Đọc truyện Ngũ Tiểu Thư Siêu Quậy – Chương 45
Sáng hôm sau, trước cửa nhà Băng Hạ có 1 chàng trai cứ đi qua đi lại, tay cầm cái điện thoại nhấn liên hồi.
– Alô! – Băng Hạ nói với giọng vẫn còn buồn ngủ.
– Tớ đợi cậu lâu lắm rồi đấy. – người con trai đó hơi tức giận nói.
– Hả? Khắc Duy sao? – Băng Hạ vẫn chưa tỉnh ngủ.
– Tớ đây. Xuống đây nhang lên. – Khắc Duy nói.
– Ơ? Ờ! Tớ xuống ngay. – Băng Hạ vội nói rồi cúp máy.
1 lát sau, cổng biệt thự của nhà Băng Hạ mở ra, Băng Hạ chạy ra khỏi cổng. Chưa kịp chuẩn bị, Khắc Duy đã bị Băng Hạ kéo thẳng vào trong biệt thự. Băng Hạ mở cửa phòng khách ra, đẩy cậu vào trong rồi nói vọng lên trên.
– Bạn trai con tới rồi!
– Thế à? – mẹ Băng Hạ đi xuống lầu.
– Vâng! Anh ấy đang ở trong phòng khách. – Băng Hạ cười.
– Bố ra ngoài rồi. – anh Băng Hạ bước ra khỏi nhà bếp – Anh phải xem tên nào xui tới nỗi cưới phải con heo này đây.
– Anh nói gì hả? – Băng Hạ cười ngây thơ nhìn anh trai mình.
– Hả? À! Ờ! Không có gì đâu. Anh muốn nói là ai có “phước” cưới được em í mà. – anh Băng Hạ cố biện minh.
– Vậy cứ việc vào. – Băng Hạ cười hiền.
Băng Hạ bước vào trong phòng khách, mẹ cô và anh trai cô cũng bước vào.
– Đây là bạn trai con, Hoàng Khắc Duy. – Băng Hạ chỉ về phía người con trai đang đứng bên cạnh mình.
– Xin chào bác! – Khắc Duy cười nhẹ nói.
– Chào cháu! – mẹ Băng Hạ cũng cười nhẹ đáp trả lại.
– Xin chào anh. – Khắc Duy quay sang nhìn anh Băng Hạ, cậu giơ tay ra.
– Xin chào em rể. – anh Băng Hạ bắt tay với Khắc Duy.
– Thôi! Mọi người ngồi xuống đi. – Băng Hạ vội kéo Khắc Duy ngồi xuống bên cạnh mình.
Cả mẹ Băng Hạ và anh cô cũng ngồi vào ghế đối diện. Cuộc nói chuyện bắt đầu. Sau khi giải quyết xong mọi việc của Băng Hạ, cậu và cô nhanh chóng xin phép được đi chơi. Nói là đi chơi chứ thực chất chủ yếu là chụp hình lại để làm bằng chứng.
Tại nhà Lệ Xuân.
“Cốc! Cốc! Cốc!”
– Gì vậy mẹ? – Lệ Xuân đứng lên ra mở cửa.
– Lệ Xuân! Con đi với mẹ qua nhà Cao Kỳ đi. – mẹ Lệ Xuân cười nói.
– Hả? Tại sao? – Lệ Xuân ngạc nhiên.
– Tại sao nữa? Qua nhà hỏi cưới cho con rồi. – mẹ Lệ Xuân vẫn giữ nguyên nụ cười.
– Mẹ à! Để mai đi! Tối còn bữa tiệc nữa, mẹ phải cho con nghỉ ngơi chứ! – Lệ Xuân uể oải nhìn mẹ mình.
– Vậy cũng được. Để mai nói vậy. – mẹ Lệ Xuân quay người bước đi.
Lệ Xuân thở dài 1 cái rồi đóng cửa lại. Hiện giờ tâm trạng của cô rất rối, cô không biết có nên nói cho Cao Kỳ biết không nữa. Đang đắm chìm trong 1 mớ cảm xúc hỗn độn thì bỗng điện thoại của Lệ Xuân reo lên. Lệ Xuân mở lên, 1 tin nhắn, là của Cao Kỳ.
“Cậu có muốn đi chơi không? Tớ đang ở dưới nhà chờ cậu.”
Lệ Xuân vừa nhận được tin liền nhanh chóng thay quần áo rồi chạy nhanh xuống lầu. Mẹ Lệ Xuân vừa thấy cô liền gọi lại.
– Lệ Xuân! Con đi đâu thế?
– Con đi chơi với bạn. Tối con sẽ đến bữa tiệc đúng giờ. – Lệ Xuân quay đầu lại – Con chào mẹ.
– Này! Con đi với ai thế! – mẹ Lệ Xuân lại hỏi.
– Cao Kỳ! – Lệ Xuân đáp lại trước khi đóng cửa.
Lệ Xuân chạy ra khỏi biệt thự, nhìn xung quanh tìm Cao Kỳ.
– Tớ đây nè. – giọng Cao Kỳ vang lên, tay đặt lên vai Lệ Xuân khiến cô ngạc nhiên – Chào cậu.
– Chào! – Lệ Xuân quay đầu lại nhìn.
Cao Kỳ dắt mô tô ra, leo lên ngôi, Lệ Xuân cũng ngồi ngay phía sau Cao Kỳ. Khi thấy Lệ Xuân đã ngồi lên, cậu đưa cho cô 1 cái nón bảo hiểm. Đợi Lệ Xuân đeo nón lên xong, Cao Kỳ mới bắt đầu phóng xe đi. Cao Kỳ chạy xe 1 hồi, cậu dừng lại trước 1 công viên giải trí rất lớn. Cao Kỳ và Lệ Xuân vào trong đó bắt đầu chơi rất nhiều trò khác nhau.
Tại nhà Nhã Lệ.
– Nhã Lệ! Lâm Từ đến tìm con nè! – mẹ Nhã Lệ nhẹ nhàng nói.
– Vâng! Con xuống liền. – giọng Nhã Lệ vang lên.
Cô mệt mỏi bước xuống giường, vào trong phòng tắm thay quần áo lại cho gọn gàng. Mấy phút sau, cô bước ra khỏi phòng, bước xuống lầu. Mở cửa phòng khách ra, cô liền thấy Lâm Từ đang ngồi nói chuyện với mẹ cô rất vui vẻ. Nhã Lệ bước vào trong phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi cô tiến về phía mẹ mình.
– Con xuống rồi. – Nhã Lệ nói nhỏ.
– Con ngồi xuống đi. – mẹ Nhã Lệ cười hiền nhìn cô.
– Vâng! – Nhã Lệ nhỏ nhẹ đáp lại rồi ngồi xuống ngay bên cạnh mẹ mình.
Mẹ Nhã Lệ hỏi rất nhiều câu hỏi với Lâm Từ, cậu cũng vui vẻ đáp lại còn Nhã Lệ thì chỉ ngồi im lặng lắng nghe hai người nói. Sau 1 lúc nói chuyện, mẹ Nhã Lệ nhờ Lâm Từ đưa cô đi đến trung tâm thương mại để mua sắm chuẩn bị cho buổi tối nay. Lâm Từ rất nhanh chóng đồng ý, còn Nhã Lệ vẫn chỉ im lặng nghe theo lời mẹ. Mẹ Nhã Lệ đứng lên đi ra khỏi phòng. Lâm Từ cũng kéo Nhã Lệ đứng lên rồi rời khỏi căn phòng đó, thẳng tiến đến trung tâm thương mại gần nhất để mua sắm.
Tại nhà Băng Tuyết.
Hiện giờ cô đang ngồi dưới phòng khách để xem mắt 1 tên thiếu gia của gia tộc Hall, còn tên thì cô không nhớ. Hai ông già cứ ngồi nói chuyện với nhau, còn tên đó thì ngồi đó, im lặng quan sát, còn Băng Tuyết thì ngồi yên 1 chỗ đọc quyển sách nằm trên tay. Nói thật thì cô chẳng thích mấy cái kiểu gặp mặt như thế này, nếu không bị đe dọa thì cô cũng chẳng ngồi đây làm gì. Đợi đến khi hai người kia đi về, ông Băng Tuyết quay sang nhìn cô.
– Cháu thấy sao?
– Không thích. – Băng Tuyết đáp lại.
– Cậu ta tốt thế cơ mà. – ông Băng Tuyết nói.
– Đừng làm chuyện vô bổ. – Băng Tuyết nói rồi xoay người đi lên phòng.
Cô ghét nhất là bị ép buộc vào trong bất kì việc gì, cô thích tự mình làm việc hơn là cứ để người khác ép mình. Mở cửa phòng ra, Băng Tuyết bước vào trong rồi đóng cửa lại, khóa trái cửa. Cô đi về phía chiếc ghế cô yêu thích rồi ngồi xuống. Băng Tuyết chỉ muốn để tâm vào những gì mình thích còn lại thì cô chẳng cần quan tâm làm gì.
Tại nhà Thiên Băng.
Trong phòng bếp, hai con người làm hai việc khác nhau, 1 người thì gõ lạch cạch máy tính, còn người kia đang nấu ăn. Tuy trong tủ lạnh luôn có sẵn thức ăn nhưng Thiên Băng và Hữu Trí lại không nuốt nổi số thức ăn đó nên quyết định tự nấu. Vì Thiên Băng chưa từng nấu ăn nên Hữu Trí lại phải là người làm việc này còn Thiên Băng ngồi chơi máy tính.
– Xong rồi. – Hữu Trí bê hai đĩa thức ăn ra.
– Ờ! – Thiên Băng tắt máy tính đi.
– Của cô. – Hữu Trí đặt 1 đĩa trước mặt Thiên Băng.
– Cảm ơn. – Thiên Băng kéo cái đĩa lại gần.
Hữu Trí ngồi phía đối diện với Thiên Băng. Cả hai ăn sáng trong im lặng, chẳng ai nói ai câu nào. Ăn xong, Thiên Băng là người đi rửa đĩa, còn Hữu Trí ra phòng khách chơi máy tính. Sau khi lau dọn xong, Thiên Băng cũng cầm máy tính ra phòng khách để chơi vì không muốn làm phiền người khác ngủ. Cả hai vẫn chỉ im lặng ngồi chơi.
Đến tối, tại sảnh chính của 1 nhà hàng 5 sao, có 4 con người mặc đồ rất bình thường đứng ở đó. 1 lát sau, Băng Hạ chạy đến, mặc đồ cũng chẳng sang trọng gì. Sau đó, Lệ Xuân cũng đến, đứng đó cùng 5 người kia đợi người mang lễ phục đến. Tuy buổi sáng có đi mua sắm ấy chứ nhưng chẳng có đứa nào mua gì, chủ yếu đi ăn xong rồi về. Khoảng 5, 6 phút sau, 1 người con trai xuất hiện, tay mang những cái túi lớn nhỏ, phía sau còn có người bê vài cái hộp. Người đó dừng lại trước mặt 6 người.
– Đã để mọi người đợi lâu. – người con trai đó nói.
– Không lâu lắm đâu, anh Thiên Hoàng. – Lệ Xuân cười nhẹ.
– Đồ của các em đây. – Thiên Hoàng đưa cho từng người 1 cái túi – Giày sẽ được đưa vào cho các em.
6 người nhanh chóng vào trong vào bên trong thay đồ để kịp dự buổi tiệc. Sau khi thay đồ xong, 6 người cùng nhau bước vào trong sảnh tiệc. Cánh cửa vừa mở ra, 6 người bước vào liền trở thành tâm điểm của bữa tiệc. 6 người nhìn xung quanh cũng nhìn thấy 1 số gương mặt thân quen, trong số đó có bạn cùng trường đang nhìn tụi nó bằng những ánh mắt cực kì ngạc nhiên.
– Hey! – lớp phó trật tự lớp tụi nó đập vai Hữu Trí.
– Gì? – Hữu Trí liếc tên đó.
– Mày ở đây làm gì? Cần tao đuổi không? – Lệ Xuân cười.
– Đương nhiên là dự tiệc rồi. Lớp mình có mặt đủ luôn đó. – cậu ta chỉ về phía 1 đám người đang cười nói vui vẻ.
– Hơ hơ! Vui nhể? Tao không sợ lạc loài rồi. – Băng Hạ cười.
Tụi nó đi về phía cả lớp đang đứng. Cả lớp gặp nhau là y như rằng nơi đó rất ồn ào vì những đứa này toàn mấy đứa thần kinh không bình thường. Đến khi buổi tiệc bắt đầu, tụi nó mới bắt buộc phải rời chỗ tụi nó đang đứng để đi về phía chỗ những tiền bối của tụi nó đang đứng. Sau khi nói vài câu, các tiền bối nói tụi nó đi chào vài người, nhưng chẳng ai trong tụi nó muốn việc xã giao này cả. Tụi nó chỉ nói vài câu qua loa lấy lệ chứ không muốn nán lại lâu. Sau đó, tụi nó nhanh chóng đi về phía cả lớp đang cười đùa vui vẻ như 1 đám không bình thường kia.
– Vợ mi kìa! Qua với nó đi. – Hán Phong đẩy Khắc Duy về phía Băng Hạ.
– Mày không cần đẩy tao. – Khắc Duy lườm Hán Phong rồi quay sang nhìn Băng Hạ – Chào cậu!
– Chào cậu! – Băng Hạ cũng đáp lại.
– Ô! Chẳng phải em rể đây sao? – anh Băng Hạ nhìn Khắc Duy – Chào em!
– Em rể? – cả lớp đồng thanh.
– Tao chia buồn cho mày. – lớp phó lao động đặt tay lên vai Khắc Duy.
– Sắp sạt nghiệp rồi con. – Hà Giang tiế lời.
– Quyết định chắc chắn chưa đấy? – Vũ Thiên nhìn Khắc Duy nghi ngờ.
– Này! Mọi người nói vì vậy hả? – Băng Hạ tức giận nói – Cậu ta cưới được tao là phúc đức ba đời đấy.
– Bớt! Bớt! Xuống giùm con đi má. Có mà tạo nghiệt 18 đời mới cưới được mày. – Hoài Thương phản bác ngay lập tức.
– Cưới mày về thì chẳng mấy chốc nhà sập. – Lệ Xuân hùa theo.
– Mày nên ở tha cho nó đi. – lớp trưởng hưởng ứng theo.
– Nên tha cho em tôi. – Quang Khánh cuối cùng cũng lên tiếng.
Cả đám cười nói vui vẻ trong, không biết rằng 1 người đã rời khỏi đó trong thầm lặng. Băng Tuyết nhìn xung quanh không thấy Thiên Băng đâu, liền đi tìm. Còn Hữu Trí không thấy Thiên Băng không có ở đây cũng hiểu cô đã về nhà, liền rời khỏi đó. Cả hai đi ra ngoài không gây chú ya cho bất cứ ai. Cả lớp vẫn vui vẻ nói chuyện phiếm, những người khách cũng bàn chuyện công việc, nhạc nhẹ đang được mở trong căn phòng, nhưng chằng ai để ý sự biến mất của 3 người.
Băng Tuyết đi đến những khu gần đó để tìm xem cô ở đâu. Đang đi, cô gặp tr đang đi dạo trên đường.
– Trùng hợp nhỉ? – Từ Thức cười nhẹ.
– Sao cậu lại ở đây? – Băng Tuyết lên tiếng hỏi.
– Tôi đi đến dự tiệc của cô nhưng bữa tiệc chán quá nên ra ngoài này đi dạo. – Từ Thức trả lời.
– Thế à? Hay là vào trong quán kia nói chuyện đi. – Băng Tuyết chỉ về phía quán cà phê gần đó.
Cả hai vào bên trong quán cà phê ngồi nói chuyện.
Còn Hữu Trí thì sau rời khỏi nhà hàng liền tìm chỗ vắng vẻ để về nhà 1 cách nhanh nhất. Vừa về đến biệt thự của nhà Thiên Băng, cậu liền nghe rất nhiều tiếng động lớn phát ra từ phòng của Thiên Băng. Cậu liền chạy lên xem, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Thiên Băng ngồi trên giường, nhìn khá mệt mỏi, chiếc đầm đắt tiền rách vài chỗ. Phía dưới sàn nhà là 1 đống đồ bị vỡ nằm la liệt đang được Thiên Minh dọn dẹp. Nhưng 1 điều lạ là không thấy Nam Phong trong phòng, còn Thiên Băng thì người dính ít máu. Hữu Trí tiến lại gần Thiên Băng, lấy quệt vết máu trên mặt Thiên Băng rồi đưa lên mũi ngửi.
– Đau đấy! – Thiên Băng nhăn mặt nhìn Hữu Trí.
– Xin lỗi! – Hữu Trí nói.
Máu trên tay của Hữu Trí là máu của Thiên Băng nhưng vẫn có 1 ít của Nam Phong. Cậu càng thắc mắc chuyện gì đã xảy ra và sao căn phòng trở nên lộn xộn như thế này. Khoảng nửa tiếng sau, Băng Tuyết và Từ Thức cũng đến và nhìn thấy căn phòng bừa bộn đã được Thiên Minh dọn dẹp hơn 1 nửa, Thiên Băng vẫn ngồi trên giường với tình trạng rất mệt mỏi còn Hữu Trí đang đứng im bên cạnh như đang suy nghĩ chuyện gì đó rất quan trọng. Cả hai giúp Thiên Minh nhanh chóng dọn sạch chỗ còn lại. Khi dọn xong, Băng Tuyết đưa cho Thiên Băng 1 viên thuốc và bảo cô uống.
– Có chuyện gì xảy ra? – Hữu Trí lên tiếng hỏi.
– Không có gì. – Thiên Băng nói rồi đứng lên.
– Nói đi, tụi tao sẽ giải quyết giùm mày. – Băng Tuyết nói.
– Không cần quan tâm. – Thiên Băng bước vào trong phòng tắm.
1 lát sau, Thiên Băng mở hé cửa rồi nói.
– Băng Tuyết! Lấy giùm tao cái đầm trong tủ.
Băng Tuyết đi về phía tủ, mở ra. Bên trong tủ toàn quần áo, chỉ có 1 chiếc đầm màu xanh nhạt còn rất mới như chưa mặc lần nào nằm ở trong góc tủ. Băng Tuyết cầm lấy nó rồi đưa cho Thiên Băng. Sau vài phút, Thiên Băng bước ra khỏi phòng tắm.
– Nên trở về thôi. – Thiên Băng nói.
– Ừ! Tốt nhất là không nên để người khác phát hiện chúng ta không có ở đó. – Từ Thức gật đầu.
– Đi thôi! – Hữu Trí cầm lấy tay Từ Thức rồi cả hai biến mất.
Thiên Băng cầm lấy tay Băng Tuyết, cả hai cũng nhanh chóng rời khỏi đó với tốc độ ánh sáng. Cả bốn đứng trước cửa nhà hàng rồi đi vào bên trong sảnh tiệc để tránh có người phát hiện có người mất tích. Cả 4 người nhẹ nhàng đi vào trong, căn phòng vẫn vang lên tiếng nhạc nhẹ, các chủ tịch vẫn bàn chuyện hợp tác, lớp tụi nó vẫn nói chuyện ồn ào, có lẽ chưa ai biết 3 người rời khỏi.
– Em gặp Nam Phong rồi à Thiên Băng? – giọng Minh Quang phát ra từ phía sau 4
– Ừ! – Thiên Băng quay mặt lại đáp.
– Sao rồi? – Minh Quang lo lắng nói.
– Nát phòng em rồi. – Thiên Băng thản nhiên nói.
– Haizzz! Hắn đang làn cái quái gì thế này. – Minh Quang thở dài.
– Lần sau gặp, giết. – Thiên Băng lạnh lùng nói.
– Giết? Thật chứ? – 1 giọng Nam Phong vang lên.
– Ngươi dám xuất hiện ở đây à? – Băng Tuyết nói.
– Sao thế? Tôi đến đây có chuyện gì sao? – Nam Phong cười.
– Có chuyện gì thế? – Băng Hạ tiến lại gần.
Băng Hạ vừa nhìn thấy mặt Nam Phong liền đứng đơ tại chỗ, cả lớp thấy là lạ nên cũng lại gần nhìn. Chẳng ai trong cả lớp hiểu người trước có gì đặc biệt mà Băng Hạ hóa đá trừ 1 số người.
– Sao hắn lại ở đây? – Lệ Xuân nhìn Thiên Băng.
– Sao lại không? Chẳng lẽ tôi không được chào đón ở đây? – Nam Phong cười nói.
– Đương nhiên rồi! Ở đây chẳng ai muốn gặp lại ngươi. – Băng Hạ đáp lại.
– Ủa? Chẳng phải ngươi chết rồi sao? Sao ngươi ở đây được? – Cao Kỳ hỏi.
– Đương nhiên! Tôi còn sống. – Nam Phong cười nhẹ – Và tôi đến đây để gặp Thiên Băng.
– Ngươi tính giở trò gì đây? – Khắc Duy liếc tên đó.
– Các người không cần biết làm gì, chỉ cần Thiên Băng hiểu là được rồi. – Nam Phong nhìn Thiên Băng.
– Tránh xa tôi ra. – Thiên Băng lạnh lùng nói.
– Sao ngươi không chết đi nhỉ? – Hữu Trí liếc Nam Phong.
– Ta sao chết được. – Nam Phong nói rồi thì thầm vào tai Hữu Trí – Ngươi cũng thích cô ấy?
– Hừ! Ngươi nên biến mất đi. – Hữu Trí nhìn Nam Phong bằng ánh mắt sắc lạnh.
– Bình tĩnh nào! Tôi không làm gì mấy người đâu, đừng nhìn tôi với ánh mắt như thế. Tôi chỉ muốn nói chuyện riêng với Thiên Băng thôi. – Nam Phong nói.
– Nói chuyện riêng? – Thiên Băng nhíu mày.
– Ừ! Tiếp tục chuyện lúc nãy. – Nam Phong gật đầu.
– Chuyện đó? – Thiên Băng nói.
– Ừ! – Nam Phong gật đầu.
– Tôi… – Thiên Băng hơi ngập ngừng.
Note: Mấy chế nhớ để lại nhận xét cho em nha. Em xin chân thành cảm ơn.