Đọc truyện Ngược Về Thời Minh – Chương 1153: Hỗn chiến (4)
Các tướng lĩnh Phúc Dư Vệ vừa nghe thì tin thần lập tức chấn động:
– Còn có hi vọng. Tiểu nha đầu Ngân Kỳ kia không biết nặng nhẹ, vì muốn áp chế đại thủ lĩnh Bạch Âm mà không tiếc nhảy múa cùng sói. Chỉ cần Phúc Dư Vệ đối kháng lại cờ hiệu của Bạch Y Quân thì chắc chắn có thể lấy được sự ủng hộ của quân đội Đại Minh. Nếu là vậy, nói không chừng còn có sức để đánh một trận.
Nãi Nhân Đài cười ha ha nói:
– Nữ vương đương nhiên sẽ suy xét đến điểm này, nhưng xin chư vị đại nhân suy nghĩ một chút. Đóa Nhan Tam Vệ cùng với cường viện cường minh ngăn cản sự xâm phạm của mãnh hổ Bá Nhan Mãnh Khả có lợi cho Đại Minh, hay là để họ trở thành một cường địch, tạo nên sự uy hiếp bất cứ lúc nào đối với Đóa Nhan Tam Vệ chúng ta, thậm chí đối với Vệ Sở của Đại Minh thì có lợi cho Đại Minh hơn?
Y đảo đôi mắt hổ, ngạo nghễ nói:
– Nữ vương đã được Đại Minh cho phép, chỉ cần sau này trói buộc được Bạch Y Quân không xâm chiếm cương thổ Đại Minh thì Đại Minh sẽ không truy cứu chuyện song phương kết minh chống lại Bá Nhan. Chư vị còn gì muốn nói nữa không?
Đại sảnh nghị sự lập tức yên tĩnh lại, chỉ có thanh âm Nãi Nhân Đài tục tằn sang sảng cất cao giọng nói:
– Chư vị thống soái đại nhân, Bạch Âm dã tâm bừng bừng, mưu đồ ngôi vị nữ vương, thậm chí câu kết với tử địch Bá Nhan, lúc này đã tự tìm đường chết rồi. Những hành vi này không thể tha thứ đối với Ngột Lương Cáp Tam Vệ ta, cũng không thể tha thứ đối với triều đình Đại Minh.
– Bây giờ, phụ tử Bạch Âm đã đền tội, chư vị thống soái lẽ nào còn muốn vì Bạch Âm mà không tiếc mạo hiểm chết trận hoặc cả tộc chịu kiếp nô lệ mà đối kháng với Nữ vương, với Đại Minh sao? Nữ vương tâm địa thiện lương, khi ta tới đây, ngài ấy từ sớm đã dặn dò, Bạch Âm lòng tham không đáy, tự chịu diệt vong, không liên can gì đến chư vị thống soái Phúc Dư Vệ.
– Chỉ cần chư vị chấp nhận sự khống chế của Nữ vương, tán thành hai vệ xáp nhập, vậy thì con dân, dê bò, lãnh địa của chư vị đều sẽ không bị xâm phạm. Đồng thời, nữ vương sẽ ban thưởng cho các vị bộ dân và lãnh địa, của cải của Bạch Âm, các vị thống soái chia đều với nhau.
– Nếu các vị nhất định muốn đối nghịch với Nữ vương vậy thì phần thưởng này sẽ dành cho Bạch Y Quân, tin rằng vì lợi ích này, Bạch Y Quân sẽ tận hết sức tấn công Phúc Dư Vệ. Đương nhiên, những người xuất hiện bây giờ chỉ là hai ngàn tinh binh của Bạch Y Quân, theo sau chính là đại quân của Nữ vương và quan binh triều đình Đại Minh cũng sẽ lục tục kéo tới, đi con đường nào, hi vọng các vị sớm ra quyết định!
Đi con đường nào, liên quan đến sống chết, các thủ lĩnh bộ tộc của Phúc Dư Vệ bây giờ không thể không thận trọng tiến hành lựa chọn cuối cùng…
Dưới núi Hạ Lan, đại bản doanh của bộ tộc Ngõa Lạt, tình hình lúc này cũng tương tự như Phúc Dư Vệ.
Các thủ lĩnh của các bộ Ngõa Lạt đang tụ tập dưới một mái nhà, đang thảo luận đại sự liên quan đến tiền đồ sinh tử của họ.
Tin tức Diệt Bất Lạc đột tử truyền đến, khiến thủ lĩnh các bộ rất bối rối, bọn họ rối rít nghị luận, nhưng thủy chung không có người nào có thể khiến cho các bộ lạc tin phục chủ trì đại cục.
Bộ lạc Mông Cổ không giống như quốc gia Trung Nguyên có thể chế quan liêu nghiêm ngặt, một thế lực hùng mạnh hoàn toàn chỉ dựa vào uy tín của một anh hùng nào đó chống đỡ, một khi thủ lĩnh này chết đi, thì cho dù là người kế thừa danh chính ngôn thuận của ông ta cũng rất khó có thể khống chế toàn cục, giống như nhi tử của Thiên Thánh Khả Hãn và con gái của Hoa Đương, cho dù bọn họ dùng thân phận hợp pháp để kế thừa quyền lực của cha mình thì cũng rất khó khống chế các thủ lĩnh bộ lạc giống như những con ngựa hoang.
Mà bộ tộc Ngõa Lạt càng đặc thù hơn, bọn họ có các bộ lạc Vệ Lạp Đặc, có bộ lạc của Oa Khoát Đài, A Lý Bố Ca vân vân năm đó, còn có bộ lạc của Bắc Nguyên Thái Sư Diệc Tư Mã Nhân, thế lực rắc rối phức tạp. Những bộ lạc này cùng nhau kết thành Ngạc Nhĩ Đa Tư Vạn Hộ và Vĩnh Tạ Bố Vạn Hộ trong sáu Vạn Hộ Mông Cổ.
Lực lượng cuối cùng trong ba Vạn Hộ cánh phải chính là Mông Quách Lạc Tân Vạn Hộ mà Hỏa Si thống trị, bây giờ là ba Vạn Hộ Ngạc Nhĩ Đa Tư, Vĩnh Tạ Bố, Mông Quách Lặc Tân mà Ngõa Lạt cánh phải khống chế, đối kháng với Sát Cáp Nhĩ Vạn Hộ, Ngột Lương Cáp Vạn Hộ và Khách Nhĩ Khách Vạn Hộ mà Thát Đát cánh trái khống chế.
Cho dù thủ lĩnh Diệc Bất Lạt của ba Vạn Hộ cánh phải cực kỳ có uy vọng đã chết, nhưng ba Vạn Hộ cánh trái từng bị Hoa Đương cướp sạch, nguyên khí bị tổn thương nặng, bây giờ lại bị Bạch Y Quân cắt mất một phần, hai bên có thể nói là thế lực ngang nhau. Phía Ngõa Lạt sở dĩ bi quan như vậy là bởi vì bọn họ đã nhận được tin tức, bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm vẫn luôn giữ trung lập không biết phát điên cái gì, đã ngang nhiên tuyên bố dụng binh với Ngõa Lạt.
Mắt thấy sự tan rã không thể tránh được nữa, lúc này Hỏa Si vội vàng chạy đến.
Thủ lĩnh Lặc Cổ Tích A Khắc Lạp của bộ lạc Ngạc Nhĩ Đa Tư trầm giọng nói:
– Hỏa Si đại nhân, ngài vừa mới tới, chắc là vẫn không biết đi. Bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm đã tuyên chiến với chúng ta rồi, có bọn họ gia nhập, cho dù Diệc Bất Lạc còn sống thì chúng ta có thể đối kháng với Bá Nhan cũng đứng giữa hai đầu, huống hồ là trong tình hình này. Ngài cho rằng chúng ta vẫn có thể quyết chiến một trận sao? Theo ta thấy, chi bằng bây giờ xin hàng giống như Bá Nhan Mãnh Khả để bảo tồn thực lực của chúng ta.
Hỏa Si mỉm cười nói:
– A Khắc Lạp đại nhân, ngài cho rằng sau khi chúng ta năm lần bảy lượt làm bậy, bây giờ xin hàng thì Bá Nhan Mãnh Khả sẽ không bắt đầu tính nợ với chúng ta sao? Chư vị đại nhân, các vị là hậu duệ của Thiên Thánh Khả Hãn, là hậu duệ của Oa Khoát Đài, A Lý Bất Ca tôn quý, thế như Bá Nhan đối xử với các ngài thế nào chứ?
– Các vị đều là đại nhân tôn quý, mà Bá Nhan Mãnh Khả lại lấy danh hiệu người kế thừa duy nhất của Hoàng Kim Hãn Đình, cưỡng ép trướng ở của các vị chỉ có thể xưng là trạch, mà không xưng điện, tua mũ của các vị không thể vượt qua bốn vạch, thậm chí là chỉ cho phép quỳ không được ngồi, cực kỳ nhục nhã, các vị đều là hậu nhân của anh hùng, có thể nhịn được nỗi nhục này sao? Các vị có thể chịu nhiều áp bức như vậy sao?
– Không sai! Bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm tuyên chiến với chúng ta rồi, nhưng chúng ta vốn biết, hậu nhân của Hợp Tát Nhi hệ sớm muộn gì cũng sẽ đứng chung một chiến tuyến với Bá Nhan Mãnh Khả, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ tuyên chiến với chúng ta, không phải sao?
Hỏa Si cất bước dài đến trung tâm đại điện rộng lớn, cao giọng nói:
– Khoa Nhĩ Thấm và người Thát Đát liên thủ, ba Vạn Hộ chúng ta đích thật không phải là đối thủ, thế nhưng các ngươi đã quên thảo nguyên hiện nay đã không chỉ có hai con mãnh hổ là chúng ta và người Thát Đát sao? Ta có thể nói cho các ngươi biết một tin tức chính xác, ở phía bắc, Đại Tể Nông (Phó Khả Hãn) mà chính miệng Bá Nhan Mãnh Khả phong Bắc Anh Vương Dương Anh đã ruồng bỏ ông ta.