Bạn đang đọc Ngủ Quên Trong Hồi Ức Thanh Y Dao – Chương 170: Khi Người Chẳng Còn Bên Ta
Năm 1922
Thanh Ca ngồi bên thềm, chụm tay đón lấy những bông tuyết trắng.
Trời qua đông, tĩnh lặng, trong lành.
Tiếng gió vút qua, rít từng đợt lạnh cóng.
Tuyết phủ kín cả lối về.
Mỗi sáng Khải Trạch đều dậy sớm dọn tuyết, nhưng chẳng nhằm nhò gì khi tuyết vẫn cứ rơi lả tả như cây rụng lá.
– Muội đừng đi kẻo trơn ngã! – Khải Trạch cứ nhắc nàng vậy.
Trước khi chết, Hạc Hiên có dặn: “Ngươi và nàng về thị trấn ở tạm.
Doanh trại không thích hợp để nàng dưỡng thai.
Có cơ hội thì hãy để nàng hồi cung.
Càng ở đây lâu càng không tốt cho sức khỏe”.
Hắn nhận lời, tức tốc đưa nàng đi.
Đông tàn, Khải Trạch cũng chẳng cần dọn đường.
Đến trưa là tuyết tan, nước trên đất cứ đọng lại thành vũng.
Lúc bấy giờ hắn lại bảo nàng:
– Đi cẩn thận không lại lội bùn cho xem.
Nàng cười khẽ.
Xuân về cũng là lúc nàng phải tạm biệt chốn biên cương để trở về hoàng cung.
Nàng cứ bịn rịn không ngớt, một phần là do chiến tranh biên giới chưa kết thúc, nhưng phần lớn cũng là vì vừa đại tang Hoàng đế, nàng vẫn muốn ở lại cho vơi bớt nỗi cô đơn.
– Về thôi.
– Khải Trạch nài nỉ – Xin muội đấy.
– Vừa để tang chàng, ta cũng chưa muốn rời đi.
– Nàng bảo, nhàn nhã đan len.
Lần trước nàng trúng độc, ảnh hưởng đến thai nhi.
Khải Trạch đã phải chế biết bao nhiêu thuốc an thai mới giữ được con cho nàng.
Thế mà từ ngày ấy đến giờ, nàng cứ tỉnh như không.
Thử hỏi hắn có tức không kia chứ?
– Này, muội phải nghĩ đến các con chứ! Muội ở lại đây nguy hiểm trập trùng, làm sao các con yên tâm được?
– Ta…!muốn sinh con ở đây.
– Nàng bảo.
Các con đã được tròn bảy tháng, đợi thêm hai tháng nữa thì có là bao.
– Hết cách với muội.
– Khải Trạch ngồi phịch xuống, đối diện với nàng – Ta không thể theo muội mãi.
Chỉ vài ngày nữa thôi…
Hắn vân vê cánh hoa rơi trên tay.
– Huynh lại định bỏ ta như Hạc Hiên ư? – Nàng dừng tay, thổn thức hỏi lại.
– Không không.
– Hắn sợ nàng lo, lắc đầu nguầy nguậy – Ta còn ở đây đến khi ngừng chiến tranh.
Sắp tới Trần Mạnh đem quân sang phản công, ta có việc phải làm.
– Khải Trạch đỡ trán.
Từ bao giờ mà hắn lại gánh trên vai nhiều trách nhiệm như vậy?
– Hạc Hiên…!dặn huynh vậy à? – Nàng chau mày.
Khải Trạch mà Thanh Ca biết chưa từng muốn dấn thân mình vào chiến tranh.
– Ừ.
– Tay hắn vô tình bóp nát cánh hoa – Di nguyện của Hoàng đế, sao ta dám không nghe theo?
Nàng nở nụ cười chua xót.
Đến Khải Trạch còn được nghe di nguyện của chàng, cớ sao nàng chỉ nhận lại một lá thư? Lẽ nào chàng chỉ có ngần ấy lời muốn nói? Nàng không cam tâm.
Con nàng cũng đang xót xa thay mẹ nó, co chân đạp liên tục.
Thế là ngày ấy, chàng vẫn quyết định uống cạn Si Tình Dược.
Để rồi hôm nay, giang sơn đã mất đi thiên tử, quân binh đã mất đi trụ cột, nàng mất chồng còn con nàng thì mất cha.
Dẫu biết hi vọng chẳng ích gì, nhưng nàng vẫn muốn níu giữ đoạn tình cảm ngắn ngủi này của họ, để sau này con nàng cũng hiểu được phần nào tấm lòng của cha chúng.
Nàng biết Khải Trạch cũng chẳng ở đây mãi với nàng, và nàng cũng không đủ tư cách để níu hắn lại.
Chỉ mong sao ba mẹ con nàng khỏe mạnh, Mạnh Kiên vững vàng trên ngôi vị, bách tính được ăn no mặc ấm.
Sau ấy nàng có thể cùng các con hồi hương, an nhàn hưởng thụ chút dư vị ngọt ngào của cuộc sống.
– Đợi chiến tranh kết thúc, ta sẽ hồi cung, làm theo lời dặn của chàng.
– Nàng trút một hơi thở dài.
– Ừ.
Thế còn được.
– Khải Trạch thả lỏng bàn tay.
Hắn dìu nàng về phòng nghỉ ngơi.
*
Trần Mạnh từ sau khi về nước đã nung nấu ý định trả thù.
Vừa hay là Hạc Hiên qua đời, hắn lại càng được cớ đem quân sang xâm lược nước láng giềng.
Hắn về tâu với phụ hoàng, xin chuẩn bị hai mươi vạn bộ binh, năm vạn thủy binh để bình định nước Yên nhanh chóng.
Hoàng đế phê tấu, chấp nhận để hắn xuất quân.
Dự kiến là ba ngày nữa, chiến tranh sẽ nổ ra.
Lúc bấy giờ mới là mùng Một Tết.
Dưới sự chỉ huy của nguyên soái, quân Yên đại phá thành công đợt tấn công đầu tiên của địch.
Chiến thắng này có được là nhờ tin mật báo từ đội trinh sát tinh nhuệ mai phục hơn một tháng trời ở biên giới.
Tuy nhiên ở trận thứ hai, quân đội nhà Yên bị thất thủ, thiệt hại lên đến mười nghìn binh sĩ.
Nguyên soái rút về doanh trại, tạm thời án binh.
Hắn đang cùng các thống lĩnh bàn việc thì nàng bước vào.
Bọn họ hành lễ:
– Hoàng hậu.
– Ta nghe nói nguyên soái vừa trở về, đang bị trọng thương.
Ngươi không sao chứ?
– Dạ, tính mạng thần thì có đáng là gì.
Ngoài kia, xác mười nghìn anh em binh sĩ vẫn nằm la liệt trên chiến trường, chẳng được chôn cất đàng hoàng.
Chỉ nghĩ đến thôi mà lòng thần đau như chết đi sống lại.
– Hắn nói, nét u uất hiện rõ trên gương mặt.
– Ta hiểu mà.
– Nàng vỗ vai hắn rồi quay ra nói với các thống lĩnh – Tuy không có kiến thức gì về bày binh bố trận, nhưng vì sống ở biên cương đã lâu, ta có một chút kinh nghiệm muốn chia sẻ, mong có thể giúp các vị trong lượt trận sắp tới.
Nói rồi, nàng trải tấm bản đồ lên bàn, bên trên có nhiều địa điểm được chấm bằng bút lông đỏ.
Nàng chỉ ra từng chỗ, ghi lại tất cả đặc điểm về địa hình và hướng gió ra giấy, sau đó đưa lại cho nguyên soái và các thống lĩnh.
– Trên đây là những địa điểm ta cho là phù hợp để đóng quân.
Có thể lợi dụng cả địa hình và thời tiết để tấn công địch.
– Bẩm nương nương, quả là phát hiện mới mẻ.
Chúng thần thật sự rất cần những vị trí chiến lược như vậy.
– Một người vội lên tiếng.
– Dạ phải, dạ phải.
Nàng mỉm cười hài lòng, đáp:
– Chỉ là chút hiểu biết của ta khi còn ở biên cương, không có gì to tát.
Nhưng có điều này ta muốn nói.
Dù có khó khăn đến mấy thì ta vẫn phải đưa xác các anh em binh sĩ về mai táng.
Vậy mới có thể yên tâm chiến đấu trên sa trường.
Các vị nghĩ thế nào?
– Chúng thần hoàn toàn đồng ý ạ.
– Bọn họ đồng thanh – Có cơ hội là chúng thần sẽ lập tức đưa họ về.
– Vậy thì ta yên tâm rồi.
– Nàng gật đầu.
– Nương nương.
– Bỗng một người cắt ngang – Có thể cho thần nói vài lời được không? Thần muốn biết sau này, ai sẽ là người kế thừa ngôi vị?
– À.
– Nàng à đầy nhạt nhẽo – Chẳng giấu gì các vị, bệ hạ trước khi băng hà đã để lại di thư, dặn ta truyền ngôi cho Mạnh Kiên Hoàng tử.
Bản thân ta trước giờ cũng chưa từng nghĩ sẽ giành quyền cho các con sau này.
Ta chỉ ở bên phò tá Hoàng tử cho đến khi đủ mười tám tuổi.
Sau ấy, ta sẽ không can dự gì vào chuyện triều chính nữa.
– Nhưng Hoàng tử và Công chúa trong bụng người mới là cốt nhục của bệ hạ, làm thế thì…!- Thêm một người không đồng tình.
– Đây là di nguyện của bệ hạ, cũng là tâm ý của ta, mong các vị hiểu cho.
– Người đã có lời như vậy thì chúng thần cũng một lòng nghe theo.
– Nguyên soái vội ngắt lời, chấm dứt cuộc tranh cãi.
Đoạn, hắn tiễn nàng ra xe về thị trấn – Người đi đường cẩn thận.
– Hắn nói – Hãy đề phòng kẻ sớm tối bên người.
Nàng khựng lại, quay ra nhìn hắn:
– Cảm ơn, nguyên soái.
Nguyên soái lui về, trong lòng lo lắng chẳng nguôi.
Ba ngày nữa, quân Giang sẽ đổ bộ vào xâm lược bằng hai đường thủy, bộ.
Phòng tuyến trên cạn còn chưa bày xong đã phải lo chuẩn bị tàu, thuyền đối phó với giặc.
Chàng băng hà, nguyên soái càng cảm thấy bối rối hơn bao giờ hết.
Những gì hắn được học, được biết giờ đây đã chẳng cánh mà bay.
Nhờ có tấm bản đồ của nàng, hắn đã cảm thấy yên lòng đôi chút.
Bản thân hắn cũng không nghĩ nàng sẽ lại có ích đến vậy.
Chẳng biết có ai đằng sau chỉ đường dẫn lối cho nàng hay không?