Bạn đang đọc Ngủ Quên Trong Hồi Ức Thanh Y Dao – Chương 123: Thao Túng
Năm 1922
– Điện hạ, vậy ngài nói thử xem làm công mười năm như thuộc hạ thì được hưởng nhiều lợi lộc không?
Tên tổng quản đon đả bóp vai cho chàng.
– Thế còn thuộc hạ, nuôi mẹ già liệu có được chu cấp thêm hay không?
Tên cấp dưới hì hục bóp chân cho chàng.
– Đều được cả.
– Chàng cao ngạo đáp – Hơn nữa, ta thường xuyên trích từ quỹ riêng để thưởng cho những ai xứng đáng.
Người ta bảo ta có phần quỷ dị.
Hai ngươi có thấy thế không?
– Ơ, không không.
– Tên tổng quản tặc lưỡi nịnh nọt – Điện hạ tuyệt vời như vậy, kẻ nào dám chê bai, thuộc hạ sẽ đánh chết không tha.
– Đúng đúng.
– Tên cấp dưới gật gù.
– Ta bây giờ án tử treo lủng lẳng, khó mà gỡ xuống được.
Ta thiết nghĩ, nếu ta thoát ra khỏi đây, có lẽ sẽ thay đổi được chế độ lương bổng cho các ngươi.
Nghe có khó tin không? Một tên tử tù chưa biết chết lúc nào lại có thể ngang nhiên khẳng định như thế.
Vậy mà hai tên cai ngục kia cứ tin răm rắp, không phải chúng khờ, mà có lẽ vì chúng đã quá bất mãn với hiện thực tàn khốc này.
Tiền còn chẳng đủ lo cho mẹ già, con thơ, nay lại bị quan trên cuỗm hết.
Chúng chán ghét việc phải xu nịnh kẻ hớt tay trên của chúng, càng suy tư hơn khi biết người duy nhất có thể đòi lại công bằng cho mình chỉ là một tên tử tù.
Nghe chàng nói vậy, tên tổng quản đột nhiên nảy ra ý tưởng:
– Điện hạ.
Hay là chúng ta vượt ngục đi?
– A, không được đâu.
– Tên cấp dưới xua tay – Còn mẹ, còn vợ, còn con.
Phải làm thế nào?
– Ngu lắm.
– Hắn đánh bốp vào đầu đàn em – Ngươi có tin vào Điện hạ không?
– Tin tin.
– Thế thì sao phải sợ? – Hắn quay sang – Điện hạ, ngài thấy thế nào?
– Cũng được.
– Chàng gật gù – Nhưng khó.
– Vì sao khó ạ?
– Chúng ta chỉ có ba người, quân số còn hơi ít.
– Ồ, chút chuyện ấy thì có hề gì.
– Hắn phẩy tay – Điện hạ để chúng thuộc hạ trổ tài.
Cả ba đều biết hắn định làm gì.
– Nhưng trước đó, xin ngài hứa với chúng thuộc hạ ba việc.
Thứ nhất, phải bảo vệ cho gia đình của tất cả anh em binh sĩ.
Thứ hai, phải để cho anh em hưởng bổng lộc xứng đáng.
Thứ ba, và là điều quan trọng nhất, xin đừng bao giờ để mất đi lí trí của bản thân.
Chàng nhìn hắn, ánh mắt toát lên vẻ kiên định.
Gông xích còn trên tay, chàng dập đầu trước hắn và tên cấp dưới, dõng dạc tuyên bố:
– Lí tưởng giữ vững, quang minh chính đại, yêu nước thương dân, muôn kiếp xin thề.
– Điện hạ.
Đời đời mang ơn ngài.
– Bọn chúng đáp lễ, dập đầu vái lạy.
Sau hôm ấy, tên tổng quản khi nào cũng dẫn thêm vài tên cấp dưới đều đặn đến gặp chàng.
Nhờ có hắn, số binh sĩ theo chàng ngày càng đông, chẳng mấy chốc đã lên đến hơn trăm người.
Tuy có nhiều kẻ chưa toàn tâm toàn ý phục tùng, nhưng đa số đều đã xiêu lòng, chỉ mong đến ngày thời thế đổi thay.
Tất cả đều đã sẵn sàng cho cuộc vượt ngục thế kỉ, trừ chàng.
Hạc Hiên biết bây giờ chưa phải là thời điểm tốt nhất để tẩu thoát, bởi Thanh Ca vẫn còn đang lâm nguy, và anh em binh sĩ vẫn chưa thoát khỏi sự thao túng của triều đình.
Tên tổng quản dường như hiểu được tâm ý này của chàng, bèn nói nhỏ:
– Điện hạ không cần lo cho chúng thuộc hạ.
Hôm nay là ngày đẹp trời để tẩu thoát, không nên để lỡ mất cơ hội ngàn vàng.
– Không.
– Chàng dứt khoát – Chỉ cần ta manh động, các huynh đệ sẽ không được yên ổn.
Dẫu biết chúng ta đều chỉ chờ đến hôm nay, nhưng không thể vì thế mà hi sinh một cách vô ích.
Cho ta thêm một tuần nữa, ta sẽ có cách để bảo toàn lực lượng.
Tên tổng quản không cãi được nữa, chỉ biết ngoan ngoãn nghe theo, dùng những lời này của chàng để trấn an binh sĩ.
Lúc này, bọn họ đã biết mình không nhìn lầm người.
Những kẻ từng hồ nghi chàng nay đã thay đổi, tận tâm tận lực phò tá minh chủ.
Bây giờ, đại lao đã chẳng còn là nơi giam giữ chàng.
Nó là nhà, bởi vì xung quanh chỉ toàn là huynh đệ chí cốt.
Chàng đi đến đâu cũng có thể biến thù thành bạn.
Đó chính là yếu tố cần thiết nhất để xây dựng binh quyền.
Trận chiến này, chàng nhất định không để thua.
*Thanh Ca và đám người ở khu tự trị đã quá ba ngày.
Bọn phản quân tối nào cũng đứng trước buồng giam, thao thao bất tuyệt về lý thuyết của chúng.
Sau một hồi, chúng sẽ hỏi có người nào đồng ý tham gia.
Buổi đầu tiên, không một ai dám lên tiếng.
Nhưng sang ngày thứ hai, hơn nửa số người trong buồng đã mạnh dạn giơ tay và được chúng nhanh chóng thả ra.
Nghe nói sáng hôm sau, những người này đều được đưa về khu biệt lập, học lắp súng giúp phản quân.
Hiện tại ở buồng chỉ còn lại nàng, bà cụ và số ít những cụ già khác ở thị trấn.
Nhân lúc phòng giam không có người qua lại, nàng dạy họ huýt sáo, hai nhịp ngắn, một nhịp dài.
Họ chỉ lúng túng vài giây đầu, nhưng sau đã có thể thành thục ra ám hiệu.
Cứ thế chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, kế hoạch của nàng đã đi được nửa chặng.
Đoạn còn lại phải xem biểu hiện của Lý Quang và Đức Khải như thế nào.
…
Lý Quang đến điểm hẹn vào đúng canh Thìn.
Đức Khải lếch thếch theo sau, đôi mắt thâm quầng, trông mệt mỏi lắm.
Hắn đã thức đêm mấy hôm liền để tra khảo cái tên Quỷ Máu chết tiệt kia, không ngờ đã chẳng moi thêm được thông tin gì mà còn bị hắn chọc tức đến đỏ mặt tía tai.
– Lý huynh, sao chúng ta không dời sang ngày mai hẵng đi?
Hắn thất thểu đi sau Lý Quang.
Lý Quang lườm hắn, đánh bốp vào sau gáy:
– Đã hẹn với Thanh Ca rồi, còn mai với kia.
Mà kể cũng lạ thật, hai người họ đã đợi đây được hơn mười phút rồi mà chẳng thấy bóng dáng nàng đâu.
Sốt ruột, hắn quay sang bảo Đức Khải:
– Đi quanh xem có Thanh Ca ở đây không.
Vừa dứt lời, hắn đã nghe thấy ám hiệu phát ra từ con phố bên kia.
Ban đầu, hắn tưởng mình nghe lầm nên lẳng lặng bỏ qua.
Không ngờ ám hiệu mỗi lúc một rõ khiến hắn không thể không suy đoán về việc chính Thanh Ca là người đang ra hiệu cho hắn.
– Chỉ có Thanh Ca mới biết ám hiệu của sơn trại.
Không lẽ, muội ấy gặp nạn?
Lòng thấp thỏm không yên, hắn như bị thôi thúc phải chạy thật mau đi cứu nàng.
Hắn lắng tai, định hướng nơi phát ra ám hiệu rồi tức tốc chạy đi, không quên kéo theo Đức Khải.
Ở trong buồng giam, nàng và bà cụ ra sức tạo nhịp, để hơn hai mươi người huýt sáo, hai nhịp ngắn một nhịp dài.
Đây chính là ám hiệu mà Lý Quang dạy nàng khi còn ở sơn trại.
Hắn bảo, chỉ cần nàng gặp nguy hãy cứ huýt sáo, hắn sẽ chạy đến cứu nàng.
Thật vậy, chẳng bao lâu kể từ khi phát ám hiệu, hắn đã đặt chân đến khu tự trị.
Lúc này, đám phản quân đã vây kín buồng giam.
Tên thủ lĩnh hùng hổ bước lên, quát:
– Là kẻ nào dám huýt sáo giữa tối?
– Là ta.
Nàng toan đứng lên nhận thì bị bà cụ gạt phắt đi.
Bà lườm hắn, hai bên mép chốc chốc lại giật lên.
Con trai đứng sau bà, lấp ló nhìn tay thủ lĩnh.
– Lại là mụ già này.
– Hắn đá vào mấy cái song, tức muốn phát điên vì thái độ khinh khỉnh của bà – Mụ chán sống rồi phải không?