Ngũ Tiểu Thư Siêu Quậy

Chương 44


Đọc truyện Ngũ Tiểu Thư Siêu Quậy – Chương 44

Sau mấy ngày liền khám phá các hòn đảo, đi xem khắp nơi, thì cuối cùng hôm nay chính là ngày trở về của cả lớp. Mới sáng sớm cả lớp có mặt ở sân bay. Lúc đi thì đi cả lớp, lúc về thì mỗi đứa 1 hướng, 5 người tụi nó cùng Hữu Trí trở về lên máy bay trở về Anh, nơi mà tụi nó chẳng muốn trở về.

Sau hàng giờ đồng hồ ngồi trên máy bay, chiếc máy bay mà tụi nó đang đáp xuống sân bay. Tụi nó đi xuống dưới sân bay khi máy bay đã ngừng hẳn. Tụi nó đi ra khỏi chỗ đó, vừa bước ra liền nhìn thấy 1 số vệ sĩ của bố mẹ tụi nó, làm như tụi nó chạy mất không bằng.

– Chào! Tai đi đây! – Nhã Lệ đi về hướng xe hơi màu trắng đang đậu.

– Tao về! Gặp sau. – Băng Tuyết đi thẳng về phía chiếc mô tô màu đen.

– Tạm biệt nha! – Băng Hạ vẫy tay rồi đi về hướng chiếc xe hơi màu đen.

– Tạm biệt mày. – Lệ Xuân nói rồi đi về phía xe màu đen có 1 số vệ sĩ của nhà Lệ Xuân đang đứng.

– Cậu đi với tôi. – Thiên Băng kéo Hữu Trí đi.

– Tôi không trốn đâu. – Hữu Trí nói.

– Cái kia cậu đi. – Thiên Băng thả tay Hữu Trí ra rồi chỉ vào chiếc mô tô màu đen.

Thiên Băng leo lên chiếc mô tô màu nâu trà chạy đi, Hữu Trí cũng leo lên xe vac chạy theo Thiên Băng. Sau khoảng 2 giờ chạy xe, hai người dừng lại trước 1 căn biệt thự lớn màu trắng được thiết kế theo phong cách châu Âu, xung quanh trồng rất nhiều cây. Thiên Băng và Hữu Trí chạy xe vào bên trong sân, chạy vào ga ra dừng xe lại rồi đi vào trong biệt thự. Dùng chìa khóa Thiên Minh đưa, hai người đi vào. Bên trong biệt thự rất yên ắng, không 1 bóng người qua lại. Cũng đúng thôi, vì bây giờ trời chưa tối nên chưa ai thức dậy hết. Cả hai đi vào trong phòng khách ngồi chờ mọi người thức dậy.

Lúc đó, Lệ Xuân về tới nhà của mình. Vừa bước xuống xe cô đã thấy mẹ mình đứng đợi trước cửa rồi. Lệ Xuân không quan tâm lắm, cứ đi thẳng đến trước mặt mẹ mình.

– Lệ Xuân! Con về rồi. – mẹ Lệ Xuân cười nói.

– Họ an toàn chứ? – Lệ Xuân nhìn mẹ mình.

– Yên tâm đi! Họ vẫn an toàn. – mẹ cô mỉm cười nói – Thôi! Chắc con mệt rồi, lên phòng nghỉ đi.

Mẹ Lệ Xuân bước vào bên trong, Lệ Xuân chẳng quan tâm bà đi đâu, cô chỉ đi thẳng lên phòng mình. Mở cửa phòng mình ra, cô nhìn vào bên trong. Căn phòng rộng bằng nhà cô ở Việt Nam, nó vẫn sạch sẽ dù khá lâu rồi cô không ở đây, những đồ dùng của cô vẫn được để như cũ, không có gì khác biệt. Người hầu mang va li của cô lên phòng nhưng Lệ Xuân không muốn ai đụng vào đồ của mình nên kêu người hầu để đồ đấy rồi tự mình sắp xếp đồ vào trong tủ đựng quần áo. Xếp xong, Lệ Xuân nằm xuống giường ngủ.

Tại nhà Băng Hạ.

Băng Hạ xuống xe, vừa bước vào liền thấy anh hai của mình đang đi từ trên lầu đi xuống.

– Em về rồi à? Lên phòng nghỉ đi, bố mẹ có việc bận đi ra ngoài rồi. – anh Băng Hạ bước nhanh về phía Băng Hạ nói.

– Haizzz! Lúc nào cũng thế. – Băng Hạ thở dài.

– Thôi! Lên phòng tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi, tối còn gặp bố mẹ. – anh Băng Hạ xoa đầu cô.

– Em không còn là con nít đâu. Em lên phòng đây. – Băng Hạ cầm lấy tay anh mình bỏ khỏi đầu.

– Rồi! Lên phòng đi! – anh Băng Hạ cười nói.

Băng Hạ đi lên phòng của mình. Mở cửa ra, cô nhìn vào bên trong. Vẫn không thay đổi, căn phòng vẫn sạch sẽ như trước, căn phòng không có bất cứ gì thay đổi cả. Băng Hạ bước vào, cầm lấy đồ trong va li rồi vào trong phòng đi tắm, để lại đồ cho những người hầu xếp vào tủ giùm cô. Khi bước ra, không còn ai trong phòng, cửa cũng được đóng lại. Băng Hạ lại chỗ giường đi ngủ.

Tại nhà Nhã Lệ.

– Con đã về rồi sao? – mẹ Nhã Lệ dịu dàng nói.

– Con đã về. – Nhã Lệ chẳng có hứng thú nói chuyện với mẹ mình.

– Con lên phòng tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi. – mẹ Nhã Lệ cười hiền nhìn cô – Tối nhớ xuống nói chuyện với mẹ nha con.

Nhã Lệ đứng hình 1 lúc rồi bước lên phòng. Nhã Lệ chưa bai giờ cãi lại được mẹ cô, bởi trong giọng nói của mẹ cô luôn khiến người ta tuân theo những gì bà nói, Nhã Lệ cũng không phải ngoại lệ. Tuy nhiên việc thừa kế thì mẹ cô chưa từng ép buộc cô, ít nhất là trong lúc này. Nhã Lệ đi lên phòng, cầm quần áo vào trong phòng tắm, để đống đồ lại cho người hầu. Hiện giờ cô cần thư giãn đầu óc để tối có thể nói chuyện với mẹ cô.

Tại này Băng Tuyết.

Khi Băng Tuyết trở về nhà, à không, phải gọi là biệt thự gia tộc. Băng Tuyết bước vào trong căn biệt thự, mọi người trong gia tộc đều nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc. Cũng đúng thôi, cô đã từ bỏ hết mọi thứ, rời bỏ chỗ này để đi theo 1 đám con người cùng 1 con vampire rồi, còn trở lại đây. Còn ông nội cô rất vui khi nhìn thấy cháu gái mình đã trở về với căn nhà này. Còn Băng Tuyết nhìn ông thì cũng thức biết ông bắt cô về căn nhà này làm cái gì rồi. Băng Tuyết chỉ chào qua loa lấy lệ rồi đi thẳng lên căn phòng cũ của mình. Băng Tuyết đẩy cửa vào, bước vào trong và đóng cửa lại. Căn phòng vẫn như thế, chẳng gì hết, vẫn là căn phòng cô ở lúc trước. Băng Tuyết cất đồ vào trong tủ của mình rồi đi tắm thay đồ rồi đọc sách.


Đến tối, tại nhà Lệ Xuân.

– Lệ Xuân! Xuống nói chuyện với mẹ. – mẹ Lệ Xuân vừa nói vừa gõ cửa.

– Con ra ngay. – Lệ Xuân mệt mỏi mở mắt.

Lệ Xuân bước xuống giường, đi tới tủ tìm quần áo rồi vào trong thay. 1 lúc sau, cô bước ra khỏi phòng tắm. Lệ Xuân ra khỏi phòng, bước xuống lầu. Cô mở cửa phòng khách, tiến về phía ghế đối diện mẹ mình rồi ngồi xuống.

– Mẹ gọi con có việc gì thế? – Lệ Xuân lên tiếng hỏi trước.

– Mai mẹ sẽ dẫn con đi xem mắt. – mẹ Lệ Xuân nói.

– Con không đi. – Lệ Xuân từ chối ngay lập tức.

– Con tới tuổi lấy chồng rồi, không lẽ con đã có bạn trai? – mẹ Lệ Xuân hỏi.

– Con… Con… – Lệ Xuân ngập ngừng.

– Con gì nữa! Nói mẹ nghe xem. Đó là ai? – mẹ Lệ Xuân bắt đầu tra khảo.

– Là… Là… Cao Kỳ. – Lệ Xuân nói nhỏ.

– Hửm? Là thằng bé? Con đã gặp lại nó rồi à? – mẹ Lệ Xuân hào hứng.

– Vâng! – Lệ Xuân đáp lại.

– Nếu là thằng bé thì được. Mà bố mẹ Cao Kỳ biết chưa? – mẹ Lệ Xuân nói.

– Dạ! Chưa! Có lẽ Cao Kỳ chưa nói.

– Được rồi! Đi ăn tối thôi con, bố con chắc sắp về rồi đấy. – mẹ Lệ Xuân đứng lên.

Lệ Xuân cũng đứng lên theo mẹ, cùng bà đi ra phòng ăn.

Tại nhà Nhã Lệ.

– Nhã Lệ! Xong chưa? – mẹ Nhã Lệ nói lớn.

– Vâng! Con xong rồi đây mẹ. – Nhã Lệ đi từ trên lầu xuống.

Nhã Lệ đi cùng mẹ mình ra ngoài, ngồi lên xe. Thật ra cô cũng chẳng có hứng đi như thế này đâu, nhưng cô vẫn không thể cãi lại được lời của mẹ mình. Cuối cùng, chiếc xe hơi sang trọng cũng dừng lại trước 1 nhà hàng sang trọng. Nhã Lệ cùng mẹ mình bước xuống khỏi xe, bước vào trong nhà hàng. Nhã Lệ đi theo mẹ mình đến chỗ hai người trung niên ngồi.

– Chào anh chị! – mẹ Nhã Lệ cười hiền nói.

– Cháu chào hai bác. – Nhã Lệ cũng vội chào theo.

– Chào em! – người đàn ông nói.

– Chào em! – người phụ nữ nói – Châu nhà chị ngoan thật đấy.

– Thằng bé đâu rồi anh chị? – mẹ Nhã Lệ nói.

– Nó có việc bận, chút nữa nó đến. – người phụ nữ đó đáp lại.

Nhã Lệ và mẹ mình cùng ngồi vào bàn đợi. 1 lát sau, 1 người con trai chạy đến nhưng cô không nhìn thấy mặt vì cô cúi mặt xuống từ nãy giờ.

– Con tới rồi. – người con trai đó nói – Và con cũng đã nói, con không bao giờ cưới cô gái này đâu.

Nhã Lệ thấy giọng nói này quen quen liền ngẩng đầu lên nhìn. Người trước mặt Nhã Lệ là 1 người con trai không hề xa lạ, Lâm Từ.


– Anh… Anh… Nói không cưới em sao? – Nhã Lệ mắt ngấn lệ.

Lâm Từ nhìn người con gái trước mặt rồi đứng hình. Anh lỡ nói không cưới cô gái này, người anh yêu từ tận đáy lòng. Lâm Từ tiến lại gần Nhã Lệ.

– Anh xin lỗi! Anh không có ý đó đâu mà.

– Hai con biết nhau à? – mẹ Nhã Lệ hỏi.

– Vâng! Hiện chúng cháu đang hẹn hò. – Lâm Từ vừa nói vừa xoa đầu Nhã Lệ.

– Thế thì tốt quá! Hai gia đình có thể kết thông gia rồi. – mẹ Lâm Từ cười nói.

– Nhưng anh ấy vừa nói không muốn cưới con mà. – Nhã Lệ quay mặt không nhìn Lâm Từ.

– Em cho anh xin lỗi đi. – Lâm Từ nói – Anh tưởng người đó không phải em.

– Thôi! Con! Con chấp nhận lời xin lỗi đi. – mẹ Nhã Lệ nhìn Nhã Lệ.

Nhã Lệ lúc đầu đơ ra 1 chút rồi mới gật đầu chấp nhận. Còn Lâm Từ cũng nhẹ cả người nhưng thấy Nhã Lệ có chút gì đó hơi lạ thì phải. Nhưng cậu cũng qua chỗ bố mẹ mình ngồi xuống. Sau khi phục vụ mang thức ăn lên, cả hai gia đình vui vẻ bàn về visạc đám cưới, còn hai người thì im lặng nghe mọi người nói.

– Con nghĩ không cần cưới gấp vậy đâu. – Lâm Từ lên tiếng.

– Thế con muốn sao? – mẹ Lâm Từ nhìn cậu.

– Con nghĩ sau khi học đại học xong hẵng tính tới việc đó, trước mắt chỉ cần tổ chức đính hôn là được. – Lâm Từ nói.

– Ý cháu thì sao Nhã Lệ? – bố Lâm Từ nhìn Nhã Lệ.

– Lâm Từ muốn sao thì cứ như thế là được. – Nhã Lệ nói nhỏ.

– Quyết định vậy đi. – mẹ Nhã Lệ nói.

Cả hai gia đình tiếp tục ăn uống vui vẻ.

Tại màn Băng Hạ.

– Băng Hạ! Bố mẹ về rồi kìa! – anh Băng Hạ đứng ngoài cửa gọi.

– Em ra liền! – Băng Hạ ngồi dậy.

Cô đứng lên rồi vào trong phòng tấm thay đồ rồi xuống dưới phòng khách. Cô mở cửa phòng khách ra liền nhìn thấy bố mẹ mình đã ngồi ở đó.

– Con chào bố, mẹ! – Băng Hạ nói.

– Vào đây! Mẹ có 1 chuyện cần nói với con. – mẹ Băng Hạ nói.

– Có chuyện gì thế ạ? – Băng Hạ ngồi kế bên anh mình.

– Mai con chuẩn bị đi xem mắt. – bố Băng Hạ nói.

– Con không muốn đi. – Băng Hạ đáp lại ngay lập tức.

– Không muốn cũng phải đi, trừ khi con dẫn bạn trai đến gặp bố mẹ. – mẹ Băng Hạ nhìn cô nghiêm nghị.

– Anh! Nói giúp em đi. – Băng Hạ năn nỉ người ngồi bên cạnh.

– Con nghĩ… – anh Băng Hạ chưa kịp nói liền bị mẹ Băng Hạ chặn họng.


– Con không được chiều nó như thế, nó tới tuổi có bạn trai rồi. – mẹ Băng Hạ nói rồi nhìn cô – Con phải dẫn bạn trai đến không thì khỏi trốn.

– Được! Nhưng có thể mai không đến kịp buổi sáng. – Băng Hạ gật đầu.

– Nếu không đến kịp con vẫn phải đi xem mắt. – bố Băng Hạ nói.

– Để con nói chuyện với cậu ấy. – Băng Hạ nói – Con xin phép.

Nói xong, Băng Hạ đi thẳng lên phòng mình, đóng chặt cửa lại. Cô cầm lấy chiếc điện thoại để ngay trên bàn, bấm số gọi cho Khắc Duy.

– Alô! – giọng Khắc Duy vang lên.

– Hiện giờ cậu đang ở đâu thế? – Băng Hạ nhanh chóng hỏi.

– Tớ đang ở Anh. Có chuyện gì sao? – Khắc Duy nhanh chóng đáp lại.

– Thế thì tốt quá! Mai cậu qua nhà tớ được không? Tớ đang cần 1 người giả làm bạn trai tớ. – Băng Hạ vui mừng nói.

– Thế à? Bao giờ? – Khắc Duy nói.

– Sáng mai. Địa chỉ nhà tớ gửi sau nha. – Băng Hạ cười nói.

– Được! Sáng mai tớ có thể qua nhà cậu. Mà tớ muốn cậu giúp 1 chuyện được không? – Khắc Duy hỏi.

– Nếu tớ có thể. – Băng Hạ đáp lại.

– Làm bạn gái tớ trong 1 ngày. – Khắc Duy nói.

– Được! Cái đó tớ có thể làm. Vậy mai, sau khi xử lí xong việc ở nhà tớ chúng ta đi luôn. – Băng Hạ nói.

– Vậy được! Bye! – Khắc Duy nói.

– Bye! – Băng Hạ nói rồi cúp máy.

Giờ cô có thể nhẹ nhõm rồi, có Khắc Duy giúp mọi việc sẽ êm xuôi ngay thôi. Băng Hạ cất điện thoại đi rồi đi xuống dưới nhà ăn để ăn bữa tối và thông báo việc đó.

Tại nhà Băng Tuyết.

Băng Tuyết bước xuống nhà bếp ăn bữa tối. Vừa mới bước vào phòng ăn, mọi người trong phòng đều quay lại nhìn cô. Cô chẳng quan tâm đến những ánh mắt đó, bình thản đi về chỗ trống duy nhất ở bàn ăn và ngồi xuống. Sau khi thức ăn được dọn lên, Băng Tuyết ngồi ăn hết phần của mình. Ăn xong, cô đứng lên, đi lên phòng, không để tâm những người còn lại đang nhìn mình.

– Băng Tuyết! Con lên thư phòng gặp ta. – ông Băng Tuyết nói.

– Vâng! – Băng Tuyết nói rồi đi thẳng ra ngoài.

Băng Tuyết đi về phía thư phòng. Cô bước vào trong thư phòng, ngồi xuống đó. 1 lát sau, ông Băng Tuyết cũng bước vào trong phòng, đóng chặt cửa lại rồi vào ngồi vào ghế đối diện Băng Tuyết.

– Ông muốn gặp cháu có việc gì? – Băng Tuyết lên tiếng hỏi trước.

– Cháu bao nhiêu tuổi rồi? – ông Băng Tuyết hỏi.

– 18. – Băng Tuyết trả lời ngắn gọn.

– Cháu cũng tới tuổi có bạn trai rồi. – ông Băng Tuyết nói – Mai cháu đi cùng ta đi xem mắt.

– Cháu không rảnh cũng không muốn. – Băng Tuyết đáp lại ngay lập tức.

– Đây là con trai của một gia tộc phù thủy lớn nhất nhì thế giới phù thủy, cháu buộc phải đi. – ông Băng Tuyết nghiêm nghị nói.

– Con cháu ai cháu không cần biết. – Băng Tuyết lạnh giọng nói – Cháu không muốn gặp, dù ông có ép cháu đi chăng nữa cháu cũng không đi.

– Sao? Cháu là người thừa kế của gia tộc, cháu phải làm theo lời ông. – ông Băng Tuyết nói.

– Cháu không hề muốn cái quyền thừa kế này, trong gia tộc có rất nhiều người, ông muốn chọn ai thì cứ việc, cháu không quan tâm. – Băng Tuyết đáp lại.

– Cháu… Mai cháu phải đi. – ông Băng Tuyết nói.

– Cháu không muốn. Cháu xin phép. – Băng Tuyết đứng lên.


Ông Băng Tuyết nhìn cô, không nói gì thêm, cứ để cô rời khỏi đó. Băng Tuyết trở về phòng mình đi ngủ. Nói thật cô chẳng muốn nán lại để nghe ông cô nói thêm về vấn đề đó nữa. Cô luôn tự làm theo ý mình, cô ghét nhất người khác xen vào việc riêng của cô. Băng Tuyết vào trong phòng của mình, khóa trái cửa rồi đi tắm rồi đi ngủ.

Tại nhà của Thiên Băng.

Căn biệt thự nhà Thiên Băng rất nhiều người đi lại, vì tất cả đều là vampire. Hiện giờ Thiên Băng đang ở trong phòng khách cùng với Hữu Trí, Minh Quang và Thiên Minh. Sau khi Thiên Minh kiểm tra các cửa cẩn thận, Minh Quang mới lên tiếng.

– Như các em đã biết, tên đó chưa chết đúng chứ?

– Thiên Minh đã báo lại cho em rồi. – Thiên Băng gật đầu.

– Rồi! Hôm trước, tên đó quay trở lại nhà ta… – Minh Quang nói.

“Rầm!”

– Ai nhắc tới ta thế? – Nam Phong cười đứng sau cánh cửa bị đạp đổ xuống dưới đất.

– Ngươi… Ngươi… Ai cho hắn vào đây! – Thiên Minh vội vàng nói.

– Không phải lỗi tại họ, họ tiếp ta rất “nồng nhiệt” đó. – Nam Phong nói.

– Sao có thể? – Thiên Băng ngạc nhiên.

– Đó là bí mật. – Nam Phong tiến lại gần Thiên Băng.

– Ngươi đến làm gì? – Thiên Băng bình tĩnh hỏi tiếp.

– Hắn chưa nói với em sao? – Nam Phong vẫn tiếp tục tiến gần Thiên Băng.

– Hắn? Ai? – Thiên Băng hỏi tiếp.

– Anh hai yêu dấu của em đó. – Nam Phong cười.

– Anh hai? – Thiên Băng dời mắt nhìn Nam Phong.

– À! Em phải bình tĩnh nghe anh nói nha. – Minh Quang nhìn Thiên Băng.

– Có chuyện gì? – Thiên Băng có linh cảm không tốt với điều Minh Quang sắp nói với mình.

– Nam Phong muốn cầu hôn em. – Minh Quang nói.

– Thế à? – Thiên Băng cười tóe lên tia nguy hiểm – Gần đây có sự kiện gì lớn không anh?

– Có! Tiệc công khai thân thế của tụi em. – Minh Quang nói.

– Mai đúng chứ? – Thiên Băng hỏi tiếp.

– Ừ! Tại nhà hàng cách xa đây 3 km. – Minh Quang trả lời.

– Được! Mai ở đây. – Thiên Băng quay sang nhìn Nam Phong.

– OK! Mai gặp tại đây. Tạm biệt. – Nam Phong nói rồi biến mất.

– Cô định làm gì? – Hữu Trí đặt 1 tay lên vai Thiên Băng.

– Anh hỏi làm gì? – Thiên Băng quay sang nhìn Hữu Trí.

– Tại hai chữ “nguy hiểm” hiện rõ trên mặt cô kìa. – Hữu Trí bỏ tay ra khỏi vai Thiên Băng.

– Mai rồi biết. – Thiên Băng nói rồi quay sang nhìn Minh Quang – Em mệt rồi, em về phòng nghỉ đây. Thiên Minh! Dẫn tên này đến phòng cho khách.

– Vâng! – Thiên Minh cung kinh nói.

Thiên Băng bước ra khỏi phòng, theo sau là Thiên Minh và Hữu Trí, còn Minh Quang tời khỏi phòng để trở về phòng mình làm việc. Thiên Băng trở về phòng mình liền cầm lấy đồ vào trong phòng tắm. 1 lát sau, cô bước ra, nhìn thấy Thiên Minh đang xếp đồ trong vali của mình vào trong tủ, cô chẳng nói gì, tiền về giường rồi nằm lên. Trước khi nhắm mắt ngủ, cô còn dặn Thiên Minh.

– Đi ra nhớ khóa cửa, tắt điện.

– Vâng! – Thiên Minh vừa xếp đồ vừa nói.

Thiên Băng nhắm mặt lại đi ngủ vì cô mệt rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.