Đọc truyện Ngục Thánh – Chương 316: Còn lại gì?
“Thất bại ở Đả Thải thành, bước lùi của công chúa Lục Châu?”
“Thất bại cay đắng, Lục Châu bỏ cuộc?”
“Cô công chúa nhỏ bé vẫn chưa lớn.”
“Lục Châu không được chào đón ở Đả Thải thành, đó là sự thật. Cuộc vận động ở Khu 19 của cô đã kết thúc theo cách tồi tệ, có thể nói là tồi tệ nhất trong lịch sử bầu cử Phi Thiên quốc. Trong lịch sử, người Đả Thải thành vẫn luôn chào đón các ứng cử viên dù không theo cách lịch thiệp nhất, nhưng đây là lần đầu tiên họ chào mừng theo cách này… Tôi đang ở một nhà xưởng cũ tại Khu 19, nơi mà công chúa Lục Châu gặp gỡ cử tri tối qua, những gì mà các bạn đang thấy dưới chân tôi… chai lọ, sắt vụn, thủy tinh, rác rưởi… Rõ ràng là cuộc gặp đã thất bại. Chúng tôi đã cố gắng liên lạc với công chúa. Người đại diện của công chúa nói rằng đã có hiểu lầm và công chúa sẽ gặp cử tri vào ngày khác, đồng thời không đưa ra bình luận nào.”
“Lục Châu quá trẻ, không, chúng ta nên gọi là ít tuổi, vì khái niệm “già trẻ” không phù hợp với họ Bạch Dương. Cô ta quá ít tuổi để hiểu nền chính trị Phi Thiên quốc. Cần ít nhất ba mươi năm để thông hiểu và cần thêm mười năm nữa để làm quen với nó. Tôi đồng ý là cô ấy đảm đương tốt vai trò Phó Tổng Lãnh ở Thánh Vực, nhưng bầu cử là chuyện khác. Lục Châu quá ngây thơ khi nghĩ rằng Bờ Tây sẽ ủng hộ mình nhằm tạo thế đối trọng với Nghiệp Đoàn Miền Bắc. Chẳng có đối trọng nào đâu, cô gái, nếu cô đang xem chương trình này!”
“Tôi thất vọng về công chúa. Thực sự thất vọng. Là một nguyên lão, tôi đã mong chờ chuyến viếng thăm từ công chúa nhưng cô ấy không làm vậy. Thay vào đó, cô ấy tới Bờ Tây, chứng tỏ cô ấy không hề tin tưởng vào sự khách quan của Nghiệp Đoàn. Tương lai? Tôi nghĩ là chúng tôi vẫn có tương lai với công chúa, nhưng cánh cửa bước tới tương lai đó rất hẹp, nếu các vị hiểu ý tôi.”
“Thất bại đã được dự báo! Nói rồi mà, Tòa Mỗ tôi chưa hề sai bao giờ! Với nền chính trị như món canh hầm thập cẩm của Phi Thiên quốc, chúng ta thừa biết ai sẽ chiến thắng. Khỏi cần dự đoán! Một nền chính trị nửa mùa như Phi Thiên quốc chỉ đem đến những vở diễn được lên kịch bản từ trước, những màn tranh luận giả tạo nhằm bảo đảm ngôi vị tuyệt đối của họ Bạch Dương. Dân chúng Phi Thiên bị lừa dối quá lâu, họ nên tỉnh ngộ mới phải! Nếu các vị muốn nghe nhiều phân tích về chính trường Phi Thiên, hãy luôn đón xem chương trình của tôi!”
Ngày 4 tháng 5, Lục Châu thất bại ngay tại cuộc họp cử tri Khu 19 ở Đả Thải thành. Cú ngã ngựa cay đắng.
Ngày 5 tháng 5, sự vụ lan khắp Phi Thiên quốc. Báo chí truyền hình mô tả cặn kẽ tựa thể họ chứng kiến tất cả, tường tận hơn cả người ở đương trường. Lục Châu ngửi thấy ngay mùi hôi hám từ Lỗi Triện, gã ủy viên đã quăng thính cho đám hóng tin xồ vào chộp đớp. Nàng cũng dễ dàng nhận ra vây cánh truyền thông của anh trai đang công kích mình dữ dội. Anh trai không hề gọi điện an ủi nàng.
Bởi vì đây là bầu cử. Trước mắt nàng chỉ có một đối thủ là Lục Thiên, không còn anh trai nào hết. Thỏa thuận giữa Bạch Dương Đệ Nhất và Bờ Tây năm xưa đang gióng chuông, nàng phải hồi đáp. Định mệnh của thành viên dòng họ Bạch Dương là tranh đấu lẫn nhau, nàng phải kế thừa nó. Bầu cử Phi Thiên quốc là vậy.
Trước nhất Lục Châu phải tự bảo vệ mình. Như thường lệ, nàng tìm đến Trần Độ và xin lời khuyên. Nhưng lão pháp quan ráo hoảnh:
– Chà, thằng đầu bò Lỗi Triện láo nhỉ? Láo quá! Chúng ta phải xử lý hắn thôi! Cơ mà tôi đang bận, công chúa. Rất nhiều việc! Một tuần tới cô phải tự lo liệu, tôi chỉ nhắc nhở thời khóa biểu thôi.
– Nhưng ông là cố vấn của tôi! – Lục Châu xẵng giọng.
– Cố vấn, không phải người trông trẻ. Hà! – Trần Độ cười – Tôi nhớ là tôi đã lập cho cô một đội ngũ cố vấn, họ đâu ngồi chơi xơi nước? Bắt họ làm việc đi, công chúa. Vậy nhé, tôi bận rồi!
Lão già cúp máy “cạch!” một tiếng khô khốc và dứt khoát. Lục Châu phát điên. “Đồ chết tiệt!” – Công chúa buột miệng chửi thề, dộng mạnh thân mình xuống giường. Nàng muốn lún vào đệm, lún càng sâu càng tốt để tránh xa thế giới thực tại, cái nơi mà hễ mở máy chiếu là ngồn ngộn những bản tin về thất bại của nàng, những chỉ trích soi mói song hành cùng mỉa mói bỉ bôi. Mới đây thôi đất nước này còn tung hô bưng bế nàng chuyện sinh nhật cá nhân hay tham gia Kỳ Thi Tổng Lãnh, đám minh tinh giải trí hoặc bất cứ kẻ hám danh nào nhìn vào cũng lên cơn động rồ vì ghen tị. Giờ đám ấy nhất loạt trở mặt, hè nhau tấn công nàng không thương tiếc. Không ai an ủi nàng, từ Trần Độ tới các nhân viên tham vấn. Không – một – ai.
Bởi vì đây là bầu cử. Số phận dòng họ Bạch Dương trói chặt với bầu cử, tất cả đều là chim trong lồng.
Nhưng Lục Châu không bực bội mãi. Tình cảnh của nàng lúc này thực ra chung một dạng với lần bắt hụt Quỷ Vương hay trượt vị trí Tổng Lãnh Thánh Sứ. Cũng chỉ trích, cũng mỉa mai, cũng vô số cái miệng cham chảm bới móc sai lầm của nàng. Bộ não loài người vốn được thiết kế để ghi nhớ sai lầm của người khác lâu thiệt lâu. Chẳng ai muốn hiểu thế giới của nhau, thay đổi là vô ích! – Lục Châu ngẫm ngợi. Trốn tránh thất bại chỉ làm nàng mệt mỏi, và giả như có ai đấy trông thấy tâm tư của Lục Châu, họ cũng phát nản nếu nàng cứ uể oải mãi với tâm sự. Nghĩ tới đó, công chúa trở dậy và một lần nữa quay lại thế giới thực. Nàng gọi quản lý khách sạn, yêu cầu một khay thức ăn thịnh soạn bổ dưỡng. Lục Châu có quyền lợi và xứng đáng được hưởng.
Hưởng xong những quyền lợi, Lục Châu mở máy chiếu, cố gắng đọc tất cả những bài báo và bản tin về mình. Việc này không tốt cho tiêu hóa, càng không tốt cho tuần hoàn máu não nhưng nàng phải làm. Một tiếng sau, công chúa gọi cho ban cố vấn. Những hình ảnh lập thể lần lượt xuất hiện quanh bàn làm việc rồi nhìn về phía nàng. Ban cố vấn gồm hai chục thành viên, già trẻ nam nữ đủ loại, có người già hơn cả Trần Độ, người khác lại trẻ hơn công chúa. Lúc ấy Lục Châu mới nhận ra mình chẳng nhớ tên tất cả bọn họ. Quá phụ thuộc Trần Độ khiến nàng quên rằng không thể thắng cử chỉ với một lão pháp quan.
– Chào mọi người. – Công chúa lên tiếng trước tiên – Chuyện xảy ra tối qua là lỗi của tôi. Tôi đã không đánh giá đúng về Lỗi Triện. Đáng lẽ tôi nên bàn thảo với mọi người kĩ hơn. Mong mọi người không bỏ cuộc, hãy giúp tôi đứng dậy. Tôi rất biết ơn!
Nói rồi cô gái cúi đầu. Các thành viên cố vấn nhìn nhau, vài người bắt đầu lên tiếng động viên nàng. Công chúa dần hiểu vấn đề. Trần Độ và ban cố vấn không phải bảo mẫu, hơi tí là vỗ về đứa trẻ bị bắt nạt. Họ đang chứng kiến Lục Châu phản ứng thế nào trước thất bại. Rồi một người phụ nữ – người cao tuổi nhất ban cố vấn và già hơn cả Trần Độ – cất lời:
– Tôi đã liên lạc với cánh báo chí phe ta. Sáng mai họ sẽ viết bài, đăng tin phản kích Lục Thiên. Hắn đang bế tắc với Phái Miền Đông và Trung Cực Đảng, phải xoáy sâu vào vụ đó. Nhân tiện, chúng ta sẽ đào lại vụ hắn nhậm chức thống lĩnh Quân Doanh Bờ Tây. Lúc này cần làm dư luận quên đi thất bại của cô, công chúa.
– Nhưng anh trai tôi xứng đáng với vị trí đó mà! – Lục Châu bật cười.
– Xứng đáng hay không tùy thuộc độ cong của ngòi bút. – Người phụ nữ lớn tuổi đáp – Được một ông bố hoàng đế nâng đỡ thì xứng đáng hay không cũng thế, công chúng quan tâm cái gọi là “ông bố nâng đỡ” chứ chẳng để ý “xứng đáng”. Nhân tiện, chúng ta sẽ viết bài về cô. Phải tạo ra hai thái cực khác nhau. Một hoàng tử được thiên vị, trong khi một công chúa lớn lên với quy tắc hà khắc, sinh hoạt trong khuôn khổ cứng nhắc, phải tự mình trưởng thành…
– Tôi gai người đấy, bà Bạc Mạch! – Công chúa cười lớn – Tôi đã có cơ hội trở thành công chúa hư hỏng, rất nhiều cơ hội!
– Đóng vai nhân vật bị áp bức đi, công chúa. Tình thế bắt buộc rồi. Xin thứ lỗi, ngài Đệ Thập sẽ đóng vai người cha khắc nghiệt một thời gian, mong cô hiểu. Tôi sẽ lo liệu vụ này. – Người phụ nữ tên Bạc Mạch tiếp tục – Về phần Lỗi Triện, chúng ta phải nhượng bộ gã.
– Liên Hiệp Bờ Tây có một trăm chín mươi lăm thành viên, và tôi không tìm được ai khác ngoài gã ủy viên đó? – Lục Châu nhíu mày.
– Trước thì có cho tới hôm nay thì không một ai cả, thưa công chúa. – Bạc Mạch khẳng định – Lỗi Triện đã xuyên tạc cương lĩnh của cô và tuyên truyền khắp Đả Thải thành. Hiện giờ, bất cứ nguyên lão hay ủy viên nào của Liên Hiệp cũng từ chối gặp cô. Lỗi Triện vừa phá đám cô vừa đưa ra một thông điệp khác…
– Gã muốn trở thành cầu nối, phải không? – Lục Châu ngắt lời – Gã muốn đại diện cho tôi ở Bờ Tây?
– Chính xác là thế. – Người phụ nữ già đáp – Gã không trở thành ủy viên để kiếm ăn đâu, công chúa, mà tham vọng hơn thế. Một con quái vật mồm rộng và chúng ta vẫn chưa biết cái mồm đó rộng cỡ nào. Nhưng dù gì cô vẫn cần tên đồng minh này. May mắn cho cô là Lục Thiên vẫn chưa thể tiếp cận Bờ Tây, cô tệ mười thì hắn cũng tệ cỡ bảy, tám.
Bạc Mạch ngừng nói và nhường lời cho đám trẻ tuổi hơn – những người nhanh nhẹn, giỏi thu thập thông tin, dễ dàng chuyển sang vấn đề khác khi cần thiết. Một anh chàng trình bày với những bức ảnh về Lỗi Triện:
– Chúng tôi đã phân tích lại về Lỗi Triện, tìm mọi thứ về hắn. Tiểu sử, tội ác, trộm cắp giết người, những lần vào tù ra khám… chúng tôi lục tung tất cả về gã. Nhưng không cái nào hữu dụng. Thành viên Liên Hiệp nào cũng dính mấy thứ như vậy, đăng báo bêu xấu bằng thừa, đem ra đe dọa càng vô ích. Bắt thóp đời tư cá nhân luôn hiệu quả với chính trị gia nhưng vô dụng với Liên Hiệp Bờ Tây.
– Những cái thóp thực sự ở Bờ Tây là hợp đồng, là chuyện làm ăn. – Một cô gái tiếp lời – Ở Bờ Tây, các chính khách phải kiếm tiền về cho Khu của họ, cho cử tri của họ. Mà nguồn tiền ở đây lúc nào cũng bẩn như mấy con sông xả thải sau nhà máy vậy. Vấn đề là nắm được đúng chỗ, công chúa. Nếu làm được, cô có thể giống Đệ Ngũ, ông ấy khống chế cả Liên Hiệp Bờ Tây bằng cách này.
– Lỗi Triện kiếm tiền nhiều bất thường, Khu 19 giàu lên chóng mặt. – Một người đàn ông trung tuổi diễn giải bằng những đồ thị – Mấy trăm năm qua, không một Khu nào ở miền tây, hay thành phố nào ở Phi Thiên quốc kiếm tiền nhanh như thế. Hai năm kể từ lúc Lỗi Triện làm ủy viên, thu nhập đầu người ở Khu 19 tăng trưởng gấp ba chục lần. Tôi không giỡn đâu, công chúa, mỗi dân ở Khu đó kiếm tiền gấp ba mươi lần lúc trước! Nơi đấy bị gọi là “ổ chó” nhưng giờ là ổ chó dát vàng. Chúng tôi đã nghĩ Lỗi Triện buôn bán cấm dược, trao đổi đồ ma thuật nhưng không có. Gã không dính tí nào với hàng cấm hết!
Lục Châu hết nhìn gã ủy viên lại nhìn vào biểu đồ tăng trưởng. Nàng không giỏi chuyện tính tiền bạc nhưng cũng hiểu rằng có chuyện bất thường đằng sau sự giàu có của Khu 19. Công chúa nói:
– Và mọi người vẫn chưa biết Lỗi Triện làm giàu bằng cách nào?
Cả đám cố vấn gật gù. Lục Châu ngạc nhiên. Hai mươi người với hàng trăm chân rết thông tin, biết đủ chuyện trên trời dưới đất lại chẳng lục nổi một ổ chó ở Đả Thải thành. Bạc Mạch chậm rãi giải thích:
– Có những vách ngăn mà không chỉ chúng tôi, ngay cả pháp quan cũng khó vượt qua. Nhưng có một thứ khác không bị giới hạn bởi mấy vách ngăn như thế. Jeh-7400, cô đã nghe nói về nó bao giờ chưa, công chúa?
– Tôi biết. Cha tôi đã kể về nó. – Lục Châu đáp.
– Không hoàng đế Bạch Dương nào khống chế Bờ Tây tốt bằng Đệ Ngũ. – Bạc Mạch nói – Nhờ quan hệ tốt với họ Hỏa, ông ấy tiếp cận với đủ mọi tài liệu ghi chép nguồn tiền của Đả Thải thành. Ông ấy bóp trúng yết hầu dân miền tây. Đấy là chuyện vài thế kỷ trước, giờ tất cả đều nằm trong Jeh-7400. Chúng tôi trông chờ cô, công chúa. Cô phải về Đảo Sắt Thép một chuyến. Hy vọng cô vẫn có quan hệ tốt với Hỏa Nghi. Còn nếu cậu ta từ chối…
Dứt lời, Bạc Mạch đưa ra một phong bì. Lục Châu mở nó ra, đôi mày chau lại khi thấy những thứ bên trong. Đội cố vấn đã chuẩn bị tất cả cho nàng. Cô gái lắc đầu:
– Hỏa Nghi là bạn tôi, làm vậy…
– Đây là bầu cử, công chúa. Cô không được nhân nhượng. – Bạc Mạch lặp lại.
Lục Châu thở dài. Giờ mọi thứ với nàng rất đơn giản, chỉ cần đem bầu cử ra là tất cả xong xuôi nhanh gọn. Nàng làm tất cả vì Ngai Thủy Tinh, nhưng liệu chiếc ngai có cho nàng tất cả? Lục Châu không dám mường tượng viễn cảnh đó.
…
Sau cuộc họp, công chúa lên phi thuyền về thủ đô. Lần thứ hai trong đời Lục Châu bước vào Đảo Sắt Thép và cũng giống lần đầu, Hỏa Nghi đích thân chào đón nàng. Hồi ấy Hỏa Nghi mười sáu tuổi, tóc tai bù xù, áo quần vằn vện như dân du đãng. Giờ thằng du đãng oắt con ấy đi đâu mất và để lại một Hỏa Nghi đứng đắn chững chạc, y phục chỉn chu phù hợp văn hóa loài người, nom rất ư mát mắt. Lục Châu thấy cợn, lòng hy vọng không phải sử dụng tập phong bì.
Lục Châu không cả nghĩ. Mọi sự khó khăn hơn thế. Mớ bòng bong tranh chấp nội bộ họ Hỏa vẫn nóng lên từng ngày, hai phe Hỏa Chính – Hỏa Nghi hễ được dịp là chọi đá vào mặt nhau, không thèm kiêng nể tình chú cháu. Sau phiên điều trần, Hỏa Nghi giành được chút lợi thế và gã không muốn vuột mất thành quả này. Từ ngày tranh cử, họ Hỏa luôn giữ thái độ trung lập, mở Jeh-7400 cho một ứng cử viên sẽ phá hoại tính trung lập đó và ảnh hưởng tới Hỏa Nghi. Lúc này hai người bạn, hai người đồng nghiệp đang thương lượng với nhau tại phòng khách của nhà Hỏa Nghi. Họ vẫn là bạn, vẫn là đồng nghiệp nhưng thân phận mỗi bên đã khác trước.
– Tôi rất cần cậu, Hỏa Nghi. – Lục Châu khẩn thiết, đôi tay chắp lại đầy chân thành và không chút quyến luyến với tách trà thiết mộc trên bàn – Thực sự là tôi không cách nào để tiếp cận Bờ Tây nữa, gã ủy viên Lỗi Triện là cánh cửa duy nhất. Tôi phải nắm bắt cơ hội này.
Hỏa Nghi ngẫm nghĩ, tay gãi đầu làm bộ tóc láng mượt xổ ra chút ít. Rồi gã chậm rãi đáp lời:
– Nhưng mà công chúa à, tôi mở cửa cho công chúa là các loại tầng lớp giai cấp họ Hỏa đòi đập cửa nhà tôi đấy! Cấp 3 của Jeh-7400 sẽ theo dõi người truy cập. Vì cái cửa nhà tôi, công chúa hãy rủ lòng thương.
Bộ mặt mếu mếu của Hỏa Nghi làm Lục Châu suýt phì cười. Đó là người bạn mà nàng quen thuộc. Trong một thoáng, công chúa nghĩ rằng chuyến đi này chỉ nên là dạo chơi, hỏi thăm người bạn cũ và tâm sự vài điều. Hồi lên phi thuyền Thần Sấm, mọi người vẫn làm vậy với nhau. Nhưng trước mắt công chúa là bầu cử. Ngai Thủy Tinh một lần nữa ánh lên những tia sáng vô hình rọi vào tâm trí Lục Châu. Cô gái hạ giọng:
– Tóm lại là cậu không giúp tôi?
– Chỉ trong thời gian này thôi, công chúa. – Hỏa Nghi nói, cố gắng dùng tay vuốt lại bộ tóc láng mượt – Khi nắm đủ sức mạnh cần thiết, tôi sẽ trả lời cô. Vấn đề là cô cần kiên nhẫn, công chúa.
– Điều gì đảm bảo rằng cậu sẽ ủng hộ tôi sau khi cậu đủ sức mạnh?
Hỏa Nghi rướn người nói khẽ:
– Bởi vì tôi cóc ưa Lục Thiên. Tôi có lý do riêng, công chúa. Nhìn vào mặt tôi này! Tôi đã dối trá công chúa bao giờ chưa?
– Rồi đấy, không ít đâu! – Lục Châu cười nhạt – Đến giờ cậu vẫn giấu tôi chuyện Vô Phong, và cậu vẫn tiếp tục làm vậy.
Hỏa Nghi há miệng toan cãi song chẳng thốt được câu nào, hệt há miệng mắc quai. Công chúa tiếp lời:
– Tôi chưa quên vụ đó đâu, Hỏa Nghi. Sẽ có một ngày cậu phải giải trình tất cả với tôi, nhưng giờ chưa phải lúc. Thực tình, vì vụ Vô Phong mà lúc nào tôi cũng giận cậu. Tôi muốn tát cậu thật đau vì giấu giếm tôi chừng ấy thời gian, nhưng giờ chưa phải lúc. Hãy tạm gác vụ ấy, giờ tôi cần cậu mở Jeh-7400. Hoặc không tôi sẽ gửi cái này cho một người…
Nói rồi Lục Châu đặt tập phong bì lên bàn. Hỏa Nghi mắt tròn mắt dẹt nhìn nó, sau cầm lên, lôi ra từ trong đó một xấp ảnh tầm mười chiếc. Bộ mặt nhăn nhở của gã sụp xuống như một túp lều lễ hội vừa sập mái. Ảnh chụp chỉ một chủ đề duy nhất: sự thân mật giữa hai người khác giới, dàn nhân vật chính trong ảnh không ai khác ngoài gã và tiểu thư Chân Tâm Tô Mỹ. Hỏa Nghi nhướn mắt, đồng tử ngước lên để lại ba phần tư là lòng trắng:
– Không phải thế chứ? Công chúa? Cô theo dõi tôi từ trước à?
– Tôi đi tới ngai vàng, không đi chơi, và tôi phải chuẩn bị tất cả. – Lục Châu trả lời – Chẳng phải cậu cũng như vậy? Chúng ta đều toan tính vì mục đích riêng, cả tôi, cả cậu.
– Đừng giỡn tôi, công chúa. – Hỏa Nghi hầm hè – Cô mà làm thật, chúng ta khỏi bạn bè gì sất!
– Tùy cậu thôi! – Lục Châu nhún vai – Người ta có thể sống mà không cần bạn nhưng không thể tồn tại nếu thiếu đối tác. Cậu đọc sách nhiều, chắc cũng biết lịch sử bầu cử Phi Thiên quốc. Không nói trước được điều gì đâu, Hỏa Nghi. Không loại trừ trường hợp một ngày họ Hỏa phải chọn tôi làm đối tác thay vì Lục Thiên, lúc đó cậu tính sao?
Đôi mắt Lục Châu khép tầm nhìn và chú mục vào gã trưởng tộc họ Hỏa, không chừa ra một tia nhân nhượng nào. Hỏa Nghi hết cắn răng rồi chặc lưỡi, sau bảo vệ sĩ và nhân viên giúp việc rời khỏi phòng. Thấy vậy, Lục Châu cũng bảo vệ sĩ rời đi, đồ rằng Hỏa Nghi sắp giở bài mặc cả nói khó. Nhưng khi cửa phòng vừa khép, công chúa chợt thấy gã trưởng tộc quỳ gối bên cạnh, hai tay đặt lên tay mình, mắt ngước lên vẻ tội nghiệp, trông y hệt chó chầu chạn:
– Thôi mà, công chúa! Đừng ép tôi, xin cô đấy, nể tình năm nào tôi cũng tặng quà sinh nhật nên cô bỏ qua cho tôi đi mà! Cô mà đưa đống này cho Thanh Nhi là tôi chết đấy! Không giỡn đâu!
– Hô? – Lục Châu bật cười – Tôi tưởng cậu kiêu hãnh lắm?! Vậy chuyện giữa cậu và Tô Mỹ là sao? Bộ cậu không muốn cưới Thanh Nhi nữa?
– Kiêu hãnh của tôi nằm trong sọt rác rồi! – Hỏa Nghi đáp tỉnh queo rồi lại bắt đầu tư thế chó chầu chạn – Tôi có chút vấn đề riêng với Tô Mỹ, nhưng tuyệt đối không phải như cô nghĩ. Tôi sẽ nói với Thanh Nhi nhưng là dịp khác. Xin cô đấy, công chúa, tôi không muốn bị làm món hầm đâu!
– Vậy thì giúp tôi! – Công chúa chớp ngay cơ hội – Giúp tôi, những bức ảnh này sẽ là bí mật, chúng ta coi như không nghe không thấy. Tôi sẽ để yên cho cậu và Tô Mỹ.
Hỏa Nghi gật đầu nhanh như chảo chớp. Lục Châu nhận ra mình vừa chiến thắng bằng tiểu xảo, chẳng hề đáng tự hào. Nhưng mục đích đã đạt được, nàng chỉ cần vậy.
Hỏa Nghi đưa một chiếc kính mắt cho công chúa. Nó giống loại kính điện tử thông thường ngoại trừ một điểm đặc biệt: người đeo vào có thể nhìn thấy Jeh-7400. Nhờ chiếc kính, công chúa trông thấy Hỏa Nghi thao tác với Jeh-7400 bằng các khớp ngón tay, nhìn thấy cả hình ảnh trí tuệ nhân tạo Ly Ly. Ly Ly chào hỏi Lục Châu, không quên chúc nàng may mắn với cuộc bầu cử (đồng thời dự báo khả năng thắng cử của nàng là tám phần trăm). Jeh-7400 tiếp nhận thông tin hàng ngày và tự động phân tích chúng, vậy nên Ly Ly cũng có khả năng cảm nhận thế giới bên ngoài như một con người thực thụ. Chứng kiến cỗ máy trí tuệ nhân tạo đó, Lục Châu hơi rợn. Ly Ly quá thật, thậm chí vượt qua cả sự thật.
Dù vậy, việc thâm nhập dữ liệu của Jeh-7400 không khiến Lục Châu ấn tượng như mong đợi. Nó chỉ đơn giản là Hỏa Nghi yêu cầu một cuốn sách, rồi Ly Ly như một người thủ thư rút ra quyển sách tương ứng. Tất cả chỉ diễn ra trong một phút. Hỏa Nghi mở thông tin, trải đều từng hồ sơ số hóa lên không trung. Chúng hầu hết là hợp đồng, chữ nghĩa số má chi chít. Hỏa Nghi nói:
– Mấy hợp đồng này dài lắm, đọc xong là cô sẽ kém xinh liền, công chúa. Hãy để tôi tóm tắt. Họ Hỏa có một xưởng sản xuất hóa chất ở miền đông, gọi là Trung Tâm Hóa Chất Miền Đông. Ở đó, những thành phẩm ngon lành được bán cho chính phủ và đối tác lớn. Nhưng hàng thứ phẩm hoặc phế phẩm rất khó tiêu thụ, chỉ có một thành phần chịu mua những thứ này. Chúng tôi gọi bọn họ là “cá dọn bể”.
– Giống như dân thu mua phế liệu. – Lục Châu nói.
– Gần giống, chỉ khác là đám này thu mua hóa chất. Chắc cô biết lũ cá dọn bể này chủ yếu đến từ đâu. Phải, là Đả Thải thành, thủ phủ tái chế. Theo tôi tìm hiểu, bọn cá dọn bể này tập trung hàng về cho một tên đầu nậu duy nhất. Gã đó có biệt danh là Bồ Nông. Hay ho ở chỗ là Bồ Nông từng thuộc một băng đảng lớn tại Khu 19. Cô biết ai quản Khu 19 rồi đấy!
“Lỗi Triện!” – Công chúa nghĩ thầm, đoạn nói:
– Lỗi Triện vẫn hay phàn nàn rằng ông ta không thể mua nhiều nguyên liệu tốt để rèn kiếm. Có lẽ ông ta tận dụng nó.
– Không đâu, công chúa. Thằng cha đó lòe cô thôi! – Hỏa Nghi cười – Những sản phẩm thứ cấp đó đều lẫn dung dịch quang tố lỏng. Trong rèn kiếm, người ta không dùng tạp chất như thế. Loại sản phẩm này chỉ có duy nhất một mục đích là chế tạo thuốc kích thích hoặc cấm dược.
– Ý cậu là Lỗi Triện đang chế tạo và phân phối cấm dược?
– Tôi không chắc, cũng không có bằng chứng. – Hỏa Nghi nói – Mọi thứ đều kết thúc ở Đả Thải thành. Tôi chỉ biết nhiều bên thứ ba mua lại hàng từ Bồ Nông, trong số đó có một công ty hóa chất tại Xích Quỷ. Biết chủ của nó là ai không? Năm mắt lươn! Tôi đã viếng thăm ông ta ở nhà tù, và được biết tên đầu nậu cấp hàng là Bồ Nông. Nhưng chỉ tới đó thôi, không hơn. Cũng giống cô, tôi chẳng biết gì về Đả Thải thành. Chúng ta đều đoán được Bồ Nông và Lỗi Triện có quan hệ gì đó, đâu tự nhiên cái ổ chó Khu 19 giàu lên nhanh vậy? Nhỉ? Nhưng chúng ta cần bằng chứng xác thực. Cô có mạng lưới rộng hơn tôi, công chúa, có thể cô sẽ nắm được cái gì đó.
Rồi sau đấy Hỏa Nghi chuyển tài liệu vào máy tính, in ra giấy để Lục Châu tiện tham khảo. Công chúa khấp khởi, hy vọng vào một chiếc chìa khóa mở toang cánh cửa Lỗi Triện. Nàng cần cảm ơn đội ngũ cố vấn.
Nhưng Lục Châu cũng nhận ra vài điều bất thường. Nàng chợt hỏi:
– Cậu nói cậu đã theo dõi vụ này từ trước. Cậu biết về cá dọn bể, Đả Thải thành, Lỗi Triện… Việc tôi yêu cầu mở Jeh-7400 thực ra là một cơ hội cho cậu, đúng không? Ngay từ đầu cậu đã biết tôi sẽ đến đây?
Hỏa Nghi chăm chăm nhìn vào những tờ giấy in thay phiên xếp chồng lên nhau. Gã sắp chúng thành tập và đóng ghim cẩn thận, trả lời:
– Chính xác là sau thất bại của cô ở Khu 19, tôi biết cô sẽ tìm đến đây. Khi cần bắt thóp ai đó, người ta sẽ tìm đến Jeh-7400. Vừa hay, tôi cũng đang tìm kiếm thông tin về Bồ Nông.
– Cậu vẫn như vậy, nhỉ? – Lục Châu cười – Chẳng thứ gì có thể qua mắt cậu. Vậy ra mấy tấm ảnh giữa cậu và Tô Mỹ… tôi làm chuyện thừa thãi rồi!
– À, cái đó thì tôi không tính được! – Hỏa Nghi nhe răng – Rủ lòng thương, công chúa, đừng đưa mớ đó cho Thanh Nhi, xin cô đấy! Cầm lấy mấy thứ này, có thể cô sẽ tìm được điểm yếu của Lỗi Triện. Nếu thằng cha đó thực sự liên quan tới Bồ Nông, hãy gửi lại thông tin cho tôi. Thỏa thuận nhé?
– Cậu dự tính chuyện gì? Là vụ tranh chấp nội bộ họ Hỏa, phải chứ? Cậu đang nhắm vào ông chú Hỏa Chính hả?
– Đại khái là vậy. – Hỏa Nghi nhún vai – Đưa cô tiếp cận Jeh-7400 là tôi đã tự đặt cược cho mình rồi. Cược tất cả đấy! Giúp tôi thắng Hỏa Chính, cô sẽ có toàn bộ họ Hỏa. Vả lại cô biết tôi yêu cô mà, công chúa. Chúng ta là bạn bè, đúng không?
Hỏa Nghi chìa tay. Lục Châu nhìn một hồi rồi nắm lấy tay gã. Thỏa thuận giữa hai người được thiết lập, Hỏa Nghi đã chính thức chọn phe còn Lục Châu có thêm đồng minh. Họ là bạn, là đồng nghiệp và giờ là đồng minh. Công chúa biết Hỏa Nghi nhiều toan tính nhưng gã chưa bao giờ làm bạn bè thất vọng. Nếu không phải vì chuyện xưa cũ, Hỏa Nghi sẽ chẳng làm vậy. Sau tất cả, Hỏa Nghi vẫn còn rất nhiều thứ.
– Sau tất cả, cô còn lại gì, công chúa? – Hỏa Nghi chợt hỏi – Nếu đạt được Ngai Thủy Tinh, cô còn lại gì?
Công chúa đáp lại bằng một nụ cười nhưng im lặng. Không ai muốn vẽ ra một viễn cảnh mà ở đó, họ chỉ có một mình.
…
Sau tất cả, con người còn lại gì?
Chiến Tử dành nhiều năm để giải đáp câu hỏi đó. Tới cuối cùng, gã quyết định bỏ cuộc. Khi tất cả đã phơi bày dưới ánh nắng mặt trời, mọi câu trả lời đều vô nghĩa. Con người gã hiện tại chính là lời giải đáp. Cũng giống mảnh đất Tây Vực Châu mà gã đang bước đi trên nó. “Bao giờ miền đất này chuyển màu xanh?” – Người Bắc Thần đã hỏi như thế rất lâu mà quên nhìn vào chính mảnh đất này. Họ đào, múc, xúc, bới tận xương tủy của vùng đất, làm nó chết rộc đi và vẫn hỏi bao giờ đất có màu xanh.
Gió cuộn thổi bụi táp mặt Chiến Tử. Gã nhăn trán nheo mắt, cố gắng tìm cái gọi là Cổ Lâu Trấn trong cơn bão cát bụi. Gã đang tìm chìa khóa dẫn tới Tiểu Hồ.
Cuộc chiến tại Rừng Bất Khả Phạm kết thúc, bọn Lực Lượng Mù Thủy không thể chống lại đội hành pháp Diệp quốc cùng ba vị pháp sư mạnh mẽ. Chúng bỏ chạy hoặc chết, những thánh sứ phản bội bị đưa về xét xử, bọn Ly Đốc và Hệ Tôn chuồn đi từ bao giờ, nhưng Tiểu Hồ hoàn toàn bặt vô âm tín. Mất hai ngày lùng sục nhưng Chiến Tử chẳng tìm được gì ngoài những dấu vết mơ hồ. Bất đắc dĩ, gã đành dựa vào ba vị pháp sư giỏi món bói toán. Cụ Cố Tổ – khi đó đã trở về hình dáng con người – cất lời với cái miệng đầy máu:
“Thịt người… ta ghét thịt người… hôi hám, đầy vi khuẩn! Ta vừa dùng Bát Biến, quẻ bói bảo rằng Tiểu Hồ bị trả thù, nguồn cơn đến từ phương đông. Khỉ thật! Có lẽ là thằng oắt con t*ng trùng gì đó bị ta phá bàn thờ! Ta phải giết nó! Nhưng mày tự đi tới đó vậy, thằng nhóc, ta cần nghỉ ngơi vài ngày!”
Phép biến hình ngoài ý muốn khiến cụ cố tổn hao sức lực. Nhưng Chiến Tử cũng không tin ông già có thể giúp gã tìm thấy Cổ Lâu Trấn nhanh hơn. Gã không muốn đồng hành cùng quái vật, càng không muốn con quái vật đó xuất hiện giữa Tây Vực Châu.
Sau nửa tiếng trầm mình trong gió bụi, Chiến Tử cũng tìm đến nơi. Gã biết Cổ Lâu Trấn tràn ngập ánh đèn tiếng nhạc, là nơi giàu có nhất xứ ô nhiễm này. Cơ mà trong ánh đèn lẫn tiếng nhạc xập xình đó, gã nhận ra những dòng người tháo chạy khỏi tòa tháp cao nhất thị trấn, xung quanh nhì nhằng những phi thuyền cảnh binh rọi chiếu đèn pha. Ngay lập tức Chiến Tử lao về phía ấy. Gã trông thấy mảnh kính vỡ, vỏ đạn, xác người rơi từ trên đỉnh tháp xuống đất. Đã có một cuộc chiến đẫm máu xảy ra bên trong tòa tháp.
Sau tất cả, tòa tháp còn lại gì?
Chiến Tử xâm nhập vào trong, chen lấn qua dòng người hỗn loạn ở lối thoát hiểm và leo tới đại sảnh ở đỉnh tháp. Tòa đại sảnh khi tối khi sáng vì đèn vỡ nát gần hết. Trong nhập nhoạng gã thấy một chiến trường ngổn ngang gạch đá vụn, cứ dăm bước lại thấy xác một vệ sĩ hoặc cảnh binh. Các bức tường nạm ngọc trị giá hàng nghìn thùng vàng giờ vỡ toác, chẳng khác đống đá vụn. Chiến Tử đoán rằng một đội khoảng chục người vừa tấn công nơi này. Nhưng chưa kịp phân tích hết vấn đề, gã bỗng thấy một cái bóng nhào về phía mình. Cái bóng đó chạy trối chết, gào lên:
– Cứu tôi! Cứu tôi với!
Chiến Tử tóm lấy cổ áo người đó, nhận ra ông ta là Tinh Ngôn Gia, chủ nhân tòa tháp. Và rồi gã lại thấy một cái bóng khác bước ra từ sau cột trụ. Cái bóng đó có mái tóc đỏ, đôi mắt vằn đỏ và thanh kiếm đẫm máu đỏ. Chiến Tử nhíu mày:
– Vô Phong?! Là Vô Phong phải không?
Cái bóng đỏ lừ lừ tiến đến, thanh Bộc Phá kéo lê vệt máu trên sàn đại sảnh. Vô Phong chịu nhiều vết thương, nhưng chúng đang tự động hồi phục với tốc độ chóng mặt. Tên tóc đỏ nói:
– Tránh ra…
Chiến Tử không biết nhiều về Vô Phong. Với gã, mọi người đều như nhau, trừ công chúa Lục Châu. Nhưng gã biết rằng cái bóng đỏ kia không còn là Vô Phong nữa. Nó là một thứ gì đó rất khác, không phải con người. Gã liền rút thanh đao Thiết Giáp Hạm băng giá, đứng chắn trước Tinh Ngôn Gia. Tên tóc đỏ nổi điên, đôi chân lao vun vút cùng cú đâm xẻ đôi không gian. Chiến Tử vung đao, không chút nể tình đồng nghiệp cũ.
Sau tất cả, con người còn lại gì?