Đọc truyện Ngược Về Thời Minh – Chương 1154: Hỗn chiến (5)
– Lần này, Diệc Bất Lạt đi về phía đông là để bí mật thương nghị chuyện liên minh với nữ vương Đóa Nhan Tam Vệ Ngân Kỳ Kỳ Cách, Diệc Bất Lạt bất hạnh gặp nạn, nhưng minh nghị của chúng ta còn đó. Khi chúng ta tác chiến với Bá Nhan, Khoa Nhĩ Thấm, Bạch Y Quân phía bắc, Đóa Nhan Tam Vệ phía đông cũng sẽ phát động tiến công chí mạng từ sau lưng của bọn họ.
– Chư vị, chúng ta vẫn chưa cùng đường bí lối. Trên thực tế, chúng ta còn có ưu thế hơn cả Bá Nhan Mãnh Khả, chỉ cần ba Vạn Hộ chúng ta đồng tâm hiệp lực, không chỉ sẽ không bại trong tay Bá Nhan Mãnh Khả, mà ngược lại, thậm chí chúng ta có thể triệt để tiêu diệt tên nguy hiểm này, một lần nữa trở thành chủ nhân của thảo nguyên lớn.
– Ngân Kỳ là nữ nhân, Dương Anh là người Hán, các vị cho rằng bọn họ có tư cách thống trị đại thảo nguyên sao? Chỉ cần đánh bại Bá Nhan, người Ngõa Lạt có thể lấy lại uy phong của ngày xưa lần nữa, giống như thời đại của Thiên Thánh Khả Hãn vậy, trở thành người thống trị của cả thảo nguyên, người của Bá Nhan sẽ nằm bẹp dưới chân chúng ta, ông ta mặc cho chúng ta sỉ nhục, chúng ta sẽ dùng máu tươi của bọn họ để tắm rửa. Các dũng sĩ, bây giờ các vị có quyết tâm đánh một trận không?
Lặc Cổ Tích A Khắc Lạp phấn chấn nói:
– Hỏa Si đại nhân, những gì ngài nói đều là thật sao?
Hỏa Si nói:
– Đương nhiên, Hỏa Si ta dám thề với Trường Sinh Thiên, mỗi một chữ ta nói đều là thật. Hơn nữa, trong bộ lạc của Bá Nhan có người của ta, trong thời khắc mấu chốt, y sẽ hung hăn đâm một dao vào tim của Bá Nhan, chỉ cần xuất binh! Các bằng hữu, chỉ cần chúng ta xuất binh, siết chặt nắm tay hung hăn xông lên, thắng lợi sẽ thuộc về chúng ta!
Trong đại sảnh xôn xao tiếng thì thầm, Hỏa Si đưa mắt nhìn quanh, quan sát phản ứng của mọi người. Một lúc lâu sau, A Khắc Lạp sải bước đi ra, giơ cao hai tay ra hiệu mọi người ngừng nghị luận, sau đó cao giọng nói:
– Chư vị, ta đã thảo luận với chư vị thủ lĩnh của Vĩnh Tạ Bố Vạn Hộ, quyết định nghe theo ý kiến của Hỏa Si đại nhân, đồng thời đề cử y làm thủ lĩnh của chúng ta, dẫn dắt chúng ta đối kháng với Bá Nhan Mãnh Khả, chư vị thấy thế nào?
Âm thanh rì rào lại vang lên trong đại sảnh lần nữa, lục tục liên tiếp, có thủ lĩnh lên tiếng tán thành, cuối cùng các thủ lĩnh của ba Vạn Hộ cánh phải đã thống nhất được ý kiến, một âm thanh cực lớn xoay chuyển trong đại sảnh cực lớn của Diệc Bất Lạt:
– Chúng ta đề cử Hỏa Si đại nhân đảm nhiệm Khả Hãn của chúng ta, đánh bại Bá Nhan Mãnh Khả, nhất thống đại thảo nguyên!
– Đại nhân, viện quân của bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm, bộ lạc Ngõa Lạp Đặc đến rồi. Thủ lĩnh bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm Ngạc Nhĩ Đa Cố Hải Nhạ Diên và nhi tử ông ta Bố Nhĩ Hải đích thân dẫn theo năm vạn tinh binh bộ kỵ tiến công từ phía bên phải. Sắc Cổ Sắc của bộ lạc Ngõa Lạp Đặc lại toàn bộ là kỵ binh, bọc đánh từ cánh trái, do Hòa Lâm Cách Nhĩ tiến vào, Đại Hãn dẫn theo chủ lực, đi xuyên qua khe núi Ông Quan, chuẩn bị men theo sông Đồ Nhĩ Căn tiến lên phía trước.
– Tin tức chính xác không?
Một thanh âm âm độc hỏi. Dưới ánh nến, một người càng lúc càng đến gần, hoàn toàn che lại ngọn đèn leo loét, một bóng đen thật lớn bao phủ người trước mặt trong bóng đêm, dung mạo của hai người đều không nhìn rõ ràng được.
Nhìn từ bóng đêm, thân thể của người đi đến vô cùng khôi ngô, cường tráng như hùng sư, đáng tiếc là một chân của y hơi thọt, đi đường cà nhắc cà nhắc, có điều người Mông Cổ là anh hùng trên ngựa, tin rằng một đại hán như vậy, một khi leo lên chiến mã thì cũng là một hảo hán không ai dám khinh thường.
– Tuyệt đối chính xác!
Người trước mặt đáp lại không chút do dự.
– Ha ha…rất tốt, vậy thì ngươi biết phải làm sao rồi đó?
– Tiểu nhân hiểu rồi, lập tức thông báo cho đại thủ lĩnh Hỏa Si.
– Ừ!
Người trước mặt khấu đầu rời đi. Bóng đen cao lớn kia từ từ xoay người lại, khóe miệng nở nụ cười âm u đắc ý:
– Bá Nhan, Bá Nhan đánh không chết, ha ha ha, bây giờ, ngươi không muốn chết cũng khó rồi!
Đây là một thủ lĩnh bộ lạc không chút thu hút nào trong bộ lạc Thát Đát, một người xưa nay chỉ biết bảo sao nghe vậy, thậm chí đại hội chiến như vậy mà còn nằm ngủ say sưa, phải phái tướng lĩnh thủ hạ đến theo dự điều hành hội nghị, mà thân phận của ông ta là huynh đệ cùng mẹ khác cha của Bá Nhan Khả Hãn, ông ta tên là Bặc Nhi Hài.
Phụ thân của ông ta chính là Diệc Tư Mã Nhân đỉnh đỉnh đại danh, từng là anh hùng giỏi nhất trên thảo nguyên. Phụ thân ông ta đánh bại phụ thân của Bá Nhan Mãnh Khả, bắt lấy mẫu thân của ông ta, Tích Cát Nhĩ Lỗ xinh đẹp làm thiếp, cũng sinh ra ông ta.
Vốn dĩ ông ta có hi vọng trở thành Khả Hãn của thảo nguyên, nhưng phu nhân Mãn Đô Hải nâng đỡ Bá Nhan còn nhỏ quật khởi lần nữa. Bọn họ lợi dụng khi Diệc Tư Mã Nhân chinh phạt Ngột Lương Cáp Tam Vệ mà đánh lén phía sau, đánh bại quân đội của Diệc Tư Mã Nhân. Thiếu sư Thoát Hỏa Tích của bộ lạc Quách Nhĩ La Tư một tiễn bắn chết thân phụ của ông ta, từ đó bộ lạc của ông ta chỉ đành thần phục dưới trướng Bá Nhan.
Nếu không phải là mẫu thân hắn Tích Cát Nhĩ và Diệc Tư Mã Nhân ân ái với nhau, đối với ông ta cũng rất tốt, kịch liệt ra mặt ngăn cản, thì nghiệt chủng của Diệc Tư Mã Nhân là ông ta nhất định sẽ bỏ mạng dưới đao của Bá Nhan. Nhưng cho dù thoát được một mạng thì ông ta vẫn bị chém đứt một chân, trở thành người tàn phế.
Vì muốn sống, ông ta đã giả vờ trở thành một kẻ vô năng không ôm chí lớn, cả ngày chỉ biết say rượu chơi gái, dùng thời gian hai mươi năm mới từ từ xóa bỏ được nghi ngờ của Bá Nhan, cả bộ lạc Thát Đát, ai ai cũng xem ông ta như một phế vật.
Nhưng ông ta không buông bỏ mối thù của cha và chí hướng rộng lớn, ông ta không lúc nào không nhớ tới vinh quang của ngày xưa, sau bao nhiêu lần mượn rượu giả say, ông ta vắt hết óc nghĩ kế Đông Sơn tái khởi, lại thủy chung bó tay không cách nào cả. Bây giờ, cuối cùng cơ hội đến rồi!
– Hỏa Si nhất định sẽ rất vui.
Nghĩ đến đây, Bặc Nhi Hài vuốt bộ râu rậm mà bật cười ha ha.
Không ai có thể giết sạch mười mấy vạn nhân khẩu của đối thủ, người Thát Đát không làm được, người Ngõa Lạt cũng giống vậy không làm được, càng không thể nào tụ tập toàn bộ nhân khẩu vốn có cai quản dưới mắt mình. Thảo nguyên rộng lớn, phải du mục mới có thể duy trì sinh kế, khiến cho sự thống trị của cả thảo nguyên nhất định phải gần như tan rã.
Bá Nhan Mãnh Khả chinh phục bộ tộc Ngõa Lạt, lại bất đắc dĩ mà mặc cho thủ lĩnh bộ tộc của bọn họ tiếp tục thống lĩnh tộc nhân của mình tiêu dao bên ngoài, bất cứ lúc nào đều có thể phá hỏng chuyện của mình. Bá Nhan Mãnh Khả chia cả Mông Cổ thành sáu Vạn Hộ, Hãn trướng của ông ta đặt ở bộ lạc Sát Cáp Nhĩ, thực tế chỉ có thể khống chế ba Vạn Hộ cánh trái, chính là vì nguyên nhân này.
Một khi bộ tộc Ngõa Lạt đánh bại Bá Nhan thì cần phải tạo ra một con rối, mà Bặc Nhi Hài ông ta đã là huynh đệ cùng mẹ với Bá Nhan Mãnh Khả, lại không có chí lớn, dĩ nhiên là lựa chọn tốt nhất, thế nhưng hậu nhân của Diệc Tư Mã Nhân sao có thể tình nguyện làm kẻ tầm thường nằm sấp dưới chân người ta chứ?
Bá Nhan Mãnh Khả là con mồi của ông ta, Hỏa Si lẽ nào không phải? Khi ông ta trở thành người cầm quyền của Thát Đát, ông ta sẽ xử lý Hỏa Si, nhất thống thảo nguyên dưới sự giúp đỡ của Đại Minh. Ông ta đã có liên hệ với triều đình người Hán, bây giờ, ông ta là một gián điệp hai mang, tương lai, ông ta sẽ là Khã Hãn duy nhất trên thảo nguyên!
Mỗi một người đều đang chơi với lửa, Diệc Bất Lạt như vậy, Hỏa Si như vậy, Bá Nhan như vậy, Bặc Nhi Hài ông ta đương nhiên cũng như vậy, chơi không tốt thì chỉ dẫn lửa tự thiêu, giống hệt như Diệc Bất Lạt chết một cách không hiểu sao cả. Mà ông ta, Bặc Nhi Hài thông minh cơ trí đương nhiên sẽ không phạm phải sai lầm này.
Bặc Nhi Hài chậm rãi uống rượu, suy nghĩ về dụng ý của triều đình Đại Minh:
– Hậu duệ Đại Nguyên vẫn luôn ngươi lừa ta gạt chém giết lẫn nhau, sau khi Hoàng đế Đại Nguyên Thỏa Hoan Thiếp Mục Nhĩ rời khỏi đế đô chạy về mạc bắc thì nội đấu liên miên không ngừng, bốn đời Đại Hãn liên tiếp luôn bị quyền thần thế lực hùng mạnh giết chết trong nội đấu. Triều Minh không với tới được mạc bắc, biện pháp chủ yếu có thể áp dụng chỉ là giúp đỡ những quyền thần này, tăng thêm nội loạn ở thảo nguyên.
– Đại Minh từng phong ba người đám thủ lĩnh Ngõa Lạt Mã Cáp Mộc làm vương, sau đó lại phong cho Thái sư Thát Đát A Lỗ Đài làm vương, để bọn họ cân bằng cho nhau, tạo ra một chuỗi đại chiến thảo nguyên. Bây giờ, Chính Đức Hoàng Đế của Đại Minh phong Ngân Kỳ của Đóa Nhan Tam Vệ làm vương, cũng giúp đỡ rất lớn để đối kháng với Bá Nhan. Một khi Bá Nhan và Hỏa Si thất bại, Đại Minh cần phải tạo ra một vương nữa để cân bằng với Ngân Kỳ, phòng ngừa Đóa Nhan Vệ thừa thế xông lên. Đúng! Đây nhất định là dụng ý của họ.
Bặc Nhi Hài nhếch môi mỉm cười:
– Đại Minh. Cũng chơi với lửa!
Dưới ánh đèn, ông ta cười dữ tợn giống như một con sói.
Bặc Nhi Hài lại châm một ly rượu ngon, hơi nheo hai mắt lại. Nhớ đến đặc sứ Đại Minh tiếp xúc với ông ta, nữ nhân người Hán dung mạo đẹp đẽ, phong tình như nước kia, tâm thần ông ta không khỏi nhộn nhạo, dưới bụng lập tức trở nên nóng như lửa đốt.
Ông ta từng hưởng qua rất nhiều nữ tử nhan sắc khác nhau, tuổi tác khác nhau, chủng tộc khác nhau, nhưng cho tới nay ông ta chưa từng gặp một nữ nhân nào giống như nàng vậy, sự quyến rũ của nàng là độc nhất vô nhị. Nàng có thể như một dòng nước xuân, cũng có thể hóa thành một ngọn lửa mạnh. Nàng có thể thành thục quyến rũ, cũng có thể ưu nhã ngây thơ. Chưa từng có một nữ nhân nào có thể thể hiện hết toàn bộ vẻ phong tình và khí chất hoàn toàn toàn khác biệt nhau như vậy trên cùng một gương mặt kinh diễm không gì sánh được.
Ông ta khát khao đè báu vật tuyệt thế này dưới thân mình đến thế nào, để tận tình giải phòng hết mọi dục vọng của ông ta.
Nhưng ông ta không thể. Trước mặt của nữ nhân này, ông ta phải làm ra vẻ chí tại thiên hạ, không được háo sắc. Ông ta cần sự trợ giúp của Đại Minh, cần mỹ nhân thông minh như tinh linh, kiều diễm không gì sánh được này tin tưởng ông ta là một anh hùng có thể bồi dưỡng được.
Cứ đợi xem, đợi khi ông ta đoạt được quyền lực rồi, trở thành vương của thảo nguyên, vị mỹ nhân tên Đại Lâu Nhi này nhất định sẽ thuộc về ông ta!
Đại Hãn Mông Cổ yêu cầu một nữ nhân, Đại Minh dám không cho sao?
Đây là quyền lực! Nam nhân có giang sơn, có quyền lực, dĩ nhiên cũng sẽ có mỹ nhân, mỹ nhân vô cùng vô tận!