Bạn đang đọc Ngược Chiều Ánh Sáng Anh Đến Bên Em FULL – Chương 51
Bởi vì ban nãy tới trễ, Giản Ninh và Đồng Phó Ngôn chỉ ngẫu hứng chọn đại một chỗ ngồi, mà vị trí lại tương đối gần khán đài.
Người chủ trì đứng trên khán đài, còn đang thăm dò tìm kiếm tung tích của Giản Ninh, và cũng rất nhanh phát hiện ra bọn họ.
Đồng Phó Ngôn cảm nhận được mọi ánh mắt đang chĩa về phía bọn họ, giống như những người chung quanh đang ngồi ăn dưa xem kịch vui.
Anh nâng tay trái lên, ngón tay lạnh như băng sờ nhẹ lên gương mặt Giản Ninh, hạ giọng nói: “Xem ra chúng ta gặp phiền toái rồi.”
Giản Ninh mở to mắt, những ánh mắt xung quanh khiến cô khó chịu, ngẩng đầu lên từ bờ vai của Đồng Phó Ngôn: “Không có cách nào, trước đây em quá càn rỡ, nên chắc chắn bây giờ bọn họ phải nắm bắt cơ hội giễu cợt em, tránh không được đâu, họ còn muốn anh chịu trận cùng bị trêu chọc với em.”
Đồng Phó Ngôn cười cười: “Chỉ cần là cùng với em, tất cả mọi chuyện anh đều sẽ tiếp nhận.”
Lễ kỷ niệm náo nhiệt như vậy, người chủ trì khó tránh khỏi sẽ tìm vài người trêu chọc một hồi cho khán giả thêm phần phấn khởi náo nhiệt giữa các tiết mục biểu diễn.
Cho nên khi microphone rơi xuống tay Đồng Phó Ngôn, cả hai đều không có biểu hiện gì bất ngờ.
Anh đứng lên giữa đám đông, dưới những ánh mắt nảy lửa đang chĩa về phía mình, anh nắm tay Giản Ninh, chậm rãi đi lên phía khán đài.
Hồi trước người chủ trì chính là đàn anh trong câu lạc bộ hùng biện cùng với Giản Ninh, trời sinh lắm mồm và cực kỳ thích náo nhiệt, chứng kiến hai người trời sinh một cặp đang bước lên trên khán đài, anh ta vội vàng góp vui: “Giản Ninh của chúng ta càng ngày càng xinh đẹp nhe.”
Vừa nói ánh mắt của anh ta lại rơi trên Đồng Phó Ngôn: “Đây là em rể đúng không, trông cũng thật tuấn tú, nếu không thì làm sao có thể được Giản Ninh nhà chúng ta coi trọng cơ chứ.”
Dưới khán đài đã có người cười ra tiếng, lúc trước Giản Ninh mắt ngếch lên trời kiêu căng tự phụ, số lượng nam sinh mà cô đã từ chối chắc cũng có thể xếp một vòng quanh cái quảng trường này, cho nên tất cả mọi người bây giờ đang nhìn chăm chú xem coi người đàn ông như thế nào mà có thể câu đi hồn phách của Giản Ninh.
Xem xét một hồi, quả nhiên là khuôn mặt tuấn nhã khí chất lỗi lạc, rất phù hợp với thẩm mỹ của Giản Ninh.
Chỉ có điều bọn họ cũng không biết về câu chuyện tình yêu của hai người kia sâu đậm thế nào.
“Đàn anh nhiều năm không gặp, vẫn cái bộ dạng này.” Giản Ninh chế nhạo anh ta.
Tuy nhiên người chủ trì có da mặt dày vô địch không ai sánh bằng, anh ta chỉ cười cười coi như không có chuyện gì, ngược lại đề nghị để hai người bọn họ hát một bài, xem như tiết mục giữa giờ trong lễ kỷ niệm thành lập trường.
Nói đều đã nói ra, Giản Ninh cũng không tiện cự tuyệt, chỉ đưa ánh mắt rơi trên người Đồng Phó Ngôn, có chút nhếch miệng: “Thật sự trốn không thoát.”
Đồng Phó Ngôn cười nhìn cô: “Cũng đúng lúc.”
“?” Giản Ninh nghi hoặc mà nhìn anh.
Vừa vặn cái gì?
Đồng Phó Ngôn cười không nói, chỉ lấy microphone từ người chủ trì, sau đó lại quay người về phía Giản Ninh, thấp giọng nói: “Có một ca khúc anh muốn tặng cho em, cũng đang phân vân không biết nên tặng lúc nào, thôi thì ngay lúc này đi.”
Ánh đèn trên khán đài rất chói mắt, hai mắt của Giản Ninh phải híp lại mới có thể nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng đang tươi cười của Đồng Phó Ngôn: “Em biết đánh đàn không?”
Giản Ninh gật đầu, dưới những ánh mắt kinh ngạc, đi thẳng tới cây piano, chậm rãi ngồi xuống.
Chẳng biết lúc nào, ánh đèn đã chuyển sang mờ ảo, chỉ còn lại Đồng Phó Ngôn đứng trên đài, có chút lười biếng tay đút vào túi quần, còn tay khác thì cầm microphone: “Một ca khúc thể hiện tình cảm chân thành của tôi dành cho Giản Ninh —— «Only love ».”
Hay tay của Giản Ninh hơi sững sờ, lập tức tỉnh táo phản ứng lại, ngón tay rơi trên phím đàn, tựa như nước chảy mây trôi trong nháy mắt giai điệu liền ngân vang, truyền vào tai của những người xung quanh.
Mà ngay lúc này, giọng hát trầm ấm mang theo từ tính của Đồng Phó Ngôn đang từ từ vang lên.
“Two a.m.
and the rain is falling Rạng sáng lúc 2 giờ, mưa vẫn rơi không ngừng Here we are at the crossro once again Chúng ta lại lần nữa gặp nhau ngay tại ngã tư đường You’re telling me you’re so confused Em nói với tôi là em rất hoang mang…..”
Những người chung quanh đều bị giọng hát của anh làm cho mê hoặc, lúc đầu quảng trường còn đang ồn ào huyên náo bỗng yên tĩnh trở lại.
Lẳng lặng nghe tiếng hát trầm ấm của anh, ánh đèn hôn ám chiếu hắt trên người anh, khiến cái bóng của anh kéo dài trên đất, kéo dài đến tận vị trí mà Giản Ninh đang đánh đàn piano.
Khi tiếng hát của anh dần dần ngừng lại, đầu của Giản Ninh đã hơi rũ xuống, động tác dưới những ngón tay của cô vẫn tiếp tục lướt trên phím đàn, tiếng đàn du dương trầm bổng vang vọng khắp quảng trường, âm luật đang từ từ nhanh dần chuyển sang một ca khúc khác.
“Speak softly love and hold me warm against your heart Hãy thủ thỉ cùng tôi những lời yêu thương và sưởi ấm tôi bằng trái tim của người I feel your words, the tender trembling moments start Cho tôi cảm nhận những lời của người, để những khoảnh khắc rung động dịu dàng ngân vang We’re in a world, our very own Hai ta ở trong cùng một thế giới chỉ thuộc về riêng chúng ta….”
Giọng hát của Giản Ninh trong trẻo và nhẹ nhàng, chậm rãi hòa quyện nhịp nhàng cùng tiếng đàn.
Đồng Phó Ngôn buông microphone xuống, dưới ánh mắt của tất cả mọi người đang rơi trên người Giản Ninh, anh ngồi sóng vai cùng Giản Ninh.
Ngón tay thon dài của anh cũng rơi trên phím đàn, phối hợp cùng với Giản Ninh, đánh những hợp âm bổ trợ cho giai điệu chính của cô.
Coi như đây là tiết mục bất ngờ nhất trong ngày kỷ niệm thành lập trường, những người lúc trước quen biết hoặc có giao hảo cùng Giản Ninh, sau một màn song ca của cặp đôi này, dường như đều hiểu rõ Giản Ninh có bao nhiêu cảm mến với người đàn ông này.
Đây là do nội tâm của hai người cộng hưởng, Đồng Phó Ngôn đã âm thầm dùng một ca khúc biểu đạt tình yêu với Giản Ninh, mà cô cũng dùng một ca khúc hồi đáp lại tình yêu của anh.
Đến khi hai người bước xuống khán đài, biểu cảm của Giản Ninh tràn đầy kinh ngạc nhìn Đồng Phó Ngôn, thừa dịp chung quanh không có ai, liền tiến đến bên tai của anh nói nhỏ: “Bây giờ em mới biết anh biết đánh đàn, thật sự là thâm tàng bất lộ.”
“Em còn chưa biết rất nhiều thứ về anh.” Đồng Phó Ngôn vuốt gương mặt của cô, lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán của cô: “Cho nên chúng ta càng phải xâm nhập lẫn nhau mới càng hiểu nhau hơn.”
Lúc anh nói thì có vẻ rất đứng đắn, thế nhưng vào tai của Giản Ninh thì lại chuyển thành một ý nghĩa khác biệt, trong đầu lập tức liền hiện lên những hình ảnh hạn chế trẻ vị thành niên, cô ho khan che giấu những suy nghĩ bậy bạ trong đầu của mình.
Đồng Phó Ngôn cười đến độ hai mắt cong cong, quả nhiên là anh hiểu rõ nội tâm của Giản Ninh vừa nghĩ đến cái gì, nhưng chỉ cười không đáp.
Kéo tay của cô đi ra khỏi quảng trường, tiếp tục dọc theo sân trường đi dạo bên ngoài.
Hai người đều thuộc tuýp người thích an tĩnh, vừa trốn ra khỏi cái chỗ ầm ĩ kia thì liền cảm thấy dễ chịu muôn phần.
Họ nắm tay nhau đi dưới hàng cây long não xanh thắm, đèn đường rọi vào kéo dài bóng người, Giản Ninh lại hơi nghiêng đầu, ỷ lại vào anh.
“Only love.” Giản Ninh thốt ra.
“Ừm.” Đồng Phó Ngôn trả lời cô: “Anh biết.”
“Only love can say, chỉ có tình yêu mới quyết định được.” Giản Ninh cầm tay của anh: “Khi đó trong quân doanh tại Afghanistan, có một lần chúng ta cùng một nhóm quân nhân tụ tập nói chuyện dưới đống lửa trại, anh bị bọn họ ép buộc phải hát một bài cho bằng được.
Bài anh hát chính là bài này.
Khi em quan sát anh hát bài hát này, trong lòng cực kỳ không thoải mái.”
Đồng Phó Ngôn cười nhìn cô: “Tưởng anh có người trong lòng?”
Giản Ninh gật đầu trả lời anh: “Bài hát này trước đây em được người khác phiên dịch cho nên mới hiểu ý nghĩa của nó, ‘dẫu cho anh đã biết em có người yêu sâu đậm, nhưng anh vẫn hi vọng em có thể hồi tâm chuyển ý, trở lại bên cạnh anh’.
Khi đó em cho rằng trong lòng của anh đã yêu tha thiết một cô gái, nhưng do nhiều nguyên nhân nên tình yêu của hai người mới bị ngăn trở.”
Đồng Phó Ngôn cười cười: “Mấy cô bé mới lớn đều thích suy diễn như vậy sao?”
“Là vì thích một người, cho nên sẽ trở nên mẫn cảm, chuyện gì cũng suy nghĩ vẩn vơ.”
“Anh sinh ra trong gia đình quân nhân, từ nhỏ đã được bố chỉ dạy cho rất nhiều tư tưởng của quân nhân, cho nên về sau liền ghi danh vào trường quân đội, gia nhập lực lượng Gìn Giữ Hòa Bình, thậm chí cuối cùng trở thành cảnh sát phòng chống ma túy.” Đồng Phó Ngôn nói với cô: “Em cho rằng anh sẽ có thời gian đi cưa gái sao?”
Giản Ninh suy tư một hồi, lắc đầu.
Đồng Phó Ngôn nói tiếp: “Anh kỳ thật đối với phụ nữ cũng không quá hứng thú, mãi cho đến khi anh gặp được em của lúc này, anh mới có chút nhung nhớ, nhưng vẫn luôn khắc chế bản thân, thế mà chỉ cần một cái nhăn mày hay một nụ cười của em thôi cũng đủ dụ hoặc anh rồi.”
“Tại sao anh lại muốn khắc chế, thích một người thì cứ ở cùng nhau, thế này chẳng phải tốt biết mấy?”
Đồng Phó Ngôn dừng bước chân, trong mắt như là biển sâu thâm thúy: “Bởi vì có một nguyên nhân rất đặc biệt.
Thời anh còn làm việc tại Vân Nam, có một người bạn rất thân, làm việc trong cục rất có năng suất, lại hài hước cởi mở hoà mình cùng mọi người trong tổ.
Về sau cậu ấy có nhiệm vụ phải nằm vùng trong băng đảng buôn lậu thuốc phiện, nhưng bất hạnh là cậu ấy lại bị phát hiện thân phận, bọn buôn ma túy trả thù cậu ấy, cho nên chỉ trong vòng một đêm đã giết chết vợ con của cậu ấy, ngay cả nhà cửa cũng bị thiêu rụi.
Lúc cậu ấy biết tin tức này, chính là đang lẩn trốn bọn buôn ma túy truy sát, cũng cố gắng bí mật ẩn dật mới có thể đi vào bệnh viện, nhìn hai thi thể lạnh băng trong nhà tang lễ lần cuối, lúc đấy cậu ấy chỉ biết quỳ gối nghẹn ngào khóc rống.”
Giản Ninh nghe anh kể chuyện, cảm giác được sự bi thống và tuyệt vọng đến thấu xương, khắc chế không được nắm chặt tay anh, cô muốn an ủi anh thế nhưng lại không biết nên nói cái gì.
“Về sau anh đứng ở trong hành lang hút thuốc, suy nghĩ rất nhiều chuyện.” Ánh mắt Đồng Phó Ngôn rất kiên nghị: “Quãng thời gian về sau, anh đã phải chứng kiến quá nhiều người chết bởi bị đạn bắn, chứng kiến quá nhiều tuyệt vọng cùng thống khổ, và ngay cả bản thân anh cũng càng ngày càng đến gần cửa tử, rất nhiều lần họng súng đã chĩa ngay trên đầu của anh, chỉ thiếu bước bóp cò nữa thôi.”
“Em nghe Đường Hiểu Ninh nói, trước đây anh từng hít ma túy, là do nguyên nhân gì?”
“Bởi vì nhiệm vụ.” Anh trả lời: “Trong một nhiệm vụ anh phải làm nội gián, lúc đấy thủ lĩnh của băng đảng buôn ma túy hoài nghi anh.
Để tiêu diệt băng buôn lậu thuốc phiện này, có thể nói là tụi anh đã bỏ ra rất nhiều thời giờ, vì không để cho công sức của tập thể hy sinh uổng phí, anh đã hít ma túy ngay trước mặt của bọn chúng, và giành được lòng tin của bọn chúng.”
Lúc anh nói tựa mây trôi nước chảy, thế nhưng trong lòng Giản Ninh đã khó chịu vô cùng.
“Chẳng lẽ anh không bao giờ hối hận sao?”
Đồng Phó Ngôn không chút do dự trả lời cô: “Không hối hận.
Anh chỉ dày vò mấy tháng trong trại cai nghiện, thật ra anh đã từng hối hận rất nhiều chuyện, nhưng anh chưa bao giờ hối hận khi trở thành cảnh sát phòng chống ma túy.”
“Vì sao?”
“Lúc còn ở Vân Nam, anh đã gặp rất nhiều đứa bé phải bỏ học từ sớm, tính tình thì cực kỳ nóng nảy, hút thuốc đánh nhau như cơm bữa.
Thậm chí còn có những đứa phải mạo hiểm làm thuê cho băng đảng buôn ma túy như đi hái cây anh túc (cây thuốc phiện), vận chuyển ma tuý, chủ yếu là vì khoản tiền lương kếch xù.” Lúc Đồng Phó Ngôn nói những chuyện này, cực kỳ bình tĩnh: “Anh cũng đã gặp những người vì hít ma túy mà tán gia bại sản, thậm chí còn thiếu tiền bọn cho vay nặng lãi, cuối cùng bị chúng đột kích chém chết ngay trên đường.”
“Những chuyện anh từng trải qua thật sự là còn đen tối tuyệt vọng hơn nhiều so với tưởng tượng của em.” Giản Ninh ôm chặt lấy anh: “Cho nên đây cũng là nguyên nhân vì sao anh lại chọn nghề cảnh sát phòng chống ma túy sao, vì không muốn những người khác phải lâm vào vực sâu, không thể tự mình thoát ra được.”
“Không có vĩ đại như vậy.” Đồng Phó Ngôn cười cười: “Anh chỉ muốn những người xung quanh mình, bất luận có nhận biết hay không, đều có thể tránh xa ma tuý một chút, như vậy thì chẳng phải cuộc sống sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều sao.”
Giản Ninh an tĩnh thật lâu, ngửa đầu nhìn Đồng Phó Ngôn, nói: “Điều này thật vĩ đại.
Em vẫn luôn không thể giúp được gì cho anh, nhưng em sẽ cố gắng hết sức không gây phiền phức cho anh.
Nếu có một ngày anh lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, em nhất định sẽ giúp anh lựa chọn biện pháp tối ưu nhất, coi như em làm để diệt trừ kẻ xấu, thì bản thân cũng sẽ không phải hối hận.”
Tác giả có lời muốn nói:
Bất tri bất giác quyển truyện đã đến những chương cuối, sau đây là chuyến hành trình đến Afghanistan, lại một cái diễn biến lớn rồi sẽ đến hoàn văn.
Có đôi khi nghe những bài hát để viết truyện, liền sẽ nghĩ tới những vị cảnh sát phòng chống ma túy trong bóng đêm dùng sinh mệnh của họ bảo hộ chúng ta, còn có những chiến sĩ đang canh giữ biên cương….
Gần đây lúc tôi nghe một ca khúc, có một người đã bình luận thế này “Nào có cái gì gọi là năm tháng yên bình, chỉ là ngoài kia đã có những người ngăn cản những tội ác nên chúng ta mới không nhìn thấy thôi.”
Tôi xem xong bỗng nhiên trong đầu liền cảm thấy khó chịu không thể diễn tả nên lời.
Mà lúc tôi vừa mới bắt đầu viết truyện này, thật ra là muốn viết về cuộc sống của những vị cảnh sát phòng chống ma túy thật không dễ dàng, nhưng sau khi viết lại muốn viết nhiều về cuộc sống ấm áp tương hỗ giữa Giản Ninh và Đồng Phó Ngôn.
Giản Ninh có những nguyên nhân về gia đình cùng Đồng Phó Ngôn đã trải qua những rất nhiều điều trong công việc, rất dễ dàng tìm được an ủi từ đối phương, giống như là họ đã tìm được bến đỗ của chính mình..