Bạn đang đọc Ngủ Quên Trong Hồi Ức Thanh Y Dao – Chương 52: Kẻ Thế Thân
“Năm 1922
Thanh kiếm vẫn còn găm trên ngực Hạc Hiên, chưa được rút ra.
Thanh Ca dù rằng rất muốn giúp đỡ nhưng bị Khải Trạch cản lại.
Hắn từ trên mái nhà đáp xuống, đứng ngay sau nàng.
Khải Trạch lãnh đạm nhìn Hạc Hiên đang chật vật với vết thương, ghé sát tai mà nàng thì thầm:
– Chúng ta về thôi.
– Ta…!- Nàng do dự.
– Đừng nói muội đã động lòng vì hắn rồi đấy.
– Hắn tiếp tục nói.
– Không đúng, ta đã rũ bỏ mọi quan hệ với Tuệ Vương rồi.
– Nàng dứt khoát trả lời.
– Vậy thì tốt.
Chẳng chờ nàng đáp lại, hắn choàng tay qua vai, nhấc bổng nàng lên và bay đi mất hút.
Đợi cả hai đi rồi, Hạc Hiên mới từ từ rút cây kiếm ra khỏi lồng ngực, yếu ớt nằm ra đất, cạnh đống xác chết của bọn thích khách.
Chàng thở dốc, đôi mắt tinh anh bỗng chốc nhòe đi.
Trời mưa lất phất.
Từng hạt mưa lao tới tấp vào mặt, hòa cùng với dòng máu ứa ra từ miệng chàng.
Đây không phải là lần đầu tiên Hạc Hiên chịu mưa, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay nước mưa lại đắng hơn tất cả những vị thuốc trên đời gộp lại.
Trong cơn mê, chàng vẫn tự nhắc nhở bản thân:
“Ta không thể chết, ít nhất là ngày hôm nay”.
Bằng chút sức lực cuối cùng, Hạc Hiên gắng gượng ngồi dậy, xé hẳn một bên tay áo để băng lại vết thương.
Nhờ vậy mà khi Đức Khải tìm được đến nơi, chàng vẫn còn có thể nói với hắn vài câu trước khi mất đi hoàn toàn ý thức về thế giới xung quanh.
– Điện hạ…!- Hắn đỡ chàng lên vai – Cố cầm cự thêm chút nữa thôi.
Chúng ta sẽ tìm được đại phu mà…
Nhờ có Đức Khải và sức mạnh phi thường của hắn mà cả hai cũng xuống được thị trấn Lam Thành, kịp thời chữa thương cho Hạc Hiên.
Sau một ngày đêm miên man bất tỉnh, cuối cùng chàng cũng đã tỉnh, nhưng xem chừng cơ thể vẫn còn rất yếu.
– Ngài tỉnh rồi sao? – Đức Khải đến cạnh, đỡ chàng ngồi dậy – Đại phu nói ngài chưa khỏe hẳn, tốt nhất không nên vận động mạnh, ảnh hưởng đến khí huyết.
– Chuyện ta giao…!ngươi làm đến đâu rồi? – Chàng chẳng màng đến vết thương, vừa khôi phục lại ý thức đã hỏi về chuyện điều tra của Đức Khải.
Thấy chủ tử của mình cứng đầu như vậy, Đức Khải nhăn nhó đáp:
– Điện hạ, ngài bị thương thì nên nghỉ ngơi, chuyện khác tính sau.
– Ta…!không sao.
– Chàng xua tay.
– Thôi được.
– Hắn miễn cưỡng trả lời – Qua điều tra, tại hạ biết được hai cha con nhà Phạm Bằng và Triệu Hưng hiện đã vượt qua biên ải, trốn sang nước láng giềng.
Nhưng với quan hệ hiện tại giữa ta và nước bọn họ thì khó có thể đưa người sang trấn áp tù nhân.
– Hẳn là ông ta cũng đã tính đến việc này nên mới liều mạng vượt biên.
Chỉ cần Phạm Bằng và Triệu Hưng không làm hại đến dân chúng vùng biên cương và cả Thanh Ca thì chúng ta vẫn chưa cần hành động.
Còn chuyện của Thành Quận Vương thì sao?
– Dạ Thành Quận Vương vừa từ kinh đô trở về, hiện tại chưa có biểu hiện gì khả nghi.
Nhưng…!tại hạ phát hiện ra, Khải Trạch chính là tay sai thân cận nhất của Thành Quận Vương.
Suốt thời gian qua, hắn lảng vảng ở kinh đô chỉ để thăm dò động tĩnh của ngài theo lệnh của Thành Quận Vương.
Và Vương phi…!cũng đang ở cùng hắn trong doanh trại.
Vậy là mọi chuyện đã sáng tỏ.
Việc Thanh Ca và Khải Trạch mai phục ở làng Thiệu để ám sát Hạc Hiên đều do một tay Sơn Lâm dàn dựng nên.
Hắn muốn gϊếŧ người, nhưng lại chơi trò ném đá giấu tay, dùng người mà Tuệ Vương yêu thương nhất để kết liễu chàng.
Quả nhiên sau bao năm không gặp, Sơn Lâm đã không còn là tên hung hãn, bộp chộp mà đã trở thành một kẻ thâm độc, toan tính, sẵn sàng hãm hại người khác chỉ để đạt được mục đích.
Không thấy chủ tử đáp lại, Đức Khải ngờ ngợ ra điều gì, liền sốt sắng kêu lên:
– Không lẽ người ám sát ngài ngày hôm qua chính là Vương phi? Tại hạ biết ngay mà.
Bảo sao ngài không đánh trả, mà còn bị đâm một nhát chí mạng vào tim.
– Hắn tức mình đập tay xuống bàn – Lúc trước tại hạ còn thấy tội cho người, giờ chỉ hận chưa thể bắt Vương phi về chịu tội trước bệ hạ.
– Không được nói bậy.
– Chàng nhắc hắn.
– Vương phi sai rành rành như vậy mà ngài còn cố chấp bảo vệ…!- Hắn cằn nhằn.
– Chuyện này tạm thời chưa cần nói đến.
– Chàng cố tình lảng sang chuyện khác – Ta và ngươi cần quay lại làng Thiệu để thu thập chứng cứ càng sớm càng tốt, tránh làm kinh động đến Thành Quận Vương.
– Dạ, tại hạ rõ rồi ạ.
– Hắn gật gù đáp – Cơ mà vì sao Thành Quận Vương phải ám sát ngài? Không lẽ là có liên quan đến thảm án làng Thiệu mười hai năm về trước?
– Chưa có chứng cứ, ta cũng không thể khẳng định suy đoán này của ngươi là đúng hay sai.
Dù sao, chuyện cũng không thể chậm trễ.
Chuẩn bị ngựa đi, chúng ta về lại làng Thiệu một chuyến.
Đức Khải biết, chủ tử của hắn đang cố gắng gấp ba, gấp bốn lần người thường.
Hôm trước đại phu có dặn hắn, tình trạng của Tuệ Vương không được khả quan cho lắm.
Nếu không chịu nghỉ ngơi dưỡng sức thì sớm muộn gì cũng sẽ chầu Diêm vương.
Lần trước hắn còn ra sức ngăn cản, ép chàng phải ở nhà tịnh dưỡng, không được vận động mạnh.
Nhưng mà lần này, hắn cũng chẳng thèm khuyên can nữa, để cho chàng thích làm gì thì làm.
Chàng phi ngựa đi trước, hắn lếch thếch theo sau.
Vừa đi hắn vừa nghĩ: “Cứ thế này thì chẳng biết bao giờ Xuân Kỳ mới gả cho ta được nữa.
Điện hạ và Vương phi còn trắc trở như thế, phận làm thị vệ như ta chẳng biết có được yên bề gia thất hay không? Mà không biết, Xuân Kỳ đang làm gì ở nhà nhỉ?”
Hắn cứ nghĩ, Xuân Kỳ ở nhà thì phải bình yên lắm, không như hắn nay đây mai đó, chẳng mấy khi được nghỉ ngơi.
Nhưng không.
Xuân Kỳ ở nhà cũng vất vả chẳng kém.
Thay vì được tư tưởng về Đức Khải như mọi lần thì đợt này, Xuân Kỳ và các tì nữ bị Ái Châu hành cho lên bờ xuống ruộng.
Kể từ lúc Tuệ Vương rời phủ, không khi nào là nàng ta không làm loạn.
Hôm thì nàng ta lôi hết đồ trong phòng Tuệ Vương ra đập phá, hôm thì lại rải rượu quanh phòng chàng định phóng hỏa.
May có Xuân Kỳ và các gia nhân khác đến cản, không thì cả kinh thành lại được một phen hú vía với vị Tuệ Vương phi mới ngang ngược này.
Màn đêm buông xuống cũng là lúc cả Tuệ Vương phủ trở lại với vẻ bình yên và tĩnh lặng vốn có.
Ái Châu đã về phòng nghỉ, chỉ còn lại Xuân Kỳ và một tì nữ khác đứng ngoài canh phòng.
– Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.
– Xuân Kỳ ngồi bệt xuống đất, lấy hai tay lau mồ hôi trên trán – Vương phi cũng thật là quá quắt, ngày nào cũng bày trò hành hạ chúng ta.
Ta sắp không chịu nổi nữa rồi.
– Vương phi gì chứ? – Cô tì nữ đứng cạnh lên tiếng – Chẳng qua chỉ là một tì nữ như chúng ta, dùng thủ đoạn để đuối Vương phi ra khỏi phủ rồi chễm chệ ngồi lên vị trí của người.
Cô đừng quên, chúng ta chỉ có một Vương phi duy nhất, đó là Thanh Ca nương nương.
– Ừ, cũng đúng.
– Xuân Kỳ ngốc nghếch đáp lại – Ước gì Điện hạ không hòa ly với người…!
– Điện hạ cũng thật kì quái.
Một người vợ thảo hiền như người mà lại còn hòa ly cho được? – Tì nữ kia thêm vào – Ta mà là Thanh Ca nương nương, ta phải cầu xin Điện hạ cho ta ở lại, dùng mỹ nhân kế đá kẻ thế thân kia ra khỏi phủ.
– Suỵt! – Xuân Kỳ nhắc nhẹ – Nói bé thôi.
Ngộ nhỡ nương nương nghe thấy là có chuyện đấy.
– Biết rồi, biết rồi.
Thế là, cả hai im bặt, để màn đêm từ từ trôi qua và một ngày mới lại bắt đầu trên chốn kinh thành rộng lớn và nhộn nhịp.