Ngư Trường Hoàng Kim

Chương 2: Chuẩn bị đi Canada


Đọc truyện Ngư Trường Hoàng Kim – Chương 2: Chuẩn bị đi Canada

Lần này thì Tần Thì Âu thật sự tức giận rồi, chủ nhà lại khinh người quá đáng như vậy, quả thật là cần ăn đòn mà.

Bất quá khi khóe mắt hắn liếc qua đằng sau và nhìn thấy Auerbach đang kẹp lấy cặp công văn thì chợt nảy ra một ý tưởng – Hắn nghĩ tới một chi tiết hay xuất hiện trong các bộ phim bom tấn của Mỹ hoặc Hollywood, có chuyện giao cho luật sư xử lý!

Nghĩ tới đây hắn cũng không thấy tức giận rồi, hắn tìm đến Auerbach đơn giản dùng hai ba câu kể ra hành động quá đáng của chủ nhà, sau đó lớn tiếng nói:

– Luật sư tiên sinh, việc còn lại liền giao cho ngài rồi, hãy nhường cho tên ác ôn này biết rõ uy lực của pháp luật đi.

Auerbach sau khi nghe xong thì cười mỉm một cái, sau đó lấy ra điện thoại di động chụp lại vài tấm về đống đồ vật bị vứt ở ngoài cửa và cửa chính bị khóa.

Tần Thì Âu đi lên lục lọi ra hợp đồng tiền thuê nhà rồi đưa cho Auerbach, ông ta nhìn sơ qua một lần rồi bước tới nói với chủ nhà:

– Tiên sinh, chào ngài! Ta là luật sư của Tần Thì Âu tiên sinh, ta cho rằng hành động của ngài đã xúc phạm tới lợi ích nhân quyền của đương sự ta nên bây giờ ta đối với ngài đưa ra tố cáo, chúng ta ở trên tòa án gặp lại nhé.

Lúc nãy nhìn thấy Tần Thì Âu, Auerbach và Lý Tín đứng chung với nhau chủ nhà cũng không có suy nghĩ nhiều, vì đây là đường hành lang nên hắn cho là hai người này chẳng qua là thuận đường với Tần Thì Âu.

Bây giờ Auerbach đột nhiên tiến lên dùng tiếng Anh nói với hắn một tràng, mặc dù hắn nghe không hiểu nhưng cũng biết tình huống rất không tốt.

Chủ nhà nghe không hiểu nhưng lại có người nghe hiểu. Lý Tín tiến lên lấy ra chứng nhận quan tòa của mình cho hắn xem rồi tự giới thiệu về mình:


– Chào ngài! Ta tên Lý Tín, hiện đang làm thẩm phán tòa án ở Ma Cao chúng ta, vị tiên sinh này là một luật sự của Canada, hắn hiện tại khởi tố ngài vì ngài làm trái với hiệp nghị thuê nhà và xâm phạm lợi ích nhân quyền của đương sự hắn.

Vừa nghe lời này thì chủ nhà suýt nữa bị sợ đái, hắn cũng không cho là Auerbach cùng Lý Tín là đang dọa hắn. Trước không nói trên giấy chứng nhận thẩm phán có in đại hồng quốc huy, chỉ nhìn hình tượng của hắn – đầu tóc được chải chuốt gọn gàng, mặc đồ tây đứng thẳng, trong tay còn cầm một cái cặp công văn. Vừa nhìn liền biết là loại nhân sĩ tầng lớp thượng lưu như “công nhân cổ vàng” hoặc “Hoàng đế làm công”, tuyệt không phải là một người dân bình thường như hắn có thể chọc nổi.

Nhìn thấy chủ nhà ngây ra như phỗng thì Tần Thì Âu giống như giữa trưa được uống si rô xí muội lạnh, nói đơn giản chính là sảng đến tận sâu trong linh hồn.

Auerbach sau đó cũng lấy ra một quyển vở nhỏ – là giấy chứng nhận luật sư của lão ta, sau khi lão ta cho chủ nhà xem xong liền xoay người rời đi. Lý Tín cũng lưu lại một câu rồi rời đi theo:

– Tiên sinh, mời ngài chờ nhận giấy mời từ tòa án đi!

Lần này thì chủ nhà thật sự đái ra quần, hắn liều mạng xông lên nắm lại áo Auerbach làm cặp lông mày đã bạc của người sau khẽ nhíu, hắn sợ hết hồn nên đành buông tay ra, nhưng vẫn dùng gương mặt mếu máu nói:

– Đừng đừng đừng! Làm ơn đừng khởi tố ta! Chuyện không phải như vậy, đây là hiểu lầm, đều là hiểu lầm!

Tần Thì Âu khoanh tay lạnh nhạt đứng nhìn, tuy hắn còn chưa nói câu nào nhưng trong lòng đã sảng khoái ngất trời rồi. Cuộc sống của người có tiền đúng là rất tốt, rất nhiều việc mình đều không cần ra tay thì người phía dưới đã làm tốt rồi.

Chủ nhà bị lão luật sư tây dương Auerbach cùng với giấy chứng nhận thẩm phán của Lý Tín làm cho khiếp sợ không nhẹ. Chờ sau khi nghe Lý Tín nói rõ quan hệ của Tần Thì Âu và Auerbach, vì để tránh cho mình bị khởi tố, hắn liền tìm tới Tần Thì Âu cười làm lành rồi nói:

– Tiểu Tần, đừng, đừng như vậy, tha cho ca một lần đi! À không phải, là tha cho ten ngu ngốc này một lần đi! Ngươi là người đại nhân đại lượng, đừng so đo với một tên ngu ngốc như ta. Ngươi hãy nói với luật sư của ngươi: đây chỉ là một việc nhỏ, chúng ta có thể tự giải quyết, không cần phải lên tòa án, không cần phải lên tòa án a!


Tần Thì Âu nhìn nhìn cái laptop bị vứt trên mặt đất, mở miệng hỏi:

– Tự giải quyết như thế nào?

Chủ nhà cắn răng một cái, nói:

– Ta đem tiền thế chấp trả lại cho ngươi, ngươi xem…

Tần Thì Âu lại nhìn cái laptop bị vứt xuống nhếch môi cười lạnh một cái.

Trên mặt chủ nhà lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, nói:

– Được rồi, nếu không ta lại thường thêm cho ngươi 5000 khối, cũng đủ để ngươi mua một cái laptop mới rồi!

Tần Thì Âu cũng không phải chính nhân quân tử, loại tiền này nếu không lấy mới là ngu. Chờ cho chủ nhà giao tiền xong thì hắn cũng không làm khó đối phương nữa, trực tiếp nhường cho Auerbach xóa hết mấy tấm hình ở trong điện thoại

Mọi việc giải quyết xong thì đã đến giữa trưa, vừa đúng lúc dùng số tiền mới tới tay này mời Lý Tín và Auerbach ăn bữa cơm, sau đó quay lại thu dọn đồ đạc rồi trực tiếp ngồi xe khách trở về nhà. Về nhà ở quê hương hắn để chuẩn bị công việc tương quan cho việc đi Canada.


Lần đi Canada này hắn cần chuẩn bị rất nhiều tư liệu mới có thể tiếp thu phần di sản kia, bao gồm giấy chứng minh trực hệ của hắn và nhị gia gia Tần Hồng Đức. Điều này cần hắn xin chứng nhận từ phường lên đến thành phố, ngoài ra còn phải làm hộ chiếu.

Con trai đột nhiên trở về rồi nói mình muốn ra nước ngoài làm Tần phụ, Tần mẫu cả kinh không nhẹ, cũng may hắn không có nói rõ việc mình bị công ty sa thải, vừa vặn mượn việc ra nước ngoài này làm lý do công ty khảo sát bồi dưỡng.

Trước sau dùng mất bốn ngày Tần Thì Âu mới đem thủ tục mà Auerbach yêu cầu làm xong hết, sau đó cùng Auerbach ngồi xe đi thủ đô, chuẩn bị bay tới Canada mở ra cuộc sống mới làm con em phú nhất đại của hắn.

Đến rồi bến xe phía nam thủ đô, Tần Thì Âu vừa mới xuống xe liền nhìn tới một thanh niên mày rậm mắt to giơ một tấm bảng lớn chen ở phía trước nhất ở hành lang đón người, trên đó viết: Hoan nghênh cầm thú đến tai họa thủ đô!

Thanh niên mày rậm mắt to này chính là Mao Vĩ Long, bạn học ở giường trên hồi đại học của Tần Thì Âu, hiện tại làm việc ở cục thuế quốc gia thủ đô. Tần Thì Âu có thể vào làm trong dầu khí cũng là nhờ hắn giúp một tay tìm quan hệ hỗ trợ đấy.

“Cầm thú” là tên riêng của Tần Thì Âu. Họ và tên của hắn dùng tiếng địa phương để đọc thì không có gì, nhưng nếu đọc nhanh bằng tiếng phổ thông vậy thì phát âm liền cùng “cầm thú” không khác nhau lắm. Bởi vậy từ lúc bắt đầu đi học thì hắn cũng đã mang theo cái tên riêng này.

Đến bãi đỗ xe, Mao Vĩ Long mở ra một chiếc Grand Cherokee, Tần Thì Âu đạp đạp bánh xe to lớn, nói:

– Chiếc xe này không têk!

Mao Vĩ Long lắc lắc đầu, thở dài chán nản nói:

– Đây là của một người anh em tao, xe của tao thì là mẹ nó Trường An, lấy xe bốn vạn tám!Tao còn là nháo một trận mới từ trong miệng cha tao moi ra được chút tiền này, lúc ban đầu tao nói mình muốn mua môt chiếc Bumblebee, kết quả muộn một chút cha tao liền đi sở nghiên cứu côn trùng mang về một con ong vàng lớn! Danh phù kỳ thực ong vàng lớn biết bay!

(Bumblebee nghĩa là ong nghệ, ong vàng lớn.)

Đến rồi khách sạn, để xuống hành lý về sau Mao Vĩ Long nói:


– Ở thủ đô có không ít đồng học của chúng ta, như thế nào, có muốn tụ hội một hồi hay không?

Thời gian quá gấp gáp, máy bay chính là vào tối nay sẽ cất cánh nên tụ lại ăn một bữa đã không còn kịp, Tần Thì Âu chỉ có thể tiếc nuối lắc đầu từ chối.

Đến mười một giờ tối, Mao Vĩ Long lại mang hai người đưa lên máy bay, trên đường đi hắn còn lầm bầm ‘lần này tới thủ đô quá gấp gáp đi, không có gì thú vị hết’!

Bất quá, trong khoảng thời gian này Mao Vĩ Long đã làm xong một việc quan trọng – hắn thông qua bí thư của cha mình nhờ bộ ngoại giao kiểm tra tư liệu Auerbach. Vừa tra một cái, hai người đều nhịn không được phải hít sâu một hơi: Auerbach, luật sư quốc tịch Do Thái nổi tiếng của Canada; đã từng đạt được học vị của đại học Princeton nước Mỹ và đại học Oxford của nước Anh; năm 1970 sau khi Trung Quốc và Canada thiết lập quan hệ ngoại giao từng hai lần đảm nhận đại sứ ở Trung Quốc; vào năm 1987 và năm 1989 đảm nhiệm chức thư ký Tòa án cho Chánh án Tòa án tối cao khu Newfoundland Canada; đã từng là luật sư của đoàn đại biểu Canada phái đi tham gia Liên Hiệp Quốc; trước khi về hưu vẫn một mực giữ chức vụ luật sư tại công ty luật Fasken Martineau nổi tiếng nhất Canada…

Thân phận của Auerbach được đến xác nhận, Tần Thì Âu liền có thể yên tâm bay đi Canada tiếp thu di sản của hắn rồi.

Đây là lần đầu tiên Tần Thì Âu đi máy bay, vé Auerbach mua là bay từ Bắc Kinh đến Toronto lại đổi máy bay đi thành phố St.John’s là tỉnh lị thuộc tỉnh Newfoundland và tỉnh Labrador, giá vé một vạn nguyên.

Sắc trời đêm lờ mờ là thời tiết xấu nổi tiếng của thủ đô, bầu trời âm u, nhìn không thấy một vì sao. Tần Thì Âu còn cho là muốn mưa trên đường đi, kết quả Mao Vĩ Long nói cho hắn biết bình thường sắc trời thủ đô đều như vậy.

Trong sân bay có vô số đèn LED đang phát sáng, có máy bay không ngừng hạ cánh cất cánh. Trên trên bãi đậu máy bay, từng chiếc từng chiếc máy bay to lớn đậu lại, có máy bay còn sơn lên những đường viền màu cam, đích thực là mỹ lệ vô cùng.

(1) “Công nhân cổ vàng” (gold-collar worker) : là những người làm công ăn lương có trình độ đại học, cao đẳng hoặc tốt nghiệp các trường dạy nghề, trường kỹ thuật… Theo các nhà nghiên cứu xã hội học Mỹ năm 2007: “công nhân cổ vàng” bao gồm các kỹ thuật viên, phi công, điều khiển viên, y sĩ, y tá…Nhìn chung, “công nhân cổ vàng” có thu nhập khoảng từ 32.500 USD đến 60.000 USD một năm và được xếp vào tầng lớp trung lưu bậc dưới (lower middle class). 

(2) Hoàng đế làm công : chỉ những người làm công cho người khác nhưng có mức thu nhập cao hơn người bình thường rất nhiều.

(3) Xe Trường An : theo ngữ cảnh ta đoán chắc là một loại xe giá rẻ hoặc bình dân chỉ sản xuất ở Trung Quốc.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.