Bạn đang đọc Ngủ Quên Trong Hồi Ức Thanh Y Dao – Chương 171: Hồi Sinh
Năm 1922
Nàng trở về.
Khải Trạch đã đi đâu chẳng rõ, chỉ còn Cẩm và Tú đang chuyện trò ở phòng bên.
Nghe tiếng tíu tít của hai chị em, Thanh Ca mỉm cười khe khẽ, lặng lẽ về phòng nghỉ.
Ngày hôm trước Khải Trạch đem cho nàng tấm bản đồ bằng da thú, bảo:
– Ta nghe nói địch sắp nhắm vào khu vực biên cương giáp sông để tấn công.
Biết muội ở Lam Thành đã lâu, chắc cũng không còn lạ gì địa hình ở đây.
Giúp ta đánh dấu, phân tích địa hình, hướng gió của từng khu vực, sau đó chuyển lại cho nguyên soái ở doanh trại.
– Sao huynh không đưa tận tay cho hắn? – Nàng hỏi.
– Chuyện ta giúp đỡ cho anh em binh sĩ chỉ có ta và muội biết.
Chính Hạc Hiên cũng dặn ta không được nói cho ai nghe.
Mà muội nghĩ tay nguyên soái kia sẽ tin nếu biết đó là ý của ta sao?
– Hắn thì chắc là không rồi.
– Nàng khẳng định – Có điều…
– Có điều gì?
– Sao…!ta nghe huynh nói giống Hạc Hiên lắm.
Hắn chau mày, lúng túng:
– Giống, giống chỗ nào?
– Thì…!câu ban nãy huynh nói ấy.
Mà thôi đừng để ý, ta hay nói bừa lắm.
– Nàng phẩy tay – Ta viết xong sẽ đưa lại cho huynh.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, đáp:
– Được.
Muội cứ thong thả mà làm.
Viết xong, nàng đưa cho hắn xem qua.
Hắn đồng ý rồi, nàng mới về doanh trại, đưa nó cho nguyên soái.
Khi về thì đã chẳng thấy hắn đâu nữa.
Mà hầu như đêm nào hắn cũng đi như thế.
Một đêm, hai đêm, dần dà là một tháng và rồi suốt cả một mùa đông lạnh, không đêm nào là hắn ở nhà.
Nàng nghĩ đơn giản là hắn bận nên cũng không hỏi làm gì.
Hôm nay nghe nguyên soái căn dặn, nàng cũng thấy chột dạ.
Lẽ nào Khải Trạch đang giấu nàng điều gì?
Hôm sau, nàng hiếu kì đi theo hắn.
Nhưng vì có mang nên vừa đến đầu cổng đã bị mất dấu.
Biết hắn hay đi đường tắt, đêm sau nàng lại chờ sẵn ở con ngõ nhỏ, hắn vừa đi qua liền vội vàng đuổi theo.
Sự căng thẳng và lo lắng đã khiến hắn lướt nhanh mà chẳng mảy may để ý nàng vẫn đang nặng nhọc chạy theo sau.
Hắn dừng chân trước một quán trọ nhỏ, rồi cẩn thận bước vào.
Trước khi đóng cửa còn không quên nhìn trước ngó sau.
Nàng núp sau cột nhà nên dễ dàng tránh được ánh mắt dò xét của hắn.
Đợi an toàn rồi, nàng mới ló mặt, rón rén đến gần.
Bên trong vọng ra tiếng trò chuyện của hai nam nhân:
– Hai ngày nữa, quân Giang đem hai mươi lăm vạn quân cả thủy và bộ tấn công.
Ta đã để Thanh Ca vẽ bản đồ như lời ngươi dặn, quả nhiên đám nguyên soái và thống lĩnh đã bắt đầu rục rịch làm theo.
Là giọng của Khải Trạch.
Cái này thì nàng không nhầm được.
Vị nam nhân còn lại nhàn nhã uống trà, cơ hồ chưa muốn trả lời.
Một lát sau cũng chịu đặt ly xuống bàn, đáp:
– Ta hiểu nguyên soái.
Nếu có bất kì cơ hội nào để cứu sống anh em, hắn sẽ không từ.
Giọng vị này khản đặc nhưng vẫn không giấu nổi âm điệu quen thuộc trong từng câu chữ.
Nàng vừa nghe đã trợn tròn mắt, suýt nữa đã kêu lên một tiếng.
Nàng vỗ vào hai bên má, tự nhủ: “Ta hẳn là đã nghe nhầm”.
Thế rồi, nàng lặng đi.
Vị nam nhân kia không nói gì thêm mà chỉ gật gù nghe Khải Trạch bày binh bố trận.
Trước khi hắn rời khỏi, nàng đã kịp chạy về nhà.
Qua đêm nay, nàng yên tâm là Khải Trạch không phải là phản loạn như lời nguyên soái đã nói.
Chỉ có điều kẻ đứng sau hắn là ai, đến giờ nàng vẫn chưa dám nghĩ tới.
Đèn dù đã tắt, nàng vẫn cứ trằn trọc không ngủ được.
Người kia hẳn là phe ta vì đêm ấy cả hai chỉ bàn về trận pháp có lợi cho ta trên sa trường.
Nhưng vì chỉ đứng ngoài nên nàng cũng không suy được điều gì.
Mai đã là ngày chuẩn bị cuối cùng, Khải Trạch cũng không ở nhà lâu.
Hắn có thể sẽ gặp người kia một lần nữa trước khi xuất phát.
Vậy nếu nàng phục sẵn ở chỗ hẹn thì hẳn là sẽ biết được danh tính của vị nam nhân lạ mặt.
Nhờ có suy nghĩ ấy, nàng mới yên tâm ngủ thiếp đi.
Sang đến chiều hôm sau, khi Khải Trạch đang hì hục xếp đồ thì nàng ghé đến, đem cho hắn ít bánh ăn đường.
– Cảm ơn muội.
– Hắn khẽ cười – Chu đáo quá.
– Huynh học kiểu khách sáo từ đâu đấy? – Nàng bĩu môi – Với ta mà còn phải cảm ơn à?
– Muội cứ nói vậy! – Hắn gãi đầu chữa ngượng – Muội ở nhà giữ gìn sức khỏe, đừng đi lại nhiều ảnh hưởng đến con.
Nàng cụp mắt, bàn tay cuộn chặt lại.
Ngày chàng xuất chinh cũng nói hệt như vậy.
Nàng cười thầm, nghĩ: “Chắc cũng chỉ là trùng hợp”.
– Ta sẽ ổn thôi mà.
Huynh quên là ta cũng học y thuật ư?
– Sao ta quên được.
– Mặt hắn chùng xuống.
– Huynh không xuất binh cùng nguyên soái à?
– Không, ta chỉ hỗ trợ từ xa mà thôi.
Ta cũng không nằm trong đội ngũ binh sĩ của doanh trại.
– Ta tin huynh, ta tin cả sự sắp đặt của chàng.
– Nàng nói.
Hắn ngước nhìn nàng, nét mặt đầy quả quyết:
– Muội tin đúng người rồi.
– Bao giờ thì huynh đi? – Nàng hỏi.
– Bây giờ đây.
– Hắn buộc túi nải, khoác lên vai.
– Sớm vậy ư? Không phải là để gặp ai đấy chứ? – Nàng nói đầy ẩn ý.
– Không không! – Hắn chối vội – Ta chỉ sợ trên đường gặp trục trặc, không đến kịp thôi.
Nàng không hỏi gì thêm, tiễn hắn ra đến cổng.
– Bảo trọng! – Nàng vẫy – Tốt nhất là huynh đừng để xước xát gì.
Có một chút thì cũng được, nhưng nếu bị thương nặng ta sẽ tuyệt giao với huynh.
– Muội thật biết cách làm tổn thương người khác! – Hắn nhún vai – Mà thôi chẳng sao.
Ta thì có việc gì cho được?
Nhếch môi cười, hắn ung dung rời khỏi.
Bóng hắn khuất dần sau tán cây cũng là lúc nàng vọt ra từ đường cửa sau, chạy ù đến điểm hẹn đêm qua của bọn họ.
Thanh Ca khệ nệ núp sau bờ tường, hồi hộp chờ đợi.
Hồi sau, một nam nhân tóc trắng bước vào, dáng vẻ ung dung từ tốn.
Theo sau là Khải Trạch, vẫn đang cẩn thận dòm ngó xung quanh.
Nàng ở xa trông vào chỉ biết bọn họ đã vào trong chứ chẳng thấy rõ mặt vị nam nhân kia.
Đợi khi cửa phòng đóng lại rồi, nàng mới dám lại gần nghe lén.
Lần này, người mở lời là vị nam nhân lạ mặt:
– Chuyện ta dặn ngươi chuẩn bị đến đâu rồi?
– Một lát nữa sẽ có người đưa ngựa qua.
Ăn xong thì lên đường.
– Vậy được.
Ta nghe nói trong hàng ngũ binh sĩ có nội gián, ngươi tra ra được gì à?
– Hình như có một đám phản loạn.
– Khải Trạch nói, ngồi phịch xuống ghế – Chúng lén lút báo tin về cho Trần Mạnh.
Hiện giờ đã tra ra hết danh tính bọn chúng.
– Tra hay chưa thì cũng không còn kịp.
Việc chúng ta thất thế trên chiến trường ngày mai là điều không thể tránh khỏi.
– Vì vậy mới cần ngươi ra trận, Hạc Hiên.