Bạn đang đọc Ngủ Quên Trong Hồi Ức Thanh Y Dao – Chương 166: Trả Máu
Năm 1922
Nàng ngẩng mặt nhìn lên, đôi mắt ngấn lệ như đang khẩn khoản cầu xin chàng ban phước lành.
Trong một giây ngắn ngủi, nàng đã quên là mình đang có thai, quên cả sứ mệnh cao cả của một người mẹ.
Trước mắt nàng chỉ có một mình chàng.
Nàng biết, đoạn tình duyên ngắn ngủi này như đời hoa phù dung, khi bình minh thì kiêu sa, rực rỡ, chưa đến hoàng hôn đã tan vào gió mây.
Dù đã định gieo nhiều khổ đau, nàng vẫn sẽ không hối tiếc bất cứ điều gì.
Nàng ngửa cổ, toan uống cạn thì bị chàng kịp thời cản lại.
Chàng giận dữ đẩy nàng vào tay Khải Trạch rồi dốc ngược lọ thuốc, uống ực một cái.
Uống xong, chàng đưa tay quệt miệng, tay kia vịn vào bàn.
Độc đi đến đâu, xương chàng thấm đau đến đấy.
Từng thớ thịt trên người chàng bắt đầu rơi vào trạng thái tê liệt, không còn tồn lại bất cứ xung cảm giác nào.
Chàng trợn mắt, không kìm được mà thổ huyết.
Máu chàng đen độc còn hơn trước vì nó là máu của những người sắp chết.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh đến độ Thanh Ca chẳng kịp phản ứng gì, chỉ biết ú ớ gọi tên chàng.
Nàng với tay, muốn túm lấy tà áo chàng nhưng Khải Trạch không cho.
Hắn ôm eo, từng bước kéo nàng ra xa.
– Thanh Ca…!- Hắn gọi – Đừng làm càn nữa.
– Hạc Hiên! – Bấy giờ nàng mới nói nên câu, nhưng cũng chỉ biết gọi tên chàng trong vô vọng – Hạc Hiên! Ta hận chàng!
Chàng gục mặt vào thành bàn, thở không ra hơi.
Độc theo đường máu lan dọc khắp xương sống.
Chỉ còn vài giây nữa trước khi nó tấn công huyệt bách hội.
Nếu có thể…!chàng cũng muốn nói vài lời:
– Nguyên soái…!Những gì cần nói ta đều đã nói cả.
Mong người có thể thay ta lo cho giang sơn, bách tính.
Cẩm, Tú…!Hai ngươi hãy chăm sóc Thanh Ca bằng tất cả những gì mình có.
Nàng xứng đáng có được sự tin yêu của tất cả các ngươi…!Còn nữa, Khải Trạch.
Nếu…!nàng muốn rời khỏi hoàng cung, xin hãy thành toàn cho ước nguyện của nàng.
Nàng muốn được ngao du, được thăm thú các nơi, cũng muốn tìm đến bến bờ hạnh phúc của riêng mình…!Lá thư…!ta đã trao lại cho nguyên soái.
Xin hãy đọc nó, Thanh Ca…!
Mắt chàng nhòe đi vì độc, đôi mi chớp liên tục.
Kịch độc đang dần xâm chiếm từng huyệt lớn nhỏ trên người chàng.
Dòng độc lan ra từng sợi tóc, nhuộm trắng cả đầu chàng.
Chàng ôm bụng, gào thét, co giật dữ dội rồi…!ngừng thở.
Cả phòng lặng đi, chỉ còn nghe rõ tiếng nấc nghẹn ngào của người vợ vừa mới mất chồng.
– Bỏ ta ra…!- Nàng cào tay Khải Trạch, móng tay cắm phập vào hai cẳng tay đau nhói – BỎ RA!
Hắn giật mình buông tay, để nàng lao đến bên Hạc Hiên.
Nàng giật lấy bình thuốc trên tay Cẩm và Tú, dốc hết vào miệng chàng:
– Chàng uống đi, ta xin chàng đấy.
Chỉ một giây nữa thôi là chàng sẽ khỏe lại thôi.
Nghe ta, đừng cố chấp nữa mà…
Nàng đổ sao, thuốc cũng trào hết ra ngoài.
Chẳng có cách nào để ép chàng uống thuốc cả.
Chàng chết rồi, chết thật rồi…
– Thanh Ca…!- Khải Trạch tiến tới, đặt tay lên vai nàng – Hắn chết rồi…
– Không, huynh nói dối! – Nàng gạt phắt đi – Chàng chỉ lịm đi thôi.
Nhìn này, da chàng vẫn hồng hào, tay vẫn còn rất ấm.
– Nàng áp tay chàng lên má – Thấy không? Không đời nào chàng bỏ ta mà đi như vậy…!Không đời nào! Ngày trước, chàng còn hứa sẽ để ta chết trước chàng kia mà.
Cớ sao lại thành ra nông nỗi này? Ta ghét chàng, hận chàng.
Chàng không nghe lời ta…
Khải Trạch khuỵu gối xuống cạnh nàng, lay mạnh:
– Nghe ta này,…!hắn đã nhường sự sống lại cho muội.
Muội còn khóc nữa, hắn chết đâu được yên lòng?
Nàng câm lặng, thẫn thờ như cái xác không hồn.
Mọi tiếng nói bên tai đều trở nên nhạt nhòa khi trong tâm khảm, nàng chỉ còn nghe được tiếng hát khắc khoải vọng lại từ những mảnh kí ức xưa cũ: “Ca họa thanh, ca khúc độc hành”.
Nàng hiểu rồi.
Trái tim ấy mãi không thể đập trở lại được nữa.
Giờ có bắt mạch, có van xin cũng chẳng ích gì.
Bây giờ nàng không cần gì cả.
Tâm trí nàng chỉ còn mơ tưởng đến những cái ôm ấm nồng của chàng thuở trước.
Nước mắt đã rút cạn chút sức lực còn sót lại, kéo theo cả hồn nàng bay lơ lửng giữa trời không.
Nàng lịm đi, gục lên xác chàng.
Khải Trạch đờ đẫn nhìn nàng kiệt quệ.
Khánh Nhã thẫn thờ nhìn xác chàng trên nền đất.
Trên tay ả là lọ thuốc giải Yêu Độc.
Ả hoảng sợ trước ánh mắt sắc như lưỡi dao của hắn, nhưng vẫn thốt ra một câu:
– Ngươi…!muốn cứu Thanh Ca ư?
Lần đầu tiên ả gọi tên nàng.
Cái tên Tiện Bì thực sự không xứng với nàng, ả nghĩ vậy.
Nhưng vì cái gì nàng cũng hơn ả, nên ả mới dùng cái tên xấu xí này đặt cho nàng.
Ả không tinh thông y thuật bằng nàng.
Tiểu thư Phạm Khánh Nhã năm ấy chỉ biết chế thuốc rồi đầu độc người ta đến chết.
Còn nàng, phải tự tay thu dọn xác người cho ả.
Nàng xinh đẹp, tốt bụng hơn ả nên ai cũng yêu, cũng mến.
Ả thích thú, ngây thơ, tưởng rằng mình cũng giống nàng, nào ngờ đi đến đâu đều bị chửi rủa đến đó.
Thế là ả lôi nàng ra thử độc.
Ả dùng tất cả sự căm hờn của người đời để bào chế độc dược.
Có thuốc mới là sẽ ép nàng uống bằng hết.
Nàng trúng kịch độc, chẳng có thuốc giải, chỉ biết dùng ít thảo dược cầm cự qua ngày.
Khánh Nhã nhìn nàng quằn quại từ ngày qua tháng khác, trong lòng không khỏi vui sướng.
Thì ra, ả đang đố kị với nàng.
Xưa là vậy, giờ vẫn thế.
Hạc Hiên chết rồi, ả vẫn chưa cam lòng.
Ả nhìn ngay sang lọ thuốc giải trên tay…
– Đưa đây.
– Khải Trạch giận đỏ mặt tía tai, chìa tay về phía ả.
– Ta nói ta đưa thuốc giải chứ đâu nói sẽ để các người sử dụng nó?
Nói rồi, ả đập vỡ lọ thuốc trước khi có bất kì ai kịp bắt lấy.
Chừng một giây sau, ả gục ngã.
Khải Trạch đã xiên kiếm qua bụng ả vào lúc hắn nhận ra, ả vừa tước đi cơ hội được sống của nàng.
Ả dùng chút hơi thở còn sót lại để trăng trối:
– Trả thù rồi…!trả thù rồi…!Ta sẽ quên thương đau, làm lại từ đầu.
– Mụ đàn bà độc ác.
– Khải Trạch xiên thêm một nhát kiếm khiến ả chết hẳn.
Trước khi đến đây, ả đã uống thuốc phá thai.
Khải Trạch đã nhìn thấy bát thuốc trên bàn khi áp giải ả đến lều.
Nếu còn cái thai trong bụng thì có lẽ ả đã chẳng thê thảm đến vậy.
Nhưng vì ả quá tàn độc, quá đê mê, nên hắn cũng chẳng tiếc gì vài nhát kiếm để cho ả chầu Diêm vương.
– A!
Khải Trạch gào lên, cắm phập thanh kiếm xuống dưới sàn.
Hắn quỳ xuống, nỗi thống khổ tràn ngập trong ánh mắt.
Hắn cứ mê muội gom hết mảnh sứ vỡ, bàn tay hắn chằng chịt vết cắt, máu rỉ ra, hòa lẫn với những giọt thuốc còn sót lại trên thành lọ.
Mắt hắn bỗng sáng rực lên.
Tay cầm mảnh vỡ, hắn chạy vội về phòng dược.
Cẩm và Tú hớt hải đuổi theo hắn.
Đến nơi, hắn lôi hết dụng cụ ra chế tác.
Từ cối nghiền, bình đun, cho đến ngọn đèn đốt đều được hắn sử dụng thành thạo.
Cẩm và Tú ngỡ ngàng nhìn hắn, trong lòng vô cùng bất an nhưng cuối cùng vẫn để yên cho hắn thao tác.
Hình như hắn đang chế lại thuốc giải.