Bạn đang đọc Ngược Chiều Ánh Sáng Anh Đến Bên Em FULL – Chương 52
Sau sự kiện lễ kỷ niệm, Đồng Phó Ngôn trở lại nhịp sống vội vã như trước kia, ngoại trừ phải lo xử lý bản án giết người liên hoàn, anh còn bận rộn những chuyện khác trong cục, lúc về căn hộ, anh luôn phải mang về một đống tư liệu, một mình vào trong thư phòng, đọc tư liệu đến tận rạng sáng.
Có đôi khi đã đến đêm khuya, anh đặc biệt mệt mỏi nên trở về giường ôm Giản Ninh, định nhắm mắt nghỉ ngơi mấy tiếng.
Nhưng lại có một cú điện thoại trực tiếp đánh tan cơn buồn ngủ của anh, Đồng Phó Ngôn lập tức thay quần áo, cầm tư liệu vội vàng trở về cục.
Giản Ninh rất đau lòng cho anh, đau lòng khi thấy công việc của anh mệt nhọc như vậy, có đôi khi còn bị người khác hiểu lầm, nhưng không hề nhận được một lời xin lỗi.
Đau lòng lại còn bất lực.
Giản Ninh chỉ có thể cố gắng hết mình, vì Đồng Phó Ngôn mà chia sẻ mệt nhọc cùng anh, ví dụ như chuẩn bị kỹ càng bữa tối cho anh, trước khi anh về nhà thì cô đã chuẩn bị sẵn quần áo cho anh, pha nước tắm để đến lúc anh về thì đã có sẵn nước ấm để tắm.
Nhịp sống của cô mỗi ngày cũng rất theo quy luật, rời giường rửa mặt sau đó vào thư phòng phiên dịch, passport và visa đều được chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn chờ đến ngày bay đến Afghanistan.
Nhưng cũng có những chuyện vụn vặt ngẫu nhiên phát sinh.
Ví dụ như gần đây thường có người bấm chuông căn hộ rồi để một hộp quà đe dọa trước cửa, bên trong đều là những thứ rất buồn nôn, nhưng Giản Ninh đã sớm tập thành thói quen, sau khi thu thập xong liền ném vào trong thùng rác dưới lầu.
Cô không biết vì sao nhóm người kia lại làm những hành động này, Giản Ninh đang định hỏi Đồng Phó Ngôn, thì lại thấy dưới đáy mắt của anh trông thật tiều tụy, nhưng anh vẫn cố chịu đựng để cô không lo lắng, cố nén cơn buồn ngủ chỉ để nói chuyện phiếm cùng cô, lúc cô nhìn thấy nụ cười thản nhiên trong đôi mắt anh che dấu những ủ rũ mệt nhọc trong công việc, cô liền từ bỏ ý định hỏi anh.
Bởi vì cô không muốn anh lại phải mệt nhọc đi lo những chuyện này cho cô nữa.
Mà Triệu Mật cũng lâu rồi chưa gặp Giản Ninh, liền ưỡn cái bụng đã nhô cao, bắt Tống Yến hộ tống, đến thăm Giản Ninh.
Giản Ninh cẩn thận chiêu đãi cô, về sau cũng nhờ nói chuyện cùng Tống Yến cô mới hiểu được nguyên nhân.
“Chu Gia, cũng chính là người đàn ông lúc trước gọi điện thoại đe dọa em, hắn là lão đại của tập đoàn chuyên buôn lậu thuốc phiện.
Trước đó Đồng Phó Ngôn làm nội ứng dưới trướng của hắn, về sau bị người khác tiết lộ chuyện cơ mật, lúc đấy mới vấp phải thất bại.”
Triệu Mật đang xem tivi trong phòng khách, Tống Yến cũng không muốn cô biết mấy loại chuyện hắc ám này, lấy cớ dẫn Giản Ninh vào thư phòng.
“Chu Gia biết Đồng Phó Ngôn là nội ứng, vì sao không động thủ trực tiếp giết anh ấy?”
Giản Ninh không biết trong suốt quá trình đã xảy ra chuyện gì, nhưng theo suy nghĩ của người bình thường, bị người khác phản bội ắt hẳn sẽ có ý định trả thù, huống chi là phần tử hung ác buôn lậu thuốc phiện.
“Ngay từ đầu hắn đã muốn giết Đồng Phó Ngôn, nhưng cũng nhờ có Quách Chí lén lút cứu Đồng Phó Ngôn ra.
Em không tưởng tượng được một người nhát gan như vậy, thế mà cũng dám lái xe hàng húc thẳng tới, để đám người kia không dám tới gần, trực tiếp dẫn Đồng Phó Ngôn tới trước mặt tụi anh.” Tống Yến nhìn cô: “Quách Chí trước kia là đàn em của Chu Gia, về sau cậu ấy tự thú tội, ngồi tù mấy năm, ra tù liền hoàn lương làm người đàng hoàng.”
Giản Ninh kinh ngạc đến nỗi bờ môi hơi mở ra, rất khó tưởng tượng bình thường Quách Chí cà lơ phất phơ như vậy, vậy mà sẽ nghĩa khí chấp nhận mạo hiểm, cô lập tức càng thêm phần kính nể anh ta.
Tống Yến đứng trước cửa sổ sát đất, ánh nắng vàng ươm hắt trên người anh, lúc anh nói lời này, nghe có vẻ rất nặng nề.
Bởi chính anh đang tự mở miệng vết thương của mình ra thêm một lần nữa, nhớ lại thời điểm đó, nỗi đau xót cùng thống khổ không thể nào hình dung rõ ràng được.
Giản Ninh không hỏi thêm nữa, khi nhìn thấy biểu cảm của Tống Yến đặc biệt nặng nề, cô bỗng nhiên nhận ra mình đã làm sai chuyện gì, dẫu biết nguyên nhân có phần đau lòng mà cô vẫn cố moi vết sẹo trong lòng của Tống Yến ra.
Tống Yến đắng chát cười một tiếng, hơi cúi đầu: “Về phần nguyên nhận vì sao hắn không động thủ, thì có lẽ là bởi vì Trình Dịch đi.”
Giản Ninh sửng sốt một chút, phát hiện Tống Yến vẫn đang nói về quá khứ nặng nề kia, rất nhanh liền hồi đáp: “Cái tên tội phạm đã trốn ra nước ngoài?”
Tống Yến gật đầu trả lời cô: “Chính là hắn.
Chu Gia muốn diệt trừ Trình Dịch, để hắn có thể khuếch trương thế lực của bản thân, nhưng hắn tìm không thấy Trình Dịch.
Lá gan cũng rất lớn, định liên thủ với cảnh sát, đây chính là lý do vì sao khoảng thời gian trước hai người mới được sống yên bình như vậy, đó là bởi vì Chu Gia đang tận lực lấy lòng Đồng Phó Ngôn.”
“Đồng Phó Ngôn là cảnh sát, làm sao có thể, làm sao anh ấy lại nguyện ý liên thủ với Chu Gia?” Giản Ninh hiểu rõ Đồng Phó Ngôn, cô tin vào cốt khí cùng chí khí của anh.
“Đồng Phó Ngôn đương nhiên không nguyện ý.” Tống Yến trả lời cô: “Cậu ấy một lòng muốn phá hủy băng đảng buôn lậu thuốc phiện, Chu Gia bọn chúng bị bức ép đến mức nóng nảy, chó cùng rứt giậu, trái lại muốn đối phó với Đồng Phó Ngôn trước.”
Ngón tay của cô đang nắm chặt trong lòng bàn tay, Giản Ninh cảm giác được lớp mồ hôi chảy ra khỏi da thịt, dinh dính nhơn nhớt đặc biệt không thoải mái, có chút thả lòng tay ra, vắt về phía đằng sau lưng, không biết làm sao ngón tay lại vô thức xoắn lại.
“Em cũng không cần quá lo lắng.” Tống Yến an ủi vỗ vai của cô: “Đồng Phó Ngôn là hạng người gì, em cũng không phải không hiểu rõ.
Chiến trường ở Trung Đông ác liệt thế nào mà nó còn có thể sống sót trở về, nên trên mảnh đất quê hương này, nó cũng sẽ sống sót lành lặn thôi.”
“Chu Gia không chỉ trả thù có mỗi Đồng Phó Ngôn, đúng không.” Giản Ninh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tống Yến, bị Tống Yến nhìn chằm chằm dưới một ánh mắt kinh hãi.
Giản Ninh còn nói: “Cục trưởng Ngụy, anh, Đồng Phó Ngôn và cả những anh em trong cục của các anh, cũng là đối tượng bị bọn chúng trả thù, có đúng không.”
Câu hỏi của cô tới đột ngột, Tống Yến không kịp phản ứng, thế nên cũng không trả lời.
“Đối với Triệu Mật, em tin tưởng anh nhất định có thể bảo vệ cô ấy, nhưng ám tiễn khó phòng (1), chúng ta không biết lúc nào thì ám tiễn sẽ chĩa về phía mình.” Giản Ninh nói: “Anh chớ có trách em nói chuyện không dễ nghe, nhưng Triệu Mật hiện tại đang mang thai, chịu không được sóng lớn, cho nên anh có thể rời khỏi nơi đấy được không?”
(1) Câu đầy đủ là ‘Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng’: có nghĩa là công kích công khai dễ tránh, công kích âm thầm thì khó phòng bị.
“Anh cũng muốn rời khỏi đấy, ai mà chẳng muốn an ổn sống qua ngày, rời khỏi cái vòng tròn hắc ám này, nhưng một khi đã đi vào, em sẽ hiểu rằng căn bản là em sẽ không về được.” Gương mặt của Tống Yến ẩn nấp dưới ánh nắng, trở nên mơ hồ hoảng hốt: “Anh cũng từng làm nội ứng, có quen biết những do thám bên đường, một khi quen biết và kết giao với họ, anh lại không thể cắt đứt mối quan hệ đấy.”
“Không cắt đứt được?”
“Do thám tựa như mạng nhện, mạng lưới phức tạp, nhưng cũng chặt chẽ không thể tách rời với công tác điều tra của cảnh sát tụi anh.
Anh biết do thám cùng những đồng nghiệp khác cũng có quen biết do thám, có thể cung cấp cho tụi anh rất nhiều tin tức, mà tụi anh cũng sẽ cung cấp thứ mà bọn họ cần.” Ngón tay của Tống Yến hơi gõ mặt bàn, từng tiếng gõ nặng nề lại còn chậm rãi: “Anh không thể ngay lập tức cắt đứt những mối quan hệ này, cũng không thể ngay lập tức rời xa cái vực thẳm đen tối này.
Nhưng anh xin thề, Mật Mật tuyệt đối sẽ không nhận bất kỳ nguy hiểm nào, cho dù anh có chết đi chăng nữa, cũng sẽ không.”
Bọn họ đã lập lời thề, gắn liền với chính sinh mệnh của bọn họ, Giản Ninh rất rõ ràng, cho nên cô không còn lời nào để nói.
Sau khi tỉnh táo tâm sự xong, Tống Yến đứng dậy muốn rời khỏi thư phòng, đi tới cửa, bàn tay đang vịn trên nắm khóa cửa, rồi dừng lại giống như anh vừa nhớ đến chuyện gì đấy, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Giản Ninh.
Giọng nói của anh nhẹ nhàng, nói với Giản Ninh: “Anh suýt nữa thì quên mất chuyện này, bây giờ mới nhớ ra.
Lúc Đồng Phó Ngôn của em họp trong cục, có thương lượng thảo luận cùng với cục trưởng Ngụy, và đã nhận được lệnh giam Đường Tề Đông tiến hành điều tra.”
Tin tức này không thể nghi ngờ gì chính là một tin nhai đi nhai lại, thực sự không phải bởi vì kỳ thị hay do nguyên nhân nào khác, có lẽ giác quan thứ sáu của phụ nữ nhạy bén đến mức có thể nói là đoán mệnh, từ lần đầu gặp đến giờ Giản Ninh luôn ngờ ngợ cảm thấy Đường Tề Đông này trong lòng tuyệt đối có quỷ.
Mặc dù không biết Đường Tề Đông có phải nội gián hay không, nhưng chỉ cần tiến hành điều tra, đến khi tin tức được chứng thực, bọn họ cũng có thể thả lỏng cảnh giác.
Giản Ninh vừa nghĩ như vậy, đôi mắt lúc đầu bị che lấp bởi bóng tối cũng dần trở nên tươi sáng, cảm giác con đường phía trước sáng sủa hơn nhiều.
—— ——
Màn đêm yên tỉnh đã kéo xuống, cửa sổ phòng ngủ mở hờ, thuận tiện cho làn gió mát mẻ khô ráo thổi vào, khiến màn cửa rung rinh nhè nhẹ theo từng cơn gió, trên chiếc giường đôi rộng rãi chỉ có một cô gái với thân hình gợi cảm mềm mại nằm cô đơn tại một góc.
Đây là ngày thứ tư Đồng Phó Ngôn tăng ca trong cục.
Giản Ninh nằm ở trên giường, đã thật lâu cô không được nhìn thấy Đồng Phó Ngôn ở trong nhà nghỉ ngơi yên ổn một hôm, trong đầu nhớ thương cực kì.
Rất nhiều lần cô muốn chạy thẳng đến cục công an, nhưng mấy ngày nay mấy hộp quà đe dọa được đưa tới căn hộ càng ngày càng đáng sợ, thậm chí có đôi khi Giản Ninh đi ra ngoài, đều cảm nhận được có người đang theo dõi mình.
Thậm chí đã hơn nửa đêm còn có người gõ cửa, gõ liên tục, nhưng đến khi mở cửa lại không thấy bóng dáng đâu.
Cô bị dọa cho sức cùng lực kiệt, cả người càng trở nên mẫn cảm, chỉ có thể ở yên trong căn hộ.
Giản Ninh trở mình, chiếc chăn bông mền mại phủ trên người cô, cô nhắm mí mắt nặng nề lại, trong đầu mơ mơ màng màng.
Tựa hồ như đang chìm vào mộng cảnh, nhưng một giây sau, ở phía cánh tay, cô cảm nhận được có cảm giác mát lạnh như băng đang truyền tới, nó dọa cho cô phải tỉnh giấc, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào gian phòng đen như mực.
“Là anh, Đồng Phó Ngôn đây.”
Căn phòng tối như mực không thấy được bất kỳ thứ gì, giọng nói trầm ấm của Đồng Phó Ngôn tạo cho cô cảm giác an toàn, Giản Ninh cuối cùng mới thong thả bình tĩnh trở lại.
“Không phải anh còn đang tăng ca trong cục sao?”
Cô nhìn chằm chằm vào gian phòng tối mù, mờ mịt hỏi anh.
Cách một lớp chăn bông mềm mại, anh đưa tay ôm lấy Giản Ninh: “Công việc đã được xử lý ổn thỏa, cho nên anh liền về nhà.”
“Xử lý xong rồi?” Giản Ninh lộ ra kinh ngạc.
Hình như tâm tình của Đồng Phó Ngôn rất tốt, lúc nói chuyện còn tràn ngập vui sướng, thậm chí còn nói đùa: “Nhớ trong nhà có một tiểu kiều thê đang chờ mình về nhà, lòng chỉ muốn về, cho nên anh làm việc rất hăng say, nhanh chóng xử lý xong công việc hết rồi.”
Giản Ninh được anh ôm thật dễ chịu, đã lâu không ôm ấp khiến cô lười biếng ngáp một cái.
“Nói cho em nghe một tin tốt.” Đồng Phó Ngôn dán chặt bên tai của cô, bởi vì gần đây quá bận, trên cằm của anh đã mọc râu ria rập rạp, cọ cọ vào cổ của Giản Ninh, khiến cô cảm thấy thật ngứa ngáy.
“Chuyện gì?”
“Tất cả mọi chuyện anh đều xử lý xong, cho nên anh đã xin nghỉ phép trong cục, cục trưởng Ngụy cũng đồng ý.
Cho nên chuyến này đến Afghanistan, có lẽ em không thể đi một mình, mà phải dẫn thêm một tên vướng víu nữa đi theo.” Anh nửa đùa nửa thật, khẽ hôn trên vành tai của cô, khiến Giản Ninh khẽ “Ừm” một tiếng.
“Anh cũng đi?” Giản Ninh khó nén kinh ngạc trong đầu: “Em tưởng là anh sẽ không đi được, khi đó chúng ta nói đến chuyện này, anh chỉ tẻ nhạt…..”
“Anh muốn cho em một bất ngờ, sao có thể để em phát hiện được.” Môi của anh rơi trên chiếc cổ trắng hồng tinh tế của Giản Ninh: “Nhưng lúc đó nhìn thấy em thất vọng, trong đầu anh đặc biệt không dễ chịu, nhưng khi đó anh không thể xác định có thể bớt một chút thời gian để đi cùng em hay không, cho nên coi như tạo cho em một sự bất ngờ đi…..!Ông trời cuối cùng cũng để chúng ta toại nguyện một lần.”
Giản Ninh khẽ gật đầu, trong lòng vui mừng khấp khởi tựa như những cơn sóng ngoài biển khơi khiến cô phải bật cười.
Sau đó liền đưa tay, ôm lấy eo của Đồng Phó Ngôn, nũng nịu cọ xát vào thân thể của anh: “Đúng vậy, cuối cùng ông ấy cũng để chúng ta toại nguyện một lần, có thể giúp chúng ta quay lại quãng thời gian vui vẻ đi chơi xa một chuyến.”.