô Kiệt nghiêm mặt giải thích:
– Đại nhân chớ quan tâm! Hằng năm hạ quan bôn ba biên ngoại, khổ thì có chút khổ, nhưng để che dấu thân phận nên thường tiến hành riêng một vài vụ buôn bán dược liệu, da, trà, muối… với ngoại tộc. Có thân phận Cẩm y vệ che chở nên tiền bạc kiếm được cũng khá dễ, chút bạc này không đáng là bao, chỉ là chút thành ý của hạ quan, đao cùn không đáng tra vỏ mà thôi. Nếu như đại nhân không nhận, thật tình hạ quan sẽ rất khó xử.
Không đợi Dương Lăng cự tuyệt, lão đút ngân phiếu vào trong ống tay áo y, rồi làm ra vẻ bịn rịn không nỡ xa, nói tiếp:
– Hạ quan và đại nhân quen biết nhau đến nay khá hợp duyên. Lần này đại nhân tiến kinh, chỉ đến khi trở về kinh thành báo cáo nhiệm vụ hằng năm hạ quan mới có thể đến phủ của đại nhân để bái kiến rồi.
Ôi chao! Hạ quan tuổi đã cao, quanh năm bôn ba vùng biên ngoại, chân cẳng đã cảm thấy bất tiện. Lần này đại nhân tiến kinh nhất định sẽ được trọng dụng, đến lúc ấy vẫn mong đại nhân có thể nói tốt vài lời cho hạ quan. Nếu có thể điều hạ quan về kinh, hạ quan nguyện sẽ theo làm tuỳ tùng cho đại nhân.
Dương Lăng thầm nghĩ “Xem ra vị Ngô thiên hộ này chẳng được lòng người trong kinh, bằng không có lắm người quyền cao chức trọng như thế, y không cần phải nhờ vả đến mình. Nhưng mà, một tiểu lại như mình được vẻ vang thăng quan lên Bách hộ, còn có thể nói là nhờ Cẩm y vệ vì đón cầu ân huệ ở trước mặt hoàng đế mà tranh đoạt chiến công đi, chứ hôm nay chẳng biết vì sao lại thăng mình lên làm Đồng tri như thế này, quả thật có vẻ quá ư quỷ dị!”
Ngô Kiệt về kinh lần này chính là để chạy chọt trên dưới khắp nơi muốn được điều hẳn về kinh, không phải chỉ thông qua riêng mỗi một cửa. Những người này làm quan lâu năm, kết bè kết phái, rất chú ý đến những động thái thay đổi nhân sự trong triều. Dương Lăng tuổi chưa tròn hai mươi, lại do đích thân thủ lĩnh tối cao Cẩm y vệ hạ lệnh tấn chức vào kinh, tiền đồ đương nhiên không thể lường được. Nếu như hôm nay không tạo dựng tốt quan hệ, sau này còn ai thèm để ý dệt hoa trên gấm (nói tốt) cho họ chứ?
Dương Lăng suy nghĩ một hồi rồi lại hỏi:
– Ngô đại nhân, bây giờ tôi vẫn mang thân phận dịch thừa, không cần lệnh điều động của bộ Lại sao? Khi nào thì tôi mới có thể vào kinh vậy?
Ngô Kiệt ngẩn người, đáp:
– Đại nhân! Trong kinh lệnh cho hạ quan phải cấp tốc chạy về đây ban lệnh dụ ấn tín, nhưng lại không hề đề cập đến ngày tiến kinh của đại nhân. Ồ, phải rồi, đến cùng với hạ quan có hai vị Cẩm y Hiệu úy, là người trong kinh phái tới hộ tống đại nhân, đại nhân có thể hỏi thăm bọn họ.
Dương Lăng thu lệnh dụ ấn tín xong, cả hai cùng trở ra ngoại sảnh. Ngô Kiệt mở cửa gọi hai người trẻ tuổi ban nãy vào. Hai người bọn họ cao xấp xỉ như nhau, cùng ngươi sáng mắt trong, trông mười phần thông minh lão luyện. Hai người đã sớm biết lệnh bổ nhiệm từ kinh thành nên vừa bước vào phòng liền ôm quyền, quỳ một gối, hành lễ với Dương Lăng:
– Ti chức Liễu Bưu, Dương Nhất Thanh bái kiến Đồng tri đại nhân!
Dương Lăng chưa quen bị người ta dùng đại lễ như vậy để yết kiến, vội vàng bước tới nâng hai người dậy. Hỏi kỹ một hồi, y biết được mệnh lệnh mà hai người nhận được là mặc thường phục bảo vệ y về kinh, rồi diện kiến Trương đại nhân. Còn phần lúc nào về kinh, Trương đại nhân từng căn dặn kỹ càng sắp đến trong kinh sẽ đưa một đội ngũ khác đến nghênh đón, bọn họ chỉ cần ở yên đó chờ là được, đồng thời tạm thời không thông báo cho quan phủ địa phương chuyện y thăng chức Đồng tri.
Dương Lăng và Ngô Kiệt nghe xong trố mắt nhìn nhau, hết sức ngạc nhiên. Phải biết rằng thân phận của Cẩm y vệ chia làm ba loại. Một loại là làm ban sai (3) trong nha môn, thân phận công khai, là thành viên nòng cốt của Cẩm y vệ; một loại là bán công khai giống như cái chức dịch thừa này, ai ai cũng biết y có lớp thân phận này, nhưng không ai vạch trần, là nhân viên ngoại vi của Cẩm y vệ; loại thứ ba chính là loại như Ngô Kiệt, lấy thân phận thường dân để hoạt động, người ngoài tuyệt đối không thể biết được
thân phận thật sự của họ là mật thám của Cẩm y vệ.
Dương Lăng được thăng chức Đồng tri, vào kinh đô làm quan, chính là thân phận công khai. Bây giờ lại không cho y thông báo với quan phủ địa phương, hiển nhiên trong đó còn có ẩn tình. Trong kinh còn có người đặc trách đến để nghênh tiếp y? Điều này càng khiến cho Ngô Kiệt nghĩ rằng nhất định Dương Lăng đã kiếm được chỗ dựa lớn nào đó ở trong kinh, cho nên thái độ càng thêm cung kính. Về phần hai tay Hiệu úy đã là thân binh do Dương Lăng quản lý, thấy vị đại nhân này trẻ tuổi như vậy cũng hết sức vui mừng.
Hậu nhân của những công thần huân khanh (bề tôi có công) của các triều đại trong Cẩm y vệ rất nhiều, đều là quan chức truyền đời, hai người bọn họ lại là Cẩm y vệ được tuyển chọn và điều động từ trong dân gian. Điều này giống như người ta học hệ đại học chính quy, còn anh chỉ tốt nghiệp trung học dạy nghề, cho dù năng lực làm việc của anh có cao hơn người ta, việc thăng tiến của anh cũng sẽ gặp phải trùng trùng cách trở. Hôm nay hai người bọn họ được hầu hạ vị đại nhân trẻ tuổi có tiền đồ rộng lớn như vậy, hơn nữa lại cùng hệ bình dân, đương nhiên cơ hội thăng tiến sẽ càng lớn.
Tiễn Ngô Kiệt xong, Dương Lăng thu xếp cho Liễu Bưu và Dương Nhất Thanh trọ lại dịch quán. Ngẫm lại, hôm nay mình đã là quan lớn ngũ phẩm, hơn nữa còn là Cẩm y vệ quyền cao chức trọng, sau phút ngỡ ngàng y bỗng cảm thấy vui sướng khôn tả. Không nén được rạo rực, y chạy thẳng vào hậu viện để báo tin mừng cho Ấu Nương.
Đàn ông đang yêu ai cũng đều giống như trẻ con, có chuyện gì hay ho đều chỉ mong sao cho người thân yêu nhất của mình có thể biết tin càng sớm càng hay. Dương Lăng phấn khởi chạy ào đến sân trong gian thứ tư (tứ tiến), đúng lúc gặp Mã Liên Nhi rẽ ra cổng sân, tay bưng một chậu nước đổ ào ra ngoài. Nàng đeo tạp dề, mái đầu tóc đen quấn khăn trắng, tay áo xắn lên phân nửa, phơi trần hai cánh tay nõn nà như ngó sen đã đỏ ửng vì ngâm lâu trong nước dưới tiết trời hãy còn se lạnh; dáng điệu áo vải, váy rũ hiếm khi thấy được của nàng lại đem đến một ý vị khác biệt.
Khóe mắt nàng đo đỏ, hình như vừa mới khóc. Chợt thấy Dương Lăng đi tới, Mã Liên Nhi giật mình thất kinh, không muốn bị y bắt gặp bộ dạng nhếch nhác hiện giờ nên nàng vụt quay đầu bước nhanh vào trong sân. Trông thấy nàng, Dương Lăng sực nhớ đến chuyện Tất đô ty nạp thiếp vừa nghe ban nãy, liền vội vàng đuổi theo. Vừa lách người vào trong sân lại thấy Dương Lăng lẽo đẽo theo vào, Mã Liên Nhi cuống cuồng, vội vã bê một chậu gỗ khác ở dưới đất lên rồi hoảng hốt bước vào phòng.
Từ khi nào Mã Liên Nhi lại sợ gặp người khác như vậy nhỉ? Càng thêm hiếu kỳ, Dương Lăng không chút nghĩ ngợi liền bước theo vào phòng. Vừa giận vừa thẹn, Mã Liên Nhi đặt chậu gỗ lên bàn, lúng túng xoay người chắn phía trước, cáu gắt:
– Huynh đuổi theo ta làm gì?
Dương Lăng buông thỏng tay, vẻ bất đắc dĩ:
– Khi không cô chạy làm gì? Trong chậu có vật gì không thể cho người khác thấy hay sao?
Mã Liên Nhi chợt đỏ mặt, tức giận lườm Dương Lăng, gắt gỏng:
– Ai cần huynh lo? Huynh là gì của ta chứ… Chó mà cứ thích bắt chuột (ý nói nhiệt tình một cách không cần thiết)!
Mặt đỏ hồng, nàng kéo khăn trải bàn che chậu gỗ lại, rồi đi đến đầu giường ngồi phịch xuống, hai chân co lên, hai tay ôm gối, gác cằm lên đầu gối, nhìn Dương Lăng hỏi:
– Huynh đuổi theo ta làm gì? Có chuyện muốn nói sao?
Dương Lăng chú ý thấy nàng mang một đôi hài cong màu trắng, đó là đôi giày mang để tang cho phụ thân; hai chân gập lại, váy căng ra, đằng sau đôi chân thẳng tắp là nửa cung tròn tuyệt mỹ như vẽ bằng com-pa.
Vừa quét mắt nhìn, cảm thấy lòng hồi hộp kích động, lập tức Dương Lăng không dám nhìn lâu, ánh mắt dời lại chiếc chậu gỗ được khăn trải bàn che phủ, y mới chợt ngộ ra ban nãy rất có thể nàng giặt giũ một loại yếm lót của nữ nhân. Đấy là những thứ cấm kỵ nhất của nữ nhân, ngay cả Ấu Nương khi giặt giũ những thứ đồ lót này cũng đều tránh mặt mình. Thảo nào Mã Liên Nhi lại cứ như giẫm phải đuôi chuột mà chạy về phòng, té ra là muốn cất giấu vật đó gấp.
Buông người ngồi xuống chiếc ghế đối diện, y trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
– Nghe nói… sáng nay Mã huynh có ghé qua?
Liếc y một cách đầy hàm ý, Mã Liên Nhi nhếch miệng:
– Không phải huynh đã gặp y rồi sao?
Dương Lăng đỏ mặt, ngượng ngập hỏi:
– Cô… Sao cô biết?
Mã Liên Nhi đảo mắt một vòng, thoáng nở một nụ cười khó hiểu, trả lời:
– Ta… nghe nói sáng nay huynh đã gặp y.
Dương Lăng gượng cười nói:
– Còn chọc à? Sao cô vẫn không biết lo sầu gì thế? Nghe nói ca ca cô muốn ép cô gả cho Tất đại nhân hả?
Mã Liên Nhi trợn mắt, thầm nhủ: ”Ta lo lắng cái gì? Ca ca lại hám lợi đến mê muội tâm can. Chẳng lẽ ta không tự nguyện, y dám trói ta giao cho người khác bắt làm thiếp hay sao?”
(1) Tên chức quan xưa, tên gọi của chức phó.
(2) Nguyên văn “tổ phần mạo thanh yên” (nghĩa đen là mộ tổ tiên toả khói xanh), là một kiểu nói theo phong thuỷ, khói xanh (thanh yên) đại khái mang khí chất xanh tươi, cát tường, là một điềm báo đại cát đại lợi. Dựa theo cách nói xưa là mộ phát, có thể làm quan.
(3) Giúp quan phủ hoặc quân đội giải quyết những việc như trưng thu thuế má, chiêu mộ phu dịch, vân vân.