Ngục Thánh

Chương 315: Trên cao và dưới thấp


Đọc truyện Ngục Thánh – Chương 315: Trên cao và dưới thấp

Đả Thải thành là một vùng đất xa lạ với họ Bạch Dương, xa lạ ngay trên đất nước mà họ làm chủ.

Thuở nhỏ, Lục Châu theo cha đi khắp Phi Thiên quốc. Nàng có thể điểm mặt nhớ tên từng thành phố, kể vanh vách nét đặc trưng hay lịch sử của chúng. Nhưng vì lý do nào đấy mà Đệ Thập không bao giờ đưa nàng tới Đả Thải thành. Nó hiện lên trong mắt Lục Châu qua sách vở, báo chí hình ảnh truyền hình… chỉ nhiêu đó. Và cũng vì lý do nào đấy, theo cách thật khó hiểu, những nguồn thông tin về Đả Thải thành luôn bị hạn chế hoặc trái chiều. Dẫu sao nó vẫn luôn ẩn mình dưới những cơn mưa a-xít hoặc khói bụi ô nhiễm, hiếm khi lộ diện trước người ngoài.

“Đó là nơi trú chân cho người thua cuộc…” – Một dạo, thầy Tây Minh nói với Lục Châu như thế – “Kẻ thắng viết nên lịch sử nên người thua cuộc phải tìm bóng tối để dung thân.”

Rốt cục những câu chuyện truyền miệng mới là bộ mặt thật của Đả Thải thành. Tất nhiên chuyện kể thường phóng đại nhưng phóng đại một bộ mặt quỷ dữ thì không quá đáng. Đả Thải thành hay Bờ Tây là khuôn mặt dữ tợn của Phi Thiên quốc, trái ngược hẳn thủ đô Phi Thiên thành náo nhiệt đẹp đẽ. Tệ nạn ở Phi Thiên quốc phần lớn đến từ nơi đó nhưng cũng chính nó giải quyết những mặt tối cho đất nước này. Trước đây, Lục Châu chưa từng hình dung cha mình hay các bậc tiền bối xử lý chuyện Đả Thải thành thế nào, cũng giống như trẻ con không bao giờ thắc mắc cha mẹ mình kiếm tiền từ đâu ra.

– Nếu họ giúp cô thắng cử thì sớm thôi, họ sẽ đòi yêu sách, mà cô chắc chắn không thể đáp ứng mọi đòi hỏi của họ. – Cái giọng khàn đục của Trần Độ vang lên cắt ngang suy nghĩ của Lục Châu – Mỗi đời hoàng đế Bạch Dương sẽ gặp vấn đề về Đả Thải thành, cách xử lý cũng khác. Vấn đề vô số lắm, công chúa, vì người Bạch Dương sống rất lâu còn người Đả Thải thành chỉ dăm chục năm là thối thây. Nó lặp đi lặp lại suốt năm trăm năm, chính trị Phi Thiên quốc là vậy đấy!

Lục Châu im lặng. Một ngày dài đóng vai công chúa thanh lịch hiểu chuyện làm nàng chùng mắt mỏi gối, chẳng còn hơi sức đáp lại lão pháp quan. Ghế êm, gối dựa mềm và một ly nước hoa quả là cần thiết để chiều chuộng Lục Châu. Nhưng hiện thực lại như bà mẹ ghẻ trong chuyện cổ tích. Lúc này, sau lưng công chúa là chiếc ghế cứng của phi thuyền, không gian thi thoảng rung xóc vì thời tiết xấu, rồi chiếc máy chiếu phát sóng những bản tin khô khan, chưa kể lão già Trần Độ ngồi thù lù ngay bên cạnh cô gái. Lục Châu đang tới Đả Thải thành. Công việc đầy rẫy và nàng chưa thể nghỉ ngơi.

Hồi thi Tổng Lãnh Thánh Sứ, công chúa đã có dịp tiếp xúc vài thành viên đảng Liên Hiệp Bờ Tây. Họ đến từ các thành phố nhỏ và có hứng thú với nàng. Nhưng họ chưa hoàn toàn ngả theo Lục Châu, bởi họ vẫn phải ngó nghiêng động thái từ Đả Thải thành – thủ phủ đảng Liên Hiệp. Nhờ họ sắp xếp, công chúa sẽ gặp một nhân vật quan trọng tại thành phố này[1].

Gió rát vỗ cửa kính phi thuyền. Lục Châu nghển cổ trông xuống thành phố bên dưới, ánh mắt hết tò mò lại thấp thỏm, cuối cùng là thất vọng. Nơi đây chẳng đổi khác so với bản tin truyền hình mà nàng xem hồi bé. Đả Thải thành vẫn thế, vẫn mái nhà thấp, vẫn các chung cư tái chế từ tàu thủy, chiến hạm hoặc bất cứ thứ gì có thể ở, vẫn những con phố nhỏ nhiều ánh đèn nhưng tù mù, không rực rỡ. Mưa nặng hạt nên nàng chẳng tìm được thứ gì tươi mới ở thành phố này, tất cả như đang nhoét ra dưới cơn mưa a-xít. Lục Châu bỗng dưng thấy khôi hài. Nàng đang bước chân vào sào huyệt của Liên Hiệp Bờ Tây và được chào đón bằng thời tiết xấu không tưởng – kinh điển và quy phạm y như mấy tình huống trong tiểu thuyết hay phim ảnh. Vậy câu chuyện mấy ngày tới thì sao? Lại quy phạm kinh điển chăng? Nếu quả thực thế thì Lục Châu thừa tự tin, đầu nàng vốn dĩ đầy sách vở.

– Lần này, cô sẽ gặp một đảng viên Liên Hiệp Bờ Tây, một gã thuộc Hội đồng dân ủy. – Trần Độ tiếp lời – Hắn tên Lỗi Đoạn Lực Triện, nghe đau mồm nhỉ? Người ta thường gọi hắn là Lỗi Triện. Một thằng đầu bò thứ thiệt. Tên này… xem nào… khoảng ba mươi lăm tuổi, người gốc Bắc Thần, dân nhập cư, đi lên từ đường phố, cầm đầu các băng đảng buôn bán và rèn kiếm. Một phần năm xưởng rèn trong thành phố này là của hắn, có hợp đồng với quân đội. Hai năm trước, gã chính thức bước vào quốc hội Phi Thiên. Một tên lính mới như cô vậy.

– Vậy tại sao tôi phải bắt đầu từ một người mới như ông ta? – Lục Châu hỏi – Chẳng phải tôi nên tìm một ủy viên lâu năm hay một nguyên lão có uy tín?

– Mọi thứ ở Bờ Tây từ dưới phun lên, khác Nghiệp Đoàn nơi tất cả từ trên đổ xuống. Hãy nhớ điều đó! – Lão pháp quan nói – Lỗi Triện hiện khá có tiếng ở Đả Thải thành. Gã giành được hợp đồng vũ khí béo bở với quân đội, cung cấp việc làm, vực dậy cả khu vực vốn nghèo đói nhất thành phố. Quan trọng hơn, gã đại diện cho dân nhập cư. Ai chẳng thích một hình tượng đứng lên vì người khác? Và ai chẳng thích người trẻ chống lại các ông già, chống lại sự cũ kĩ? Thằng đầu bò đó đang là niềm cảm hứng của thành phố này. Cô nên bắt đầu từ cảm hứng, công chúa. Cảm hứng dễ làm người ta mụ mị trước thực tế.

– Thực tế là gì?

– Thực tế thì Lỗi Triện là thằng đầu bò.

Nói đoạn lão pháp quan nhoẻn miệng cười, cặp môi mỏng dính thâm sì kẻ đường cong đáng ngờ. Lục Châu cố cắt nghĩa lời của lão thì viên phi công thông báo phi thuyền vừa hạ cánh trên nóc một khách sạn. Cửa mở, hai người bước ra và dẫn đường cho họ là Bất Vọng cùng đội vệ sĩ. Dưới cơn mưa nặng hạt, đoàn người nhanh chóng di chuyển xuống tầng dưới.

Ít nhất thì khách sạn này không quá tệ với Lục Châu. Nó có cửa tự động, nội thất sơn màu vàng dịu mắt, sàn trải thảm, hành lang cầu thang đàng hoàng với ánh lân tinh sáng sủa, đẩy xa những mưa gió lạnh ngắt khỏi công chúa. Một tòa kiến trúc đúng nghĩa, không tái chế, không cải tạo. Cảm giác mỏi mệt tạm vơi, Lục Châu nói:

– Tôi đã gặp Phái Miền Đông, họ không mặn mà lắm với cương lĩnh tranh cử của tôi. Họ bảo nó “hiếu chiến”, “lãng phí ngân sách”, “gây thù chuốc oán”, chẳng khác gì thời Đệ Thập. Dường như họ thích cương lĩnh của anh trai tôi hơn. Dù gì anh trai tôi cũng đến với họ từ trước[2].

– Bọn họ luôn thế, lúc nào cũng diễn vai các chính khách dân túy. – Trần Độ nhếch mép – Hẳn là họ đòi cô rằng một nửa thành viên pháp chính viện phải là nữ giới? Loại bỏ hoàn toàn Hội Đồng Pháp Quan? Sung công tài sản của các dòng họ dựng nên Phi Thiên quốc? Ủi sạch sẽ Chợ Rác Uất Hận Thành? Cắt giảm phí trợ cấp cho cựu binh và chuyển khoản đó sang trợ cấp dân nhập cư? Đúng chứ?! Hà! Bao năm qua vẫn những bài vở đó! Cứ để họ càm ràm, công chúa, rồi cô sẽ chứng kiến họ thay đổi thái độ thế nào. Đám dân túy mà!

Lục Châu không mong đợi cuộc gặp với Phái Miền Đông. Họ đấu tranh đòi quyền lợi, tốt thôi, cơ mà theo kiểu biểu tình trước quốc hội với những khẩu hiệu mỉa mai rồi bươi móc Đệ Thập trên truyền hình thì nàng khó lòng chấp nhận. Nhưng hiện thời Lục Châu cần họ. Nghiệp Đoàn Miền Bắc chiếm đa số ghế ở quốc hội, nhiều nguyên lão ủng hộ Lục Thiên và không loại trừ khả năng toàn bộ đảng ấy bỏ phiếu cho anh ta. Muốn thắng anh trai, Lục Châu cần lá phiếu từ ba đảng còn lại. Lý thuyết là như thế.

– Vậy còn họ Hỏa? Hỏa Nghi vẫn ủng hộ chứ? – Trần Độ hỏi – Cô có quan hệ tốt với thằng nhóc đó, phải không?

– Tôi không chắc. – Lục Châu đáp lời – Cậu ấy rất thận trọng, nói rằng tình hình nhiều chuyển biến và sẽ cân nhắc cẩn thận.

Kỳ thực công chúa hơi thất vọng. Một tháng trước, Hỏa Nghi khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng họ Hỏa sẽ ủng hộ nàng toàn diện từ tài chính tới phiếu bầu. Gã không hứa suông. Nhờ Hỏa Nghi giới thiệu, công chúa đã tiếp cận ông bộ trưởng Tông Tủy – một chính khách nổi tiếng và có ảnh hưởng lớn. Ấy vậy mà một tháng sau, vẫn là Hỏa Nghi nhưng lời nói đã thay đổi. Lục Châu biết rõ tên này đang lún vào cuộc chiến tranh chấp nội bộ dòng họ, việc gã trở nên cẩn trọng hơn âu cũng dễ hiểu, nhưng dù gì thì Lục Châu vẫn thất vọng.


– Vậy là tốt, cô nên vui mới phải. – Lão pháp quan nói – Rốt cục thằng nhóc đó cũng biết nghĩ. Làm việc với kẻ thận trọng luôn dễ dàng hơn là một đứa trẻ xốc nổi. Họ Hỏa có đảng viên cả ở Nghiệp Đoàn lẫn Liên Hiệp, rất phức tạp, nên sẽ là kỳ quặc nếu thằng nhóc đó ủng hộ cô ngay lập tức.

– Còn chuyện ông bộ trưởng Tông Tủy thì sao? – Lục Châu hỏi – Tôi không thấy khả quan chút nào! Giờ truyền thông cứ nói tôi được ông ấy ủng hộ, nhưng đâu phải vậy? Ông ấy chưa bao giờ nhận xét hay bình luận cương lĩnh tranh cử của tôi, cũng không chỉ ra những điểm sai lầm. Ông ấy cũng chưa từng giới thiệu tôi gặp gỡ những chính khách uy tín khác. Kiểu như… chỉ toàn nói chuyện phiếm! Rốt cục Tông Tủy ủng hộ tôi hay anh trai tôi vậy?[3]

Lão pháp quan cười mỉm, sau trả lời:

– Cô không khỏe. Một giờ sáng rồi và cô chỉ được ngủ sáu tiếng, thậm chí ít hơn. Ngày mai cô sẽ gặp Lỗi Triện. Đây là một khách sạn tuyệt vời, nếu cô cần giải quyết nhu cầu sinh lý, cứ gọi điện cho tên giám đốc. Đừng ngại, tôi sắp xếp cả rồi, toàn những gã đẹp trai khỏe mạnh. Chúc ngủ ngon, công chúa.

Lục Châu chưa kịp phản bác thì lão pháp quan đã lùi bước, thoắt cái lủi xuống thang bộ rồi mất hút. Người đồng hành duy nhất biến mất, chỉ còn lại Lục Châu giữa các vệ sĩ. Lần nào cũng vậy, lão pháp quan không bao giờ bước bên Lục Châu tới cùng mà giữa chừng luôn bỏ nàng lại một mình. Nó khiến nàng sinh ra những cảm giác xấu về chính trường.

Hay là bỏ quách? – Lục Châu mơ ước. Nhưng, như đã nói, hiện thực luôn là bà mẹ ghẻ của nàng.

Về phòng, Lục Châu không thèm đọc lại ghi chú công việc mà lao mình lên giường, hai chân vẫn còn đi giày. Ngủ, ngủ và ngủ, nàng chỉ cần thế. Nhưng chưa kịp say giấc thì công chúa nghe tiếng điện thoại. Nếu là ngày trước, nàng đã ngủ tiếp hoặc nhét điện thoại xuống gối, muốn ra sao thì ra, trời sập cũng kệ. Bây giờ khác. Lục Châu gắng gượng nhấc điện thoại, giọng ngáp ngắn ngáp dài:

– Ai đấy? Tôi nghe…

Công chúa chưa dứt lời thì người gọi từ đầu dây bên kia đã oang oang:

– Tôi đây! Tôi đây! Tôi là Kh’srak! Công chúa, cô phải tới ngay! Bà Quý Mẫn chết rồi! Nhanh lên, tôi đang ở đây trông chừng bà ấy!

Đôi mắt Lục Châu đang chùng xuống vì buồn ngủ đột nhiên căng ra. Có hai vấn đề lớn. Thứ nhất là người cần tìm đã chết. Thứ hai là Kh’srak quá to mồm và anh ta cần rời khỏi hiện trường ngay lập tức trước khi phát sinh rắc rối. Vẫn bộ dạng như lúc lên giường, Lục Châu vội vã rời đi. Từ ngày bắt đầu tranh cử, hiếm đêm nào nàng được ngon giấc.

Bảy tiếng sau, khi Đả Thải thành vẫn sụt sùi những cơn mưa thì Lục Châu đương kiên nhẫn chờ đợi trong một căn phòng kim loại. Nội thất căn phòng đều mang màu nhợt nhạt, bất động như đúc nên từ một khối thép, không có vẻ gì là có thể xê dịch hay bị xô đổ. Thứ duy nhất chuyển động là tách trà thiết mộc trước mặt Lục Châu. Nó đang mời gọi nàng bằng cách hà lên không trung sợi khói nóng, mảnh nhưng mãi không đứt đoạn, hệt như tâm trí nàng lúc này. Một đêm không ngủ cộng thêm phiền muộn khiến nàng đờ đẫn.

Lục Châu biết ông đầu bếp Quý Mẫn từ tấm bé. Hiểu theo nghĩa nào đó, ông ta tạo nên cơ thể công chúa thông qua những thực đơn hàng ngày. Một người đàn ông đáng mến dù đôi lúc hơi khoa trương. Ai chẳng huênh hoang một chút khi được tiếp cận dòng họ Bạch Dương, huống hồ một ông đầu bếp đã phục vụ hơn hai chục năm? Lục Châu không nghĩ đấy là lý do khiến Quý Mẫn cùng bà vợ phải chết. Ông chồng bị bắn, bà vợ bị đầu độc, hai cái chết diễn ra chỉ trong sáu mươi ngày. Đây không phải Vạn Thế bất công mà thực sự có điều bất thường.

“Bà Quý Mẫn bị đầu độc, tôi khẳng định. Hãy tin vào đôi mắt người Thanh Thủy, thưa công chúa!” – Kh’srak quả quyết, tay chỉ trỏ vào cái xác cứng đơ trên sàn – “Những sợi dây leo mọc từ miệng bà ấy chứa đầy phép thuật, nó là một loại bùa ếm. Thứ thực vật ấy ăn hết não bộ của người bị đầu độc và điều khiển họ…”

Công chúa và Bất Vọng phải lôi anh chàng lắm mồm này ra khỏi căn hộ trước khi vụ việc bị phát hiện. Lục Châu đồ rằng vài ngày nữa, nàng sẽ tốn thời gian với cảnh binh, bởi chính nàng chủ động gửi thư hẹn bà Quý Mẫn tới, điều tra hòm thư điện tử một chút là ra. Nhưng rồi nàng sẽ nhanh chóng được thả, chẳng có bằng chứng nào cho thấy nàng liên quan tới cái chết của người đàn bà xấu số. Điều cần làm là giải thích cái chết của bà Quý Mẫn. Công chúa lại giao việc cho Kh’srak. Với những vụ việc không đầu đuôi cũng chẳng manh mối thế này, anh chàng Thanh Thủy là chuyên gia.

Một đêm biến động chưa kết thúc. Trở về khách sạn, công chúa nhận tin tức từ Chiến Tử. Gã này đang lần theo dấu vết của Tiểu Hồ, đồng thời giải mã những thông tin mà nàng để lại. Chỉ hai tháng ngắn ngủi, Tiểu Hồ đã thu thập lượng tài liệu giá trị ngang bằng một cơ quan tình báo với hàng trăm nhân viên. Cấu trúc năm tòa tháp trắng, sự liên kết của chúng với cây mẹ, kế hoạch của Liệt Giả… tất cả đang dần lộ diện. Nhưng bản thân Tiểu Hồ lại hoàn toàn bặt vô âm tín.

“Tôi đang tìm Tiểu Hồ…” – Chiến Tử viết trong thư – “…xin đừng lo lắng. Tôi sẽ thực hiện như cô nói. Tôi sẽ tìm Tiểu Hồ, bằng mọi giá”

Thư chỉ ngắn ngủi như thế. Chiến Tử kiệm lời, kiệm cả công sức gõ bàn phím. Nhưng ít nhất là Lục Châu vẫn tin rằng gã sẽ tìm ra Tiểu Hồ. Con người đó hiếm khi làm nàng thất vọng.

Còn về tên tóc đỏ, Lục Châu chẳng có tia hy vọng nào. Hắn dường như đã biến mất khỏi thế giới Tâm Mộng. Bản thân nàng nếu gặp lại hắn cũng chẳng biết nên nói ra sao. Đó thực sự là khung cảnh khó xử, nhất là khi tên tóc đỏ đã giấu giếm nàng suốt thời gian dài.


Tiếng kim khí rổn rảng kéo đôi mắt Lục Châu trông xuống tách trà đang rung liên hồi. Phòng đóng cửa nhưng vô tác dụng trước mớ âm thanh nện giã bên ngoài. Tại đây, hàng trăm thanh kiếm và hàng ngàn khẩu súng chào đời mỗi ngày, sau đó phân phối khắp Phi Thiên quốc, xuất khẩu hoặc tiến thẳng ra mặt trận. Không khí xưởng rèn là cực hình với người mất ngủ như Lục Châu. Nàng muốn công việc mau chóng xong xuôi để được chợp mắt ít phút. Chỉ ít phút thôi! – Công chúa thèm thuồng. Khổ nỗi thằng cha Lỗi Triện đang khiêu khích nỗi thèm thuồng của nàng bằng cách trễ hẹn, đã hơn nửa tiếng nhưng tay ủy viên vẫn chưa đến.

Và ngay lúc công chúa chán nản nhất, Lỗi Triện xuất hiện. Trước nhất đó là một gã lùn, không phải “người lùn”, cơ mà lùn. Lục Châu đồ rằng gã chỉ đứng ngang vai mình là cùng dù nàng chẳng hề cao lớn. Kế đến là gã có đôi mắt lé, mắt trái nhìn thẳng còn mắt phải ngếch lên theo hướng khoét sâu vào chiếc áo cổ tim của Lục Châu. Ngoài hai điểm đó, gã giống như bao người Đông Thổ nhập cư khác với tóc đen, mũi nhỏ cùng đôi tay chai sần mang dấu vết quá khứ bươn chải vất vả. Người nhập cư Đông Thổ là vậy, họ rời bỏ cảnh cày ải nơi quê nhà để lao động cật lực ở xứ người – Lục Châu không bao giờ hiểu nổi suy nghĩ đó. Nàng không thấy Phi Thiên quốc là thiên đường như họ luôn bảo nhau.

– Rất hân hạnh, công chúa Lục Châu! – Tay ủy viên chìa tay nhưng miệng không nở nụ cười – Xin lỗi, tôi có chút công chuyện với chi nhánh xưởng rèn. Thành phẩm kém chất lượng, không thể bán cho ai cả. Chúng tôi không được tiếp cận nguyên liệu tốt nên… chậc, phải tự lo thôi! Nào công chúa, ngồi đây, chúng ta cùng bàn luận.

Lục Châu trông vào gã ủy viên, nhìn điểm nào cũng không ra một tên đầu bò điều hành băng đảng. Gã giống một doanh nhân hơn, vội vội vàng vàng tựa thể chỉ muốn làm vụ này mau mau chóng chóng để lo chuyện khác. Nhưng công chúa không khờ. Từ ngày làm việc cùng Trần Độ, nàng cũng biết vài mánh khóe chính trường, mà Lỗi Triện đã ra “đề bài” ngay từ lời chào hỏi. Người Đông Thổ, đặc biệt là dân Bắc Thần rất thích vòng vo nhằm chứng tỏ sự uyên bác của mình. Công chúa mở lời:

– Cảm ơn ngài đã bỏ chút thời gian. Đệ Thập sắp thoái vị, ngài biết đấy, ông ấy đã ra thông báo rồi. Cha tôi gặp nhiều vấn đề sức khỏe, không thể tiếp tục lâu hơn nữa.

– Tôi đã nghe. – Lỗi Triện gật gù – Thành thực mà nói, Đệ Thập chưa bao giờ ủng hộ miền tây, nhưng những chính sách của ông ấy luôn tạo công ăn việc làm cho chúng tôi. Ít nhất là giúp chúng tôi có đủ tiền mua vật liệu phép thuật gia cố các tòa nhà, để chúng không gỉ sét dưới những cơn mưa a-xít. Ngoài ra… chà, tôi cũng chẳng biết khen ngợi Đệ Thập thế nào nữa. Có lẽ ông ấy chỉ được vậy thôi.

– Đệ Thập không điều hành Đả Thải thành hay Bờ Tây, mà là các ngài. – Lục Châu đáp – Người dân ở đây chịu đựng mưa a-xít hay không do các ngài quyết định. Nó tùy thuộc các ngài muốn hay không thôi. Chừng nào những xưởng rèn còn nằm ở trung tâm Đả Thải thành, chừng đó mưa a-xít còn kéo dài. Cách đây mười năm, Đệ Thập đã có đề nghị di dời nhưng các ngài đâu có nghe?

Gã ủy viên nhìn Lục Châu trong im lặng, công chúa nhìn lại đôi mắt nhỏ hí của gã, không chút né tránh. Âm thanh kim khí xen giữa bọn họ và ồn ào như sắp tóe lửa. Sau rốt Lỗi Triện giơ tay, lần đầu tiên gã nở nụ cười:

– Được rồi, tôi chỉ vui miệng thôi, công chúa! Xin đừng để bụng. Phi Thiên quốc cho phép con người cái quyền được nói. Đệ Thập cứng rắn, không khoan nhượng, nhưng ông ấy vẫn để chúng tôi được quyền lên tiếng. Đó là lý do chúng tôi nhập cư.

– Đệ Thập Nhất sẽ đảm bảo quyền lợi đó cho người Bờ Tây và cả dân chúng Phi Thiên, giống như Đệ Thập đã làm. – Lục Châu nói.

– Rất hứa hẹn, công chúa! Rất hứa hẹn!

Gã ủy viên cười lần hai đoạn mở máy chiếu. Luồng sáng xanh xuất hiện chiếu lên một bản thảo giữa không trung. Gọi là bản thảo nhưng chỉ có mấy mục đầu dòng, nhõn ra được chừng một trăm chữ. Lỗi Triện tiếp lời:

– Đáng lẽ cô nên gửi cương lĩnh đầy đủ. Cô muốn tôi triệu tập cử tri rồi tiếp xúc với họ? Tốt thôi, chuyện đó đơn giản! Tôi sẽ mang đến cho cô một trăm cử tri và đảm bảo đó là những người kiên nhẫn, biết lắng nghe, có uy tín trong cộng đồng. Nhưng tôi cần phải biết chi tiết bản cương lĩnh để nói với họ.

– Vậy nên giờ chúng ta mới gặp mặt, bàn bạc, trao đổi. – Lục Châu đáp – Chẳng ai thích đọc một tập giấy khô khan dày cộp, ngài cũng vậy thôi. Cương lĩnh nằm ở thỏa thuận và hành động, không phải giấy tờ.

Lỗi Triện gật gù. Từ đầu, gã luôn chắp tay trên bàn, gương mặt chăm chú ra vẻ doanh nhân đang lắng nghe đối tác. Nhưng khi Lục Châu toạc móng heo, gã liền ngả người, hai tay buông tuồng trên thành ghế. Lúc này công chúa mới lờ mờ trông thấy dáng dấp một tay anh chị vươn lên từ tầng đáy của Đả Thải thành khét tiếng. Một tay đầu bò chính hiệu. Gã ủy viên tự thưởng cho mình một ly rượu trước khi đổi sang phong thái mới hoàn toàn:

– Thẳng thắn đấy, công chúa. Vậy tôi cũng khỏi màu mè nữa. – Lỗi Triện ngửa cổ nốc một ly rượu bốc lửa xanh, mặt nhăn lại vì rượu mạnh – Hãy nhìn vào bản cương lĩnh của cô, nó gồm ba gạch đầu dòng thế này: gia tăng việc làm, tăng cường quốc phòng toàn diện và cải tạo Bờ Tây. Mục đầu tiên bình thường, vị hoàng đế hay chính phủ nào cũng làm những việc đó, anh trai Lục Thiên của cô cũng vậy. Nhưng hai mục kế tiếp… chà, là thế nào vậy, công chúa? Giữa lúc này? Giữa hoàn cảnh này?

Gã ủy viên đẩy một ly rượu lửa về phía Lục Châu, mời nàng rồi tiếp tục:

– Mọi người chán chiến tranh rồi, công chúa, mặc dù kế sinh nhai của Đả Thải thành là chiến tranh. Nhưng chúng tôi lấy nó để sống, không phải sống vì nó. Chiến tranh bao lâu rồi nhỉ? Thời Đại Thủy Triều kéo dài hai trăm năm, ngỡ tưởng kết thúc lại đến Chiến Tranh Tài Nguyên. Người Phi Thiên chưa quên đâu, công chúa. Hai tấm bia đá ở quảng trường Phi Thiên thành còn đó, các gia đình vẫn tìm những người lính mất xác của họ. Nếu không phải Hội Đồng Pháp Quan phong tỏa thông tin, chính phủ Đệ Thập đã nát bét từ năm năm trước[4]. Cô xem truyền hình chứ? Từ hồi chiến tranh Tuyệt Tưởng Thành, dân chúng biểu tình phản chiến khắp lục địa Hoa Thổ. Người ta mệt rồi, thế giới Tâm Mộng này mệt rồi. Cô biết điều đó, tại sao còn ra bản cương lĩnh này? “Tăng cường toàn diện” là sao? Ngôn từ mạnh mẽ quá! Cô muốn đẩy nó xa hơn cả Đệ Thập? Đã ai nói với cô nó quá hiếu chiến chưa?

– Có, Phái Miền Đông, họ cũng nói như ngài. – Lục Châu đáp – Nhưng tình hình đang thay đổi. Những cuộc chiến ngoài kia không đơn thuần là cục bộ, nó đang dẫn tới một điều gì đó lớn hơn rất nhiều. Nếu không chuẩn bị sớm, Phi Thiên quốc sẽ hụt hơi. Tôi có nhiều nguồn tin về việc này. Nếu ngài chịu hợp tác, tôi sẵn sàng chia sẻ.

Lỗi Triện chống cằm, con mắt lé chòng chọc cô gái:


– Hay tôi có thể hiểu theo nghĩa khác nhé?! Vì không được Nghiệp Đoàn Miền Bắc ủng hộ nên cô tìm cách thu hút đảng chúng tôi? Tôi biết tình hình của cô. Nếu định dựa vào Bờ Tây thì cô hơi nhầm, công chúa. Tôi là kẻ nhập cư và dễ dàng thỏa thuận, nhưng những đảng viên khác ở Bờ Tây thì sao? Những kẻ sinh ra, lớn lên từ vùng đất này? Chắc cô biết người ta gọi Bờ Tây là cái gì?!

Lục Châu nốc ngụm rượu bốc lửa xanh. Từ ngày tranh cử, nàng phải làm quen với đồ cồn. Rượu mạnh kinh hồn, công chúa cau mày, lời nói hơi lạc đi:

– Nhà của kẻ thua cuộc.

– Phải. Nhà của kẻ thua cuộc. – Lỗi Triện lặp lại – Sau cuộc nội chiến năm trăm năm trước, Bờ Tây trở thành chốn trú chân cuối cùng của những kẻ thất bại dưới tay Bạch Dương Đệ Nhất. Họ đã từng là quý tộc hoặc tướng lĩnh, khác hẳn đám con cháu băng đảng bây giờ. Vì thất trận nên họ căm thù Bạch Dương hơn ai hết. Để giữ vững nền hòa bình, tránh nội chiến kéo dài hơn, Đệ Nhất đã đồng ý một điều khoản của họ. Một điều khoản kéo dài đến tận bây giờ và cô là một phần của nó.

– Bầu cử. – Lục Châu đáp.

– Là bầu cử! – Lỗi Triện trỏ ngón tay về phía nàng – Người Bờ Tây muốn được quyết định hoàng đế của họ, nghe dân chủ vậy, nhưng thực ra là cài một quả bom vào họ Bạch Dương. Họ khiến con cháu Bạch Dương phải đấu đá, đối đầu nhau ngay từ trong bụng mẹ. Chứ họ quan tâm bầu cử quái gì! Thứ lỗi nhé, bầu cử làm gì khi con vua vẫn cứ làm vua? Khi Ngai Thủy Tinh vẫn thuộc về họ Bạch Dương? Chẳng nghĩa lý quái gì cả! Ở đây chúng tôi không bầu Lục Thiên không đồng nghĩa rằng chúng tôi sẽ bầu cho cô, công chúa.

Lục Châu lắc đầu cười:

– Nhưng nghĩa vụ của người Bờ Tây là bầu cử. Thỏa thuận năm đó giữa Đệ Nhất và những kẻ thất trận là dù thế nào chăng nữa, Bờ Tây vẫn phải bầu cử. Hiến pháp Phi Thiên quốc còn đó, các ngài không thể chống lại. Các ngài phải chọn tôi hoặc Lục Thiên, chọn người có lợi nhất cho lợi ích của mình. Cương lĩnh của Lục Thiên, hẳn là ngài đã nghe; nó không giành nhiều ưu ái cho Bờ Tây như tôi. Chọn Lục Thiên, các ngài sẽ tiếp tục công việc cũ, cuộc sống cũ, lối mòn cũ và chẳng thể giải quyết những vấn đề cũ kĩ. Như cơn mưa a-xít này chẳng hạn! Mà người họ Bạch Dương sống thọ lắm!

Lỗi Triện ngửa mặt ngẫm nghĩ. Gã trông ra bầu trời xám xịt nước mưa, sau rốt rướn người đến công chúa, chống cằm vẻ tò mò:

– Giúp cô, tôi được gì?

– Xưởng rèn của ngài sẽ nhận được nhiều nguyên liệu tốt hơn, cụ thể là do họ Hỏa cung cấp. Sắp xếp cho tôi gặp cử tri, ngài sẽ có phần.

– Nếu cô không trở thành Đệ Thập Nhất, tôi cũng hết được nhận quà?

– Nếu muốn nhận quà lớn hơn, ngài phải ủng hộ tôi làm Đệ Thập Nhất. – Lục Châu nhún vai – Lúc đó, tôi đảm bảo cho ngài một vị trí trong ban cố vấn. Và biết đâu đấy, có thể ngài sẽ trở thành nguyên lão trẻ nhất đảng Liên Hiệp?!

Gã ủy viên ngẫm nghĩ, con mắt lé đảo vòng vòng. Lỗi Triện nhìn căn phòng đang run lên vì tiếng rập khuôn đúc, vì tiếng công nhân quát tháo báo lỗi sản phẩm. Căn phòng lạnh ngắt, không sức sống và mủn ra dưới bầu trời Đả Thải thành xám ngoét. Nghĩ ngợi hồi lâu, Lỗi Triện bắt tay công chúa.

Hai người bàn chuyện thêm nửa tiếng nữa. Công chúa ra về với kết quả khả quan. Ngay tối cùng ngày, Lỗi Triện sẽ triệu tập cử tri tại nơi gã quản lý, đồng thời gọi thêm vài cử tri khác từ các khu vực lân cận. Gã ủy viên mới nổi này có quan hệ rộng trong nội bộ đảng Liên Hiệp, biết cách sử dụng sẽ là chỗ dựa tốt. Đằng nào thì Lục Châu cũng chẳng tìm được ai tốt hơn gã. Bước lên phi thuyền, nàng ườn lưng trên ghế thở một hơi nhẹ nhõm, đoạn hỏi Bất Vọng ngồi hàng ghế trước:

– Ngài biết gì về Khu 19 không?

Không giống thủ đô Phi Thiên thành chia hai “quận” lớn, Đả Thải thành chia thành hai mươi ba “khu”(23), mỗi khu do một ủy viên quản lý. Các thành phố miền tây cũng theo mô hình này của Đả Thải thành. Hiện Lỗi Triện đang quản lý Khu 19.

– Ngày trước tôi hay qua lại khu ấy. Bọn tôi gọi nó là “ổ chó”. – Bất Vọng trả lời – Chỗ đó tập trung dân nhập cư không giấy tờ, tội phạm trốn nã, chiến binh bất hảo, lính đánh thuê nghỉ hưu, bọn buôn đồ ma thuật cấm… toàn những thằng chó chết. Vậy cái gã mà cô gặp là người quản lý Khu 19?

– Vâng?!

– Thế thì đấy là thằng chó chết nhất. – Bất Vọng tiếp lời.

Lục Châu cúi đầu ngẫm nghĩ rồi trông ra ngoài. Mưa đã ngớt nhưng hơi sương bốc lên khiến Đả Thải thành vẫn mờ nhạt. Phi thuyền bay hơi cao, nó phải xuống thấp hơn nữa thì nàng mới thấy rõ thành phố. Hoặc có thể vì nàng quá buồn ngủ nên mắt mũi kèm nhèm. Công chúa thiếp đi lúc nào không hay.

Tám giờ tối, sau khi được nghỉ ngơi đầy đủ, Lục Châu khởi hành đến Khu 19. Nàng sẽ gặp cử tri đoàn trong một xưởng rèn, trình bày với họ về cương lĩnh của mình, trả lời cử tri và lắng nghe nguyện vọng từ họ. Thực sự là nàng hơi ghen tị với anh trai mình. Tại Nghiệp Đoàn Miền Bắc, Lục Thiên thường đến những nơi đàng hoàng hơn, sang trọng hơn, nom như dự tiệc thay vì vận động tranh cử. Lục Châu thiệt thòi hơn, bởi vậy nàng tự cho phép mình cái quyền ghen tị.

Tại nhà xưởng, công chúa gặp lại gã ủy viên Lỗi Triện. Gã nói mọi thứ đã sẵn sàng, chúc nàng may mắn rồi bước ra hội trường. Từ góc khuất của tòa nhà, Lục Châu trông thấy khu xưởng đã chật kín, ước chừng hơn hai trăm người. Nàng không nghĩ số lượng cử tri sẽ đông như vậy. Chừng ấy con người nghĩa là khó khăn gấp bội nhưng cơ hội cũng nhiều gấp bội. Lục Châu chỉ có một tối hôm nay để chứng tỏ mình.


Phía ngoài, tay ủy viên gọi tên Lục Châu, ánh sáng khu xưởng lập tức tập trung lên bục trung tâm. Lục Châu không nghĩ rọi sáng kiểu đó là ý hay. Nàng đi tranh cử chứ không phải nhận giải thưởng hay trình diễn nghệ thuật. Lỗi Triện có vẻ hơi khoa trương. Nhưng dù vậy, công chúa vẫn bước ra. Không khí nhà xưởng đương ồn ào đột nhiên im lặng. Không ai vỗ tay cho công chúa – chuyện bình thường ở Đả Thải thành, công chúa chẳng thấy áp lực chút nào. Giả sử họ hò reo huýt sáo thì nàng mới sợ. Lục Châu cất lời, bục trung tâm hấp thụ âm thanh khiến giọng nàng vang vọng:

– Buổi tối tốt lành, chào mọi người, tôi là…

Công chúa chưa dứt lời, một giọng nói cắt ngang:

– “Tăng cường quốc phòng toàn diện” là sao? Các người muốn bắt con tôi vào quân đội như cuộc chiến năm năm trước à?

– Con trai tôi đâu? – Một giọng nói khác cất lên – Nó thuộc Tiểu Đoàn Kiếm Sắt, nhưng tên nó không hề có trên bia mộ quảng trường thủ đô! Tôi đã hỏi nhưng bọn chính phủ luôn thoái thác! Bọn Bạch Dương chó chết!

Đám người nhao nhao, to dần rồi ầm ĩ cả hội trường. Bị chiếu sáng nên Lục Châu không nhìn ra được ai với ai đang nói. Nàng không thể vãn hồi trật tự. Rồi lại xuất hiện vài kẻ to tiếng hơn:

– “Cải tạo Bờ Tây” là thế nào, công chúa? Cô muốn hủy nhà xưởng và bắt chúng tôi chuyển đổi nghề nghiệp? Cô bắt thợ rèn đi trồng cây? Đồ điên!

– Cô muốn di dời nhà xưởng mà không có hỗ trợ?! Cô nghĩ sao vậy? Chúng tôi đâu có tiền thuê đất?

– Cút đi, con công chúa ngu dốt!

Lục Châu không hiểu chuyện gì đang xảy ra cho tới khi một vật bay vút qua mặt mình như mảnh sắt vụn. Ngay sau đó, hàng tá chai lọ lẫn sắt vụn lao đến tấn công nàng. Hốt nhiên chúng bị cản lại bởi một tấm lá chắn vô hình và xoáy vù vù như lớp khiên gió. Bất Vọng tới kịp lúc. Gã vừa hộ tống Lục Châu lùi ra ngoài vừa dùng Phong kỹ đẩy bay những vật thể lạ. Đám đông nhào theo định bao vây công chúa thì Bất Vọng đã túm cổ vài người và đấm thẳng mặt. Trông vậy, những kẻ khác chùn chân. Hơn hai trăm người dồn ép lẫn nhau nhưng bị chặn đứng bởi một mình Bất Vọng.

Phía sau nhà xưởng, công chúa chống tay lên tường mà bước, cảm giác khó thở. Chỉ hai phút, mọi thứ đều sụp đổ. Nàng chưa phát biểu được gì còn các cử tri đang lên cơn tức giận. Sáng mai, chuyện này sẽ lan khắp Đả Thải thành và chẳng còn cử tri nào chịu lắng nghe nàng nữa. Nàng không thể hiểu tại sao chuyện thành ra như thế.

Nhưng công chúa cũng chẳng cần đợi lâu để biết đáp án. Gã ủy viên Lỗi Triện xuất hiện, nhìn nàng và cười hềnh hệch, con mắt lé chớp chớp vẻ đắc thắng. Lục Châu nghiến răng:

– Ông ủy viên… ông bịa đặt cương lĩnh của tôi, nói dối cử tri để nhằm bôi nhọ tôi. Vậy là sao? Ông theo phe Lục Thiên?

– Không, tôi chẳng theo ai cả, công chúa. Chỉ là tôi không thích cô thôi, công chúa. – Lỗi Triện cười – Cô đến nhờ vả tôi mà chẳng hiểu tôi gì cả. Cô tưởng rằng Khu 19 là đất Phi Thiên quốc? Không, đó là đất của tôi, Khu 19 chơi theo luật của tôi. Cô đâu tìm hiểu tôi kĩ càng, đúng không? Cô tay không đến nhờ vả tôi, hứa hẹn đủ thứ quà cáp. Tôi không thích vậy, công chúa, người Bắc Thần không làm việc như vậy. Mang quà trước, và tôi sẽ giúp. Và này… đừng lên giọng như thể mình biết tất cả, con điếm mắt xanh! Tao hơn tuổi mày nhiều đấy! Khi miệng mày còn hôi sữa mẹ thì tao đã bẻ cổ vô số thằng ở khu này rồi! Đàn bà mà cũng muốn làm mấy chuyện chính trị?! Mơ đi! Muốn tao ủng hộ chứ gì? Có một cách đây…

Nói rồi gã vạch quần, tiểu tiện một bãi ngay trước mặt Lục Châu. Công chúa chết trân. Gã ủy viên cười đểu:

– Cô chưa có quà, công chúa. Vậy thì lại đây, bú “nó” bằng cái miệng của cô, bú say mê vào! Nếu cô làm tôi ra được, chúng ta sẽ bàn chuyện bầu cử.

Lục Châu giận điếng người, bàn tay xập xòe tia lửa điện sẵn sàng thiêu chết gã ủy viên. Lỗi Triện giơ tay, nụ cười đểu giả vẫn y nguyên:

– Nào, nào, công chúa! Giết chết một ủy viên quốc hội là không ổn đâu đấy! Hãy nghĩ kĩ nhé. Tôi đợi cô ở văn phòng, và cái quần của tôi lúc nào cũng rộng mở chào đón cô. Tôi thích đôi môi của cô, chà… Trả lời sớm nhé, công chúa!

Nói rồi gã ủy viên bỏ đi, vừa kéo quần vừa cười, vóc dáng lùn tịt rung rung những khoái trá khốn nạn. Lục Châu bị bỏ lại với bãi nước tiểu khai nồng nặc cùng những âm thanh huyên náo từ xưởng rèn. Cơn mưa a-xít lại rả rích khắp Đả Thải thành. Công chúa ôm mặt. Lục Châu hoàn toàn cô đơn. Không có ai ở đây giúp đỡ nàng. Có lẽ nàng đã bay quá cao mà không hạ xuống thấp để nhìn rõ bộ mặt thật của Đả Thải thành.

Lúc này, nàng thực sự cần ai đó ở bên để động viên mình rằng “Kệ mẹ nó!”.

TTV Translate – Ứng dụng convert truyện trên mobile

[1] và [2] trong Q3 Chương 101, Đệ Thập đã hỏi Lục Châu về tiến trình bầu cử, đồng thời nói về các động thái vận động tranh cử từ Lục Thiên, tại đó Đệ Thập đã hỏi Lục Châu về cương lĩnh tranh cử

[3] trong Q4 – Sắt và máu: Chương 4, Tông Tủy đã trả lời truyền hình về việc ủng hộ Lục Châu

[4] trong Q3, Vô Phong đã phát hiện các tài liệu về cuộc chiến tranh 5 năm trước đều bị Hội Đồng Pháp Quan phong tỏa


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.