Ngừng Yêu Anh, Em Không Làm Được...!!

Chương 17: Xin Anh... Cười Lên Đi


Bạn đang đọc Ngừng Yêu Anh, Em Không Làm Được…!!: Chương 17: Xin Anh… Cười Lên Đi


-Ánh Nhi, quyết định của em..? – Tiến bình thản ngồi dò xét ý nghĩ của Ánh Nhi, về hoặc không về Mỹ, môi khẽ nhếch lên khiến hai đồng tiền sâu vào rất đẹp huyền ảo mà lại chẳng thể nắm bắt được nội tâm đang nghĩ gì
_Lát em đi học, về sẽ trả lời cho anh – Ánh Nhi khẽ cười nhẹ nói, ánh mắt thoáng chút khó xử
_Ngốc, anh đợi em – Tiến nói xong khẽ cười rồi đứng dậy, cái dáng cao dong dỏng thong thả bỏ tay vào túi quần bước chậm chạp ra xe hơi trước cửa, bước đi bình tĩnh, đầy kiên quyết
_Ước gì… em có thể bình tĩnh và kiên định như anh… – Ánh Nhi nhìn Tiến sau đó khẽ thở dài
_Sẽ được thôi Nhi Ngốc – Tiến khẽ cười nói vọng lại, khiến Nhi cười một chút
_Cám ơn anh… – Ánh Nhi cười nhẹ, bóng dáng ệt mỏi kèm theo mái tóc dài cứ thế mà bay trong gió theo từng bước chân vào nhà
Trong phòng
_Ánh Nhi, chaiyo (chaiyo = cố lên của tiếng trung đã được phiên âm) – Ánh Nhi nhìn mình vào gương, hàng lông mi dài khẽ nhấp nháy, ánh mắt nâu buôn nay lại càng thêm màu nâu đậm hơn, đôi môi khẽ hé nụ cười, đôi môi Ánh Nhi vốn đã đỏ hồng mọng nước nay lại càng tô thêm nét quyến rũ bởi nụ cười… tự tin đầy sức sống
_Mama, con đi học ạ – Ánh Nhi xách cặp nhanh chóng chạy ra, không kịp để mẹ nuôi nói tiếng nào, vì hôm nay, cô lại muốn đi trễ một tí, ít nhất là không muốn cảm giác chờ đợi ai đó, cô sợ…. cô không chịu đựng được, mái tóc được Ánh Nhi buộc gọn gàng cao nhồng bằng đồ buộc tóc màu hồng trắng, ánh mắt cứ như mang nét cười, nhưng chỉ ai nhìn thẳng vào con ngươi đó… mới thấy được, ánh mắt Ánh Nhi, đã chẳng còn biết cười như trước, tay đeo dây chuyền TFBOYS cỏ bốn lá, nhìn cô bên ngoài, chẳng ai biết được cô nghĩ gì, chỉ biết, nhìn cô như đang rất vui
Vào trường
_Hello – Ánh Nhi nở nụ cười tươi nói, đúng vậy, cừoi chưa chắc là đã vui
_Hôm nay vào trễ nha, nhanh lên vào hàng, nếu không sẽ không theo kịp – Vy cười quắc Ánh Nhi lại hàng nói, lúc cô đang vào chính là lúc hàng ngũ đang lên lớp, nên cô đứng cuối hàng, Minh đứng trên cô vài người, cũng chẳng nói năng hay nhìn cô, khiến cô khẽ nhói
_Uhm – Ánh Nhi đột nhiên cảm thấy như có cái gì đó đâm vào tim, khẽ cười một chút, vừa vào, cô chính là đã chuyển mắt đi tìm Minh, phải nói là vừa vào ánh mắt cô đã tập trung ngay vào Minh, chẳng biết sao, trong một đám đông rộng lớn đó, dù có đến bao nhiêu người, ánh mắt cô từ lúc bắt đầu đã nhìn vào Minh không rời mắt, và cô thấy thật hối hận vì điều đó, vì Minh bây giờ, sao khác quá… khuôn mặt chẳng còn nét cười, ánh mắt cũng lạnh đi hết 7 8 phần, khiến tim cô không nhịn được mà nhói lên đau đớn, cô chính là cảm thấy rất đau, nụ cười đó… cô muốn thấy nó…
Lên lớp
_Hôm nay mày với Minh sao 2 đứa im re vậy? Tao thấy mày cười hơi nhiều hơn mọi hôm nha, còn thằng Minh đầu đến cuối giờ từ tuần qua chẳng hó hé tiếng nào – Tiên quay xuống nhìn Ánh nhi hỏi
_Chia tay rồi – Ánh Nhi nói ra câu này, nhưng mắt thì như muốn khóc, tim cô đang rất dồn dập, giọng bình thản xen chút nét cười, nhưng tim không ngừng cào xé, là cô không tốt, không xứng đáng với tình yêu của Minh, là do cô… tất cả đều do cô
_Sao? – Cả Tiên, Bình, Vy, Trâm, Giang một lượt quay lại nhìn cô ngạc nhiên không biết nói gì
_Thật đấy – Ánh Nhi khẽ cười vui đùa, như ý đang nói, chia tay Minh, cô chính là không đau, không cảm xúc, ừ, cô là người vô cảm mà, thử hỏi, trên thế giới, dù cặp đôi không yêu nhau cho lắm, nhưng khi chia tay vẫn mang chút nét buồn, còn cô? sáng đến tối, cười, cười và cười, biết sao giờ? nước mắt cô cạn rồi, và dù cô vô cảm đến đâu cũng chẳng có ai chia tay người mình quen, đằng này, trong lúc quen, miệng của cô suốt ngày Minh, Minh, Minh và Minh, chẳng còn gì khác, vậy thử hỏi, nếu cô quả thật đang vui, chắc cô chết lâu rồi
_Chia tay mà sao nhìn vui thế, ai chia tay trước? – Giang bất ngờ hỏi, khiến cô có chút nhói nhói, là ai… chia tay trước?
_Vui kệ tui… tui có bạn trai mới rồi – Ánh Nhi khẽ cười nói, bất quá xem như cô làm người xấu, ừ thì lăng nhăng trong tình yêu, nhưng bản thân cô, thật muốn chạy đến ôm Minh mà xin lỗi, vì trái tim cô, tựa bao giờ, đã chẳng còn chỗ trống cho ai khác nữa…

_Vậy là bà quen người khác chia tay với thằng Minh hả? – Vy quay qua hỏi
_Sao cũng được – Ánh Nhi khẽ né tránh, lấy tập ra vờ làm bài
_Bó tay – Nguyên đám nhìn Nhi & Minh bó tay nói
_”Minh à, cười lên đ, em xin anh đấy…. đừng để em cảm thấy đau lòng và ân hận được không? cho em nhìn thấy… nụ cười của anh… lần cuối đi… chỉ lần này thôi, xin anh… ” – Ánh Nhi trong giờ học nhưng cứ len lén nhìn Minh rồi quay lại cúi sát mặt xuống bặm môi nghĩ, ánh mắt, nụ cười vui vẻ khi nãy, biến đâu mất rồi? chỉ còn lại trái tim đang đau đớn khôn nguôi, và… vài giọt nước dọng ngay khoé mắt chưa kịp rơi xuống đã bị cô dùng lựa ma sát nhanh chóng biến mất, do cô cúi mặt, ai cũng nghĩ là viết bài, nen chẳng ai nghĩ đến, cái con ngốc hay người kia… đang đau đớn đến nhường nào
_”Em…. xin anh… ” – Ánh Nhi khẽ nhìn sang Minh, lúc này… đột nhiên cô thấy gì đó, cô vừa quay lại thì cũng vừa lúc Minh vừa quay đầu từ phía nhìn cô quay đi hướng khác, trái tim cô khẽ đập mạnh, ánh mắt bất giác không thể kiềm chế đã không còn là khẽ nhìn mà là trực tiếp nhìn, và… một người đã thấy điều đó, ánh mắt khẽ trùng xuống đôi chút, cứ như hình tam giác… người đó nhìn Ánh Nhi buồn rầu, Ánh Nhi nhìn Minh đau đớn và lo lắng, Minh lại cố tình nhìn hướng khác, chẳng dám quay đầu lại nhìn… anh cũng như cô, cũng sợ… vì một điều mà anh chẳng thể nào biết được…
Tiết cuối
_Lớp mình xuống sân xếp hàng ra ngoài đi rồi xuống sân, hôm nay lớp mình vắng tiết – Bảo Châu lớp trưởng ra khẩu hiệu, nguyên đám vui mừng ra xếp hàng chuẩn bị xuống lớp, vì cô bận nên lớp được nghỉ một tiết cuối môn *** mà vắng tiết thì được xuống sân chơi
_Đi nào – Khi cả lớp đã xếp hàng ngay ngắn, Châu ra hiệu rồi đi xuống, cả lớp đã xếp hàng xong và ngồi yên trên sảnh chơi không được đi lung tung, Ánh Nhi là lớp phó nên được đi qua lại quản lý lớp, nhìn quanh, chẳng thấy được mục tiêu cô muốn tìm, khẽ lo lắng, đến khi quay đầu lại, thấy Minh đang ở ngoài sân, từ sân chơi muốn lên sảnh thì đi lên mấy bậc thang, Minh đứng dưới, Ánh Nhi đứng trên, cứ thế mà nhìn, bước chân không nghe lời mà cứ thế bước đi
_Vào ngồi vào hàng với lớp đi, tách hàng tức là không thuộc lớp 10A2 – Ánh Nhi bước đi đứng đối diện Minh, đột nhiên chẳng biết sao, cô lại nói thế này, quả thật cả dũng cảm tiến lại nói cô còn không có, huống gì nói những câu này chẳng khác gì muốn chửi Minh? miệng cứ nói, nói xong, thật muốn đào hố chân mình, chỉ khẽ nhìn lên gương mặt băng giá kia, vẫn chẳng thay đổi, thay vào đó chính là càng đen hơn, bất giác khiến cô có chút run sợ, cảm giác này… Minh của cô à không, Minh từng là của cô có sao? cảm giác sao xa lạ quá…
_… – Minh vẫn không nói lời nào, Ánh Nhi thì vẫn trăm năm cúi mặt, chẳng biết được đối phương đang nghĩ gì, chỉ biết, Minh khẽ hừ rồi lạnh lùng cất bước đi thẳng ra chỗ khác, chẳng vào hàng ngồi, mà cũng chẳng ở dưới sân, chỉ đơn giản là lên sảnh nhưng ngồi trên bậc thang
_…. – Ánh Nhi không biết, có cái gì đó đang ươn ướt trên mắt cô, mắt bắt đầu nặng trĩu, lại đau đau nơi lòng ngực… “hừ” chỉ một tiếng không quá nhẹ cũng chẳng quá mạnh, chỉ đơn giản là hừ… chỉ còn cô đứng đó, bước chân chằng biết vì sao như đã chôn tại nơi này…
_Em mất anh thật rồi… – Ánh Nhi khẽ ôm ngực đau đớn khóc, nhưng do cô cúi đầu, nên lại lần nữa, chẳng ai biết cô đang làm gì, nhưng có một ánh mắt, vẫn nhìn cô, khẽ trùng mắt xuống… rồi nhìn sang người con trai cao nhòng anh tuấn đang ngồi trên bậc thang kia, chiếc kính điểm trên gương mặt khôi ngô như sáng lên, môi khẽ nhếch lên sau đó cũng quay lưng đi nơi khác
Về nhà
_Hôm nay, về trễ đấy – Tiến và Nam đồng loạt đều ở nhà cô, khiến cô khá bất ngờ
_Nhà em đâu phải cái nhà ai muốn vào là vào, đi là đi đâu nhợ? – Ánh Nhi khẽ đùa, nụ cười vẫn hiện hữu, thậm chí còn nhiều hơn trước, nhưng… nơi trái tim này, đã không ngừng gào thét, khiến cô thật muốn đổi đi trái tim
_Haha, cô cho là được rồi – Tiến cười rồi hất mặt về phía mẹ nuôi Nhi, rồi quay sang nhìn Nhi hỏi – Sao? Quyết định của em là gì..?
_Em… không biết… – Đúng vậy, trước khi đến lớp, cô nhất quyết muốn về Mỹ không lay động, nhưng sau khi vào lớp, nhìn người con trai tươi cười giờ đã thành chàng trai lạnh lùng mặt liệt kia, tim cô bấy giác nhói lên từng cơn, bỗng nhiên… cô lại sinh ra cảm giác và ý nghĩ.. muốn ở bên chàng trai ấy, dõi theo từng ngày, quý trọng từng giây phút được gặp chàng trai ấy, và hơn nữa… có thể, chỉ là có thể, vì… cô không biết mfinh đã đủ tư cách đó chưa, có thể do chính cô đã tạo nên mặt liệt đó, nên cô muốn… chính tay mình, chính mắt mình nhìn thấy nụ cười kia trở lại, trái tim cô mới bất giác êm dịu đi, cũng cảm thấy bớt có lỗi hơn… quan trọng là… cô biết, nụ cười đó xuất hiện, tức là có người… có thể thay cô yêu Minh, và không có cô, Minh vẫn cười
_Ánh Nhi, em muốn đi bar không? – Tiến nhìn sâu vào mắt Ánh Nhi bình thản hỏi
_Bar? – Ánh Nhi ngu ngốc hỏi, đến khi hỏi xong mới nhận biết được mình hỏi câu hỏi ngu cỡ nào
_Ừa, Bar, ở bả thuộc quyèn sở hữu của anh với thằng Nam – Tiến nhẹ nhàng nói, thật ra Tiến với Nam chính là đứng đầu trong thế giới ngầm, nhưng chỉ là không muốn cô biết, vì muốn bảo vệ cô, muốn cô còn vô ưu vô lo

_Sao có hay thế? – Ánh Nhi bất ngờ hỏi, cô dù là tiểu thư, nhưng lại chưa bao giờ đi vào mấy cái đó, vì đơn giản, gia đình cô, mấy ông anh này, có bao giờ cho cô vào đâu? cô chính là cái tên được gạch ra khỏi bar, mà Tiến với Nam đứng đầu thế giới ngầm, lại trực tiếp ra lệnh, thử hỏi có ai dám cho cô vào?
_Chỉ là mua cho vui thôi – Tiến khẽ che đậy
_Đi, em muốn đi thử – Ánh znhi gật đầu cái gụp nói, thật ra chỉ số tò mò cô rất rất cao nha, nhưng chỉ là do không ai cho cô quyền tò mò nên chẳng dám, giờ có thì ngu gì không chịu
_Được, ra xe đi, bọn anh dắt đi mua đồ rồi đi – Tiến nói rồi khẽ vuốt tóc, Ánh Nhi ra xe, thấy thế thì nhanh chóng quay sang Nam nói
_Mày sắp xếp, đừng cho bất kì ai đụng đến Bé Nhi, nhớ chứ? – Tiến khẽ nói nhỏ, câu nói ngắn gọn nhưng đầy quyền lực
_Tao biết mà tó – Nam chê phiền phức nói, tính ra thì anh với Tiến cùng cấp bậc, nhưng do Tiến hơn anh 1 tuổi nên thế là anh toàn phải nghe lời, nhưng nói chuyện giữa 2 người này thì cứ như anh em bạn bè, toàn xưng là tó này tó kia hay thằng kia, chẳng kiên dè tuổi tác, nhưng còn do Tiến có khí chất vốn sẵn có là hơi lạnh lùng, mà Nam lại nhí nhảnh như ông cụ, nên cứ bị chửi quài, còn tự nhận là đẹp trai vui tính nữa
_Ừ – Tiến nói xong thì ra xe luôn, ba người cùng tiến thẳng đến shop mua đồ
Tại Salon kiêm đồ thời trang N&M, chỉ toàn bán hàng hiệu
_Lấy cho tôi đồ vừa tầm cô gái này, đặc biệt là để đi chơi BVT nhưng không được hở hang, làm lại từ đâu đến cuối luôn cho tôi – Tiến nói một lèo chẳng đợi ai nói gì thêm (BVT là tên viết tắt của Bar Vũ Trường, người trong làn thường gọi thế cho nhanh)
_Vâng – Cô gái đó bân đô chuyên đi chơi BVT nên hiểu ngay và nhanh chóng vào lựa đồ, phụ kiện, trang điểm, tất cả trong Ánh Nhi
30″ sau
_Xong rồi ạ – Cô nhân viên kéo màn ra, Ánh Nhi bước ra
_Ánh… – Nam vừa định quay lại nói gì đó, vừa nhìn thấy Ánh Nhi là đơ luôn tại chỗ
_Rất… tuyệt – Tiến vừa ngây người nói, lúc này, Ánh Nhi quả thật rất đẹp, chẳng còn kiểu cách cô con gái ngoan hiền, mái tóc dài mượt đen óng đến gần mông được uốn xoăn nhẹ như sóng, phần đuôi tóc được nhuộm màu tím than nhạt rồi càng lên đỉnh đầu thì càng đậm hơn rồi chuyển sang đen, trên mái được buộc chụm nhỏ phồng phồng bằng nơ bằng vải ruy-băng màu trắng lên trông rất xinh và cá tính, mặc cáy ngắn nhưng chỉ ngắn hơn đầu gối một tí, dạng xếp li, phía bên trái cái chiếc váy phần ôm phía trên váy phồng màu đen huyền ảo bằng vải lông trắng không rất nổi bật, chiếc áo bằng vải dạng thun rất thoải mái cũng ôm khắp người màu đen huyền ảo tông xì tông với cái váy, đeo một sợi dây chuyền hình trái tim nho nhỏ màu trắng tinh khiết, khuôn mặt xinh đẹp được đệm một chút son phấn, môi màu hồng tự nhiên, đôi mắt nâu buồn long lanh được chuốt thêm tí makara giúp hàng lông mi dày và dài hơn, đeo thêm đôi bông tai kim cương trắng tinh khiết
_Thật không đấy? – Ánh Nhi ngại ngùng hỏi, quả thật khong quá hở hang, nhưng cái tóc thì hơi… nhuộm thì Ánh Nhi sợ…
_Thật mà, em cực cực xinh luôn – Nam mắt sáng như sao nhìn Ánh Nhi
_Bỏ cái ánh mắt của mày đi, trông em… rất tuyệt, phần tóc là yên tâm, đi học anh sẽ cho người đến nhuộm lại cho em – Tiến biết Nhi lo lắng gì thì nhanh chóng nói
_Hi, cám ơn anh – Ánh Nhi cười cười, khẽ nhìn sang chiếc gương, cũng khẽ bất ngờ trước hình tượng này của mình, cô gái cá tính, quyến rũ, sang trọng này… đâu giống cô của mọi hôm?
_Mọi hôm em đã đẹp, nay còn đẹp đẹp đại đại đẹp hơn nhiều nha – Nam khẽ khen ngợi

_Hi – Ánh Nhi khẽ cười, ước gì… Minh thấy được thù tốt quá
_Đi thôi, mà nhớ, không được để ai thấy hình tượng này của em, nếu không sẽ lộ cả đấy – Tiến khẽ quay lại nhắn nhở
_Vâng – Ánh Nhi khẽ gật đầu
Đến Bar TDT
_Đến rồi – Chiếc xe hơi đen loại mới nhất sang trọng dừng lại, ba con người bước ra
_Vào đi, em định đứng ngắm cảnh à? – Tiến với Nam đi trước thì quay qua hỏi
_Em…hơi sợ – Ánh Nhi hồi hộp nói, từ nhỏ đến giờ, luôn bị cấm vào đây, giờ cho vào rồi, không thể tránh khỏi không có chút lo lắng và hồi hộp
_Haha, Ánh Nhi, là ánh sáng nhỏ, là con người mang ánh hào quang, cũng là thiên thần nhỏ, nên đừng lo sợ, được không nào? Có anh ở đây..? – Tiến nhẹ lại gần cười dịu dàng nói, làm 2 đồng tiền trở nên sâu hơn, rất đẹp
_Vâng… – Ánh Nhi từng bước… chậm rãi bước vào, và thế giới của cô… cũng thay đổi bắt đầu từ ngày hôm nay
_Ồn không? – Nam nói lớn vào tai Ánh Nhi hỏi, lúc mới vào, cô còn hoảng sợ mà nhảy dựng lên bịt tai lại, vì ở đây, tần số rast lớn
_*gật đầu* – Ánh Nhi chỉ gật đầu chứ chẳng trả lời, chẳng biết trả lời sao
_Anh đại… – Khi cả ba vừa vào được vài giây thì ba bốn người tiến lại gần cười nói, người đứng đầu vừa nói được 2 từ thì bị Nam liếc một cái im luôn, Nam khẽ hất mặt về bàn phía xa kia, ba người kia cũng đến đó
_Gì vậy anh? – Ánh Nhi khó hiểu hỏi
_Không có gì đâu, Tó, đưa Nhi vào phòng vip đi, tao ra đây cái – Nam nói nhỏ rồi đi luôn
_Ừ, đi với anh ngốc – Tiến nắm tay đưa Nhi thẳng vào trong, nãy giờ trai cứ soi qua Ánh Nhí khiến anh khá khó chịu
_Dạ – Ánh Nhi lon ton đi theo mà chẳng quan tâm gì xung quanh
Phòng vip
_Ánh Nhi – Tiến đột nhiên kêu
_Gì anh? – Ánh Nhi ngước mặt lên hỏi
_Cho em này – Tiến đưa Nhi một ly rượu màu tím tím hồng hồng
_Cám ơn, em uống được sao? – Ánh Nhi cầm soi soi mói mói nói
_Được – Tiến khẽ gật đầu nói
_Ngon… – Ánh Nhi biết uống rượu từ nhỏ, tửu lượng đặc biệt rất tốt, vì từ nhỏ, cô là sinh trong nhà làm ăn, nên phải biét để giao tiếp, cô dù uống rượu rất giỏi, nhưng về phần giao tiếp, cô lại chẳng giỏi, hễ gặp người lạ, cô lại thành đứa lạnh hơn băng, vì cô không thích tiếp chuyện với người lạ cho lắm

_Anh tự làm mà – Tiến nãy đã tự tay chế cho Ánh Nhi, khẽ cười hài lòng nói
_Cám ơn anh nhiều a~ – Ánh Nhi nháy mắt nói, nhưng bỗng dưng khi cô nhìn kĩ Tiến, lại nhớ đến Minh… mắt khẽ trùng xuống
_Sao thế? – Tiến nhìn thấy được hành động nhỏ đó thì nói
_Không sao, khẽ nhớ vài chuyện thôi hà – Ánh Nhi cười xoà nói
_Ừ – Tiến khẽ nói, Tiến biết, Nhi đang nhớ Minh
_Ở đây vui chứ – Tiến hỏi
_Vui a~ ngồi nghe nhạc, phá hết sức, uống rượu thích lắm luôn – Ánh Nhi cười vui vẻ nói
_Haha, vậy là được rồi – Tiến hài lòng nói, sau đó Nam cũng vào
_Anh đi đâu thế? – Nhi thấy thế thì hỏi
_Gặp người quen thôi, chào hỏi vào câu – Thật ra Nam đ nói chuyện với 3 người kia nãy, là đàn em của Nam, có vài chuyện ấy mà…
_Uhm, rót cho em với – Ánh Nhi bảo Tiến rót tiếp, càng uống, hình ảnh lạnh nhạt của Minh lại hiện ra, tim Ánh Nhi đau xót
_Ánh Nhi, đủ rồi – Tiến khẽ nói, mặt khẽ cau mày
_Em được mà, tửu lượng em rất tốt nha, có điều, sao càng uống, tim em càng nhói thế này… – Ánh Nhi ôm ngực nói, mặt cũng đau đớn hơn
_Nhi ngốc, không được – Tiến khẽ không hài lòng, cô bé này… yêu thằng nhóc ấy đến thế cơ à?
_Em… xin lỗi… nhưng em… không thể về Mỹ… vì có anh ấy ở đây… bây giờ em đã hối hận vì làm tổn thương anh ấy… nhưng nếu về Mỹ… em sợ rằng mình sẽ hối hận cả đời – Ánh Nhi đau đớn nói trong nước mắt, trong giấc mơ nửa thật nửa ảo, mọi thứ… khiến cô bận tâm quá nhiều… nên đau cũng rất nhiều, sau đó Ánh Nhi mệt mỏi đi sâu vào giấc ngủ một cách êm đềm
_Tó, mày cũng đang nghĩ như tao đúng không? – Tiến khẽ quay sang nhìn Nam hỏi, ánh mắt có chút phiền não
_Ừ, có, tao có chút hối hận vì tách họ, dù biết không còn cách nào khác, nhưng nhìn Ánh Nhi đau khổ mệt mỏi thế này. tim tao cũng nhoi nhói – Nam khẽ chậm chạp trả lời, chẳng còn vẻ vui vẻ như trước mà giờ khuôn mặt đã nghiêm túc hơn
_Khi nào anh ấy về? – Tiến không nhanh không chậm, giọng khàn khàn vì rượu nói
_Khoảng học kì 2 của Sindy – Nam khẽ nói (tên tiếng anh của Nhi là Sindy)
_Ừ, cố duy trì đến đó có thể sẽ tốt hơn, anh ấy về, sẽ về quỹ đạo thôi- Tiến khẽ nhìn nơi xa xôi, dù biết, khi người con trai kia về, cũng chính là lúc Nhi chẳng còn là bé con của tụi anh nữa, mà là của người con trai kia, người con trai có thể khiến anh tôn kính mà gọi chữ Anh
_Minh à… Tim em… đau lắm – Ánh Nhi khẽ nhấp nháy môi nói trong khi ngủ, lời nói nhẹ như không, hoà vào gió nơi phòng vip của nơi ồn ào này, dù nhỏ… nhưng đủ để nghe và đủ để thêm mấy tấn nặng lòng vào hai người con trai khôi ngô, tuấn tú, khuôn mặt điển trai đến từng góc cạnh, thân hình cao ráo, săn chắc đang mệt mỏi buồn phiền vì một cô gái đang say sưa ngủ không biết trời trăng kia…
~~> Yêu Anh, không nhất thiết phải có Anh, dù chỉ là vô tình đi ngang qua, nhìn Anh một cái, nụ cười Em cũng có thể dễ dàng hiện hữu~~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.