Ngư Trường Hoàng Kim

Chương 3: Ngư trường của ta, cá của ta


Đọc truyện Ngư Trường Hoàng Kim – Chương 3: Ngư trường của ta, cá của ta

Chiếc Boeing 777 bay từ thủ đô đến Toronto lần này cũng được sơn qua đường kẻ sọc màu lam nhạt. Thân máy bay dài gần bảy mươi mét, hai cánh khi mở ra cũng có hơn sáu mươi mét, bề ngoài sáng bóng làm cho nó nhìn qua tràn đầy mỹ cảm. Màu sắc rực rỡ của nó ở trong bóng tối tỏa ra ánh sáng tựa như mộng ảo làm Tần Thì Âu kích động không thôi.

Thời điểm lên máy bay có nữ tiếp viên hàng không hướng dẫn, lại thêm nữ tiếp viên này là gái tây da trắng tóc vàng mắt xanh làm Tần Thì Âu xem mặt mày hớn hở, đến lúc ngồi xuống mới nhận ra chỗ ngồi của mình ở gần cửa sổ.

Vốn là việc này để cho hắn cực kỳ vui mừng vì sau khi máy bay cất cánh thì có thể quan sát đến cảnh tượng vô số nhà cùng mở đèn. Kết quả chờ đến sau khi máy bay bay lên, Tần Thì Âu xuyên thấu qua cửa sổ hình tròn xem xuống dưới một cái lập tức thay đổi sắc mặt.

Không biết đây là cảm giác gì, nhưng theo máy bay tăng lên tốc độ thì trái tim Tần Thì Âu cũng mãnh liệt nhảy lên “thình thịch, thình thịch”. Cảm giác đè nén tràn ngập trong lòng ngực hắn để cho hô hấp của hắn trở nên dồn dập, trước mắt biến thành màu đen, sau đó trong đầu của hắn hiện ra một bức tranh nhìn từ trên cao xuống đang vặn vẹo. Thức ăn trong dạ dày lập tức trào lên trên cổ họng, hắn phải dùng nghị lực rất lớn mới nhịn xuống cảm giác buồn nôn này.

Máy bay lại bắt đầu đầu tăng tốc rồi lần thứ hai bay lên không thì Auerbach hít sâu một hơi vì sợ hết hồn. Lúc này tinh thần Tần Thì Âu không còn vô cùng phấn chấn như hồi mới lên máy bay nữa, chỉ thấy sắc mặt hắn trắng bệch, mồ hôi lạnh đầm đìa, hai tay nắm chặt tay cầm của ghế, bộ dạng giống như người bị suy nhược chức năng nội tạng.

Auerbach bình tĩnh giữ chặt cổ tay của hắn sau đó ấn vào nút trợ giúp ở trên đỉnh đầu, lập tức có một người nữ tiếp viên hàng không măc đồng phục màu lam xuyên tất đen mang giày cao gót bước nhanh qua tới.

– Làm phiền cô xem thử anh bạn trẻ này, anh ta tựa hồ bị say máy bay.

Auerbach cười khổ nói.

Sau khi nữ tiếp viên hàng không xem qua tình trạng của Tần Thì Âu liền nhanh chóng rời đi. Không lâu sau đó, Tần Thì Âu cảm giác được một bàn tay nhỏ mềm mại mang theo chút mát lạnh áp ở trên trán của mình.

– Không có gì, vị tiên sinh này chỉ là có chút sợ độ cao mà thôi, rất thường thấy đấy!

Một giọng nói nhu hòa êm tai từ từ vang lên.

Tiếp theo, Tần Thì Âu cảm giác bàn tay nhỏ trên trán di chuyển tới trong lòng bàn tay của mình và có người đang nhẹ nhàng nói:

– Hãy thả lỏng! Tiên sinh! Hít thở sâu vào! Đây, hít thở sâu theo tiết tấu của tôi. Anh hãy tưởng tượng mình hiện tại đang ngồi ở trước bàn cơm trong nhà mình, hoặc là ở trong sân, trên cánh đồng ở quê, cha mẹ anh đang ở bên cạnh anh…… Nhìn thấy không, hai người họ cười với anh kìa, anh có muốn nói gì đó với họ không? Hướng về cha me của anh chậm rãi thổ lộ một lần…


– Mẹ nó, tôi chán ghét đồng ruộng!

Tần Thì Âu đang cố gắng tưởng tượng cảnh tượng mình ở trên cánh đồng của gia đình, nhưng sau khi giọng nói êm tai kia để cho hắn thổ lộ ra hết thì hắn không nhịn được nói ra một câu như vậy.

Sau khi nói ra câu này, hắn liền nghe được tiếng cười của Auerbach.

Ở bên cạnh, nữ tiếp viên hàng không kia vẫn đang ghé vào tai hắn nhẹ giọng an ủi, một hương thơm nhàn nhạt bay vào trong mũi hắn, nhường hắn không khỏi nhớ tới hoa hòe ở quê nhà vào tết Đoan ngọ.

Đồng dạng thanh nhã như vậy, cũng ngọt ngào như vậy.

Rốt cuộc thì cảm giác choáng váng và chán ghét bắt đầu giảm bớt, Tần Thì Âu nuốt một hớp nước miếng rồi chậm rãi mở mắt ra. Hắn vừa nghiêng đầu thì đột nhiên trở nên tỉnh táo, toàn bộ tiêu cực đều bị vẻ đẹp trước mắt xua tan đi.

Lúc này đang ngồi ở chỗ của Auerbach là một cô gái nóng bỏng có mái tóc dài màu đen, ngũ quan tinh xảo như đồ sứ, cái miệng anh đào nhỏ nhắn không cần trang điểm mà vẫn đỏ thắm, đôi mắt màu lam nhạt tựa như là bầu trời sau cơn mưa. Không giống như làn da những cô gái da trắng bình thường đều rất thô ráp, làn da của cô ấy mịn màng như nhuyễn ngọc, ở dưới ánh đèn màu cam tản ra ánh sáng êm nịu nõn nà.

Trên người cô ấy mặc bộ đồng phục tiếp viên hàng không màu lam được cắt may thích hợp mang thân hình thon dài của cô hoàn mỹ thể hiện đi ra. Trên mặt cô ấy mang theo một nụ cười ngọt ngào nhìn chăm chú vào Tần Thì Âu, làm cho người sau có ảo giác cô ấy giống như là tiên tử bước ra từ trong bức tranh.

– Quý khách khỏe hơn chút nào chưa?

Nữ tiếp viên hàng không mỉm cười hỏi, sau đó nhẹ nhàng đỡ Tần Thì Âu mang đến chỗ ngồi của Auerbach, cùng lúc giải thích với người sau:

– Quý khách có thể thay đổi chỗ ngồi với vị tiên sinh này hay không? Anh ta không thích hợp ngồi gần cửa sổ!

Auerbach cười nói:

– Rất vui lòng.

Đợi cho Tần Thì Âu ngồi xuống, nữ tiếp viên hàng không mới dịu dàng gật đầu rồi đứng người lên sửa sang lại đồng phục. Một đôi đùi đẹp duyên dáng thon dài được bao bọc bởi tất màu da trong suốt, ở dưới ánh đèn tản ra màu sắc bóng loáng tựa như ngà voi làm rung động lòng người.


Nữ tiếp viên hàng không gật đầu thêm lần nữa, Tần Thì Âu vội vàng nói cám ơn:

– Cám ơn cô đã giúp đỡ, tôi bây giờ khỏe hơn nhiều rồi. Nếu không có giúp đỡ của cô thì trên đường đi tôi không biết nên làm thế nào nữa.

– Đây là việc tôi nên làm! Tiên sinh, chúc ngài lên đường vui vẻ và hẹn gặp lại.

Nữ tiếp viên hàng không thản nhiên cười một tiếng đưa tay ra đóng lại chốt mở nút trợ giúp trên đỉnh đầu Tần Thì Âu. Một lần nữa, hắn lại ngửi được mùi thơm ngọt ngào êm dịu tựa như mùi của hoa hòe kia.

Thời gian bay của chuyến bay lần này quả thật đủ dài, tổng cộng dài đến mười hai mười ba giờ. Trong thời gian rảnh rỗi này không ngừng có nữ tiếp viên hàng không qua lại, nhưng Tần Thì Âu chú ý thấy cô tiếp viên hàng không lúc trước an ủi hắn chưa từng xuất hiện. Trong thời gian ăn cơm, Auerbach hỏi qua nữ tiêpa viên hàng không phát hộp cơm mới biết được cô gái lúc trước chính là tiếp viên trưởng của tổ tiếp viên trên máy bay này.

– Cô ấy tên là gì?

Tần Thì Âu lại hỏi.

Một nữ tiếp viên hàng không có mái tóc màu vàng trắng lễ phép cười với hắn một cái rồi nói:

– Vấn đề này, tôi nghĩ anh nên tự mình đi hỏi cô ấy thì tốt hơn.

Đáng tiếc là Tần Thì Âu chờ đến lúc máy bay hạ cánh vẫn không có gặp lại được nữ tiếp viên hàng không khéo hiểu lòng người kia.

Hai người họ là tiến hành đổi máy bay ở phi trường quốc tế Pearson của Toronto. Nguyên nhân bởi vì thời gian chênh lệch, khu tây nam của Toronto chậm hơn mười hai giờ so với khu đông bắc của thủ đô, nên bây giờ vẫn là ban đêm.

Thời điểm đổi máy bay, trong chớp mắt khi ngẩng đầu lên thì Tần Thì Âu liền bị hình ảnh trước mắt làm rung động. Bầu trời đêm bây giờ tựa như một tấm vải đen được vung vãi lên vô số viên đá quý, tuy những ngôi sao sáng chói này lớn nhỏ khác nhau nhưng đều lóe ra ánh sáng rực rỡ lại nhu hòa như nhau.

Bóng tối vô biên vô hạn cùng với ánh sáng do những ngôi sao lóe lên tạo thành nhịp điệu chủ của bầu trời đêm mênh mông này, Tần Thì Âu đang đứng ở trên mặt đất cũng dâng lên một loại cảm xúc khó tả.

Đây chính là bầu trời đêm, một bầu trời đêm quen thuộc mà lại xa lạ! Trong chớp mắt khi ngẩng đầu lên, Tần Thì Âu liền có loại cảm xúc chỉ có mình lẻ loi đứng ở mặt đất mênh mông này. Hắn đang suy nghĩ khi các tổ tiên Viêm Hoàng lần đầu tiên nhìn thấy bầu trời đêm vào năm ngàn năm trước thì có phải cũng thấy rung động giống hắn như vậy hay không?


Thật ra thì khi Tần Thì Âu còn nhỏ, lúc hắn còn ở quê nhà vẫn có thể thấy được bầu trời đêm như vậy. Khi đó là mùa hè, trong nhà còn chưa có quạt điện hay máy điều hòa, đến ban đêm, toàn bộ người nhà mang theo ghế xếp, ghế dựa cùng các hàng xóm đi ra cánh đồng rơm ngồi hóng mát.

Buổi tối, sau khi đùa giỡn mệt với lũ bạn hàng xóm, Tần Thì Âu sẽ lên nằm trên những ổ rơm bằng phẳng ấm áp rồi ngây ngốc nhìn lên bầu trời.

Đã bao nhiêu năm rồi, hắn cũng cho là minh đã quên đoạn thời gian kia rồi. Nhưng ở Canada xa xôi nhìn thấy bầu trời đêm sáng chói này về sau, hắn mới nhận ra những năm tháng chở đầy lấy kí ức tuổi thơ đẹp đẽ của hắn lại chưa bao giờ rời đi, chẳng qua là ẩn núp ở chỗ sâu nhất trong lòng mình mà thôi.

Tần Thì Âu không ngừng hít thở sâu để che giấu cảm xúc của mình rồi nói:

– Không khí nơi này rất tốt.

Toronto là thành Phố lớn nhất tỉnh Ontario, mà cái tên gọi Ontario này có nguồn gốc từ ngôn ngữ của dân bản địa, ý chính là ‘Nước sáng lóng lánh’. Đất cũng như tên, nơi này phía bắc có vịnh Hudson, vùng phía nam có Ngũ Đại Hồ và sông Saint Lawrence, nổi tiếng vì không khí có nhiều hơi nước.

Nhưng Auerbach lại không cho là đúng, lão cười nói:

– Không khí ở Toronto mới kém đấy! Tin tưởng ta, chàng trai trẻ, chờ đến trấn Farewell cậu sẽ phát hiện không khí nơi đó rất là ngọt.

Lần nữa ngồi lên máy bay, trạm tiếp theo chính là thành phố St. John’s.

Ở trên máy bay, Auerbach tranh thủ thời gian dạy cho hắn một ít kiến thức thông dụng. Thành phố St.Johan là tỉnh lị của tỉnh Labrador và Newfoundland, có tiếng là ngư trường cá tuyết lớn ở vùng biển xung quanh. Ngư trường Đại Tần mà hắn sắp kế thừa cũng thuộc một bộ phận của ngư trường cá tuyết lớn này.

Cá tuyết Canada nổi tiếng toàn thế giới, Tần Thì Âu đến nay còn nhớ rõ hồi còn học trung học, trong sách Địa Lý đối với ngư trường Newfoundland đánh giá – đạp ở trên cá tuyết đi tới bến bờ giàu có.

Hắn còn chưa từng ăn qua cá tuyết nên hiện tại mài đao xoàn xoạt, tính toán vừa đến ngư trường về sau liền trước tiên bắt hai con cá tuyết rửa sạch cho vào nồi, sau đó chiên xào kho nướng làm canh gì gì đó đều tới hết.

Thời điểm máy bay bắt đầu hạ xuống thì trời đã tờ mờ sáng. Khi máy bay hạ thấp đến độ cao Tần Thì Âu có thể tiếp nhận, hắn từ trên cửa sổ nhìn ra ngoài, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là mặt biển mênh mông xanh thẳm vô ngần.

Ngoài ra ở xung quanh khu vực quanh eo biển còn có từng dãy nhà gỗ đủ loại màu sắc được xây dựng một cách tùy tiện, làm cho nó nhìn qua có một loại cảm giác lười biếng, an nhàn.

Sân bay St. John’s khoảng cách nội thành ước chừng mười km, xe taxi rất ít, không có cảnh người đến người đi giống như ở sân bay trong nước.

Thời điểm ở trên máy bay, Tần Thì Âu liền chú ý tới tòa thành thị được gọi là tỉnh lị này có chút vắng vẻ, không có một điểm phồn hoa. Ngồi xe taxi chạy đến nội thành, trên đường phố sạch sẽ rộng rãi cũng chỉ có tốp hai tốp ba người đi đường.


Không nói tới quang cảnh của thành phố này, nhưng vừa bước xuống xe liền có một cơn gió biển thổi ập đến mang theo vị tanh nhàn nhạt lại mát mẻ, hiện giờ Tần Thì Âu nhìn thấy cái gì đều cảm giác mới lạ. Đến bến tàu, sau khi lên tàu hắn còn thấy được từng tảng băng đang phiêu phù trôi nổi theo dòng hải lưu.

– Ngư trường của cậu nằm ở phía đông nam, đó là một vị trí rất tuyệt. Dòng nước lạnh của Labrador cùng dòng nước ấm của vịnh Mexico chính là tiến hành giao hội ở trong ngư trường của cậu.

Auerbach đứng ở trên boong tàu mỉm cười nói.

Tần Thì Âu kích động không thôi. Sắp đến gần ngư trường, hắn lại có cảm giác bồn chồn lo lắng như sắp về đến quê nhà, đến mức dù đang đứng ở trên boong thuyền bị gió biển thổi vù vù nhưng vẫn không cảm giác được cái lạnh trong đó.

Lúc này chính là thời điểm mặt trời mới mọc, từng tia sáng đỏ như trái quất dịu dàng bay lên từ hướng đông, giống như là khuôn mặt tươi cươi của thiếu nữ ngượng ngùng. Ngay sau đó, vô số tia sáng rực của mặt trời toàn bộ tỏa ra, chiếu sáng khắp cả mặt biển, mang vài chỗ âm u còn sót lại của đêm tối đều xua tan.

Vào giờ phút này mặt biển mênh mông phảng phất biến thành nước cam ép mà khi Tần Thì Âu còn bé thích nhất. Ánh sáng rực rỡ của mặt trời xuyên thấu qua những con sóng nhỏ đang nhộn nhạo, mang toàn bộ vùng biển này biến thành mộng ảo chi dương.

– Tíu! Tíu!

Đột nhiên vang lên vài tiếng kêu thanh thúy của loài chim. Nhìn theo tiếng kêu thì thấy có bốn năm con hải âu trăng như tuyết đang đón gió biển nhẹ nhàng trợt xuống.

Tần Thì Âu nhìn tất cả những thứ này, chỉ thấy trong lòng tràn đầy thỏa mãn.

Trong tên của hắn mang chữ “Âu” nên từ nhỏ đến lơn liền rất hướng tới hải âu loại kỳ điểu đại dương này. Đáng tiếc, môi trường gần biển ở thành phố Ma Cao bị phá hoại rất lớn nên rất sớm đã không thấy bóng dáng của loài hải âu. Nhưng hôm nay ở bờ đại dương bên này cuối cùng hắn cũng thấy được loài hải âu.

Hải âu xuất hiện nói rõ khoảng cách đất liền không xa. Rất nhanh, một tòa đảo nhỏ xuất hiện.

Gọi là đảo nhỏ chứ thật ra đảo này cũng chẳng nhỏ gì, Tần Thì Âu đoán diện tích đảo này cũng khoảng bốn trăm km vuông. Thấy hòn đảo này, tâm tình hắn liền trở nên kích động vì hắn tới ngư trường của mình rồi.

(1) “Công nhân cổ vàng” (gold-collar worker) : là những người làm công ăn lương có trình độ đại học, cao đẳng hoặc tốt nghiệp các trường dạy nghề, trường kỹ thuật… Theo các nhà nghiên cứu xã hội học Mỹ năm 2007: “công nhân cổ vàng” bao gồm các kỹ thuật viên, phi công, điều khiển viên, y sĩ, y tá…Nhìn chung, “công nhân cổ vàng” có thu nhập khoảng từ 32.500 USD đến 60.000 USD một năm và được xếp vào tầng lớp trung lưu bậc dưới (lower middle class). 

(2) Hoàng đế làm công : chỉ những người làm công cho người khác nhưng có mức thu nhập cao hơn người bình thường rất nhiều.

(3) Xe Trường An : theo ngữ cảnh ta đoán chắc là một loại xe giá rẻ hoặc bình dân chỉ sản xuất ở Trung Quốc.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.