Bạn đang đọc Ngủ Quên Trong Hồi Ức Thanh Y Dao – Chương 121: Phản Quân Kinh Thành
Năm 1922
Nhận được tin dữ, Thanh Ca vội vã đến Kính Long điện.
Thấy nàng, Sơn Lâm đang ngồi chễm chệ trên ghế cũng phải bật dậy, sai người lấy ghế cho nàng.
Đợi nàng an tọa, hắn mới mở lời:
– Phu nhân Thanh Ca, không biết cô đã nghe về vụ bạo loạn trước cửa cung chưa?Nàng đáp:
– Ta chưa rõ là có chuyện gì.
– Một đám người từ thị trấn Lam Thành lặn lội tới đây, đòi gặp phu nhân nói chuyện cho ra nhẽ.
Bọn chúng không tin Hạc Hiên sắp bị xử tử, và cũng không tin cô đã thành thân với người khác.
Bây giờ ta mà dùng cấm quân dẹp loạn thì cũng được thôi, nhưng ta nghĩ cô nên ra mặt thì hơn.
Ngoài mặt bình tĩnh cười đùa là thế nhưng nàng biết trong lòng Sơn Lâm đang rối như tơ vò.
Bây giờ hắn mà ra quân, thể nào cũng gây xôn xao khắp kinh thành.
Khi đó, hắn chẳng khác gì một bạo chúa, lấy vũ lực chèn ép nhân dân.
Ngoài kế ấy ra, hắn chỉ còn biết nhờ nàng cứu nguy.
Nàng đồng ý, nhưng không phải vì hắn nhún nhường, mà vì nàng thương bách tính Lam Thành chân thật, chất phác.
Ở xa ngàn dặm vẫn không quên nghĩa tình sâu đậm.
Thấy nàng nhận lời vô điều kiện, Sơn Lâm lại sinh nghi, bèn cho Bùi Thịnh đi theo giám sát.
Trước khi rời khỏi cung, nàng xin y cho quay về phòng.
Tưởng nàng có chuyện gì nghiêm trọng, không ngờ chỉ lấy vội chiếc áo lụa hồng cánh sen rồi rời đi ngay.
Đến vọng gác, nàng mạnh mẽ bước ra như một vị nữ tướng, làm đám đông hỗn loạn ở dưới cũng phải ngừng lại mà ngước nhìn.
Nghiêm mặt, nàng bảo:
– Hỡi các vị từ nơi biên cương xa xôi! Trước tiên xin cảm ơn vì sự quan tâm nồng nhiệt của các vị dành cho Nhị Hoàng tử.
Tuy nhiên, triều chính là chuyện mà không phải ai cũng có thể hiểu được.
Ngay cả ta đây cũng vẫn còn đang bối rối trước những gì mà cả kinh đô Hồng Thanh đang phải trải qua.
Ta thành thật khuyên các vị hãy trở về quê hương, đừng nên nán lại lâu thêm, sẽ gây náo loạn hoàng cung, trên dưới bất ổn.
Ta nói vậy, các vị có nghe rõ không?
Đám đông bên dưới lặng im, không một lời đáp.
Bọn họ ngơ ngác nhìn nàng.
Hai tháng trước cưu mang đôi phu thê trẻ, bọn họ còn khen nàng thật vô tư, thẳng thắn.
Vậy mà giờ đây, bọn họ đã chẳng còn nhận ra nàng qua bộ dạng cao quý, yêu kiều như kia nữa.
Nỗi thất vọng như đang giày xéo tâm can họ.
Bầu không khí tĩnh lặng bỗng chốc bị phá tan bởi một giọng nói ồm ồm quen thuộc:
– Cô đã cưới người khác rồi nên mới dám nói ra những lời bạc bẽo như vậy, có đúng không?
Đó là cụ già đã từng nắm tay nàng dặn dò trong ngày chia ly.
– Phải rồi.
Chúng ta không tin, Tuệ Vương lại có thể gây ra chuyện trái với lương tâm đến vậy! – Một người nữa gào lên.
– Một người sẵn sàng bỏ cả thể diện chỉ để mang từng bao gạo cứu đói đến cho bách tính thì làm sao làm được việc xấu?
– Phải đấy.
– Chúng ta không chứa chấp những kẻ ăn cháo đá bát.
– Gϊếŧ chết nàng ta đi, nàng ta không xứng!…
Những lời sỉ vả không thương tiếc của bọn họ như ngàn mũi tên găm chặt vào tim nàng.
Nàng cố để không gục ngã, nhưng chính sự gắng gượng ấy lại khiến nàng hoàn toàn sụp đổ.
Bùi Thịnh, y hoàn toàn vô cảm trước đám đông.
Chỉ cần nàng không làm loạn, y đã hoàn tất nhiệm vụ của mình.
Nàng thấy mình cồn cào ruột gan.
Căng thẳng khiến nàng và các con dần trở nên yếu đuối.
Nàng nghiêm mặt, hô to:
– Nếu còn không giải tán, ta sẽ không nương tay.
Nhưng lời đe dọa của nàng cũng chỉ như hạt bụi giữa sa mạc, căn bản không có trọng lượng.
Bất quá, nàng rời khỏi vọng gác, chạy xuống trước mặt đám đông.
Bọn họ đều nhìn nàng bằng ánh mắt khinh rẻ, chỉ chực nhào tới đánh nàng một trận.
Thoáng thấy mùi của nguy hiểm, nàng lui lại về sau, tay ôm lấy bụng:
– Các vị có thể mắng nhiếc ta, nhưng không thể để liên lụy đến gia đình, người thân ở thị trấn.
Người đã bị bắt đi, các vị có ở đây mãi cũng chẳng thay đổi được.
Chi bằng hãy về đi, đợi tin tốt từ những người các vị tin tưởng.
Nàng đang ám chỉ đến kế hoạch sắp tới của mình và Lý Quang, nhưng phàm là những con người thẳng thắn sẽ không hiểu được ngụ ý của nàng.
Bọn họ tưởng nàng về phe của Thành Quận Vương, liền tiếp tục mắng nhiếc:
– Cô thì biết gì, tránh ra đi.
Nếu đã không thương yêu Tuệ Vương thì hãy để chúng ta làm điều đó.
…
Và màn tranh luận cứ thế tiếp diễn cho đến khi tiếng nổ lớn như pháo rền từ xa vọng lại, dọa cho đám đông sợ đến im bặt.
Một loạt những người đàn ông lực lưỡng bận đồ đen vây quanh, hai tay cầm khối sắt vừa dài vừa nguy hiểm chĩa về phía đám đông nổi loạn.
Tên thủ lĩnh nghiêm nghị bước lên phía trước.
Hắn trông to cao và dữ dằn hơn bất cứ ai có mặt trước cổng thành ngày hôm ấy.
Tóc hắn cắt ngắn cũn cỡn, quần áo như được cách tân, gọn gàng lịch thiệp.
Phong cách lạ lùng của hắn khiến cho ai nấy nhìn vào cũng phải trầm trồ ngợi khen.
Duy chỉ có nàng là hiểu, mục đích của hắn và đồng bọn là gì.
Nàng xông lên, đối mặt với tên thủ lĩnh.
Trước mặt bao nhiêu kẻ to đô, thô kệch, nàng lên mặt dọa nạt:
– Thả chúng ta, triều đình sẽ để yên cho các ngươi.
Tên thủ lĩnh nhếch môi, thủng thỉnh ghé sát mặt nàng.
Hắn bảo:
– Nhìn xung quanh xem còn ai không mà nạt.
Bọn chúng đã chạy hết rồi.
Nàng giật mình, nhận ra cả kinh thành đông đúc nay đã chỉ còn nàng, đám đông nổi loạn và lũ phản quân đang vây kín.
Cổng thành đã đóng chặt từ khi nghe thấy tiếng súng nổ, hoàn toàn không để ý xem nàng và nhân dân sống chết ra sao.
Hắn thấy nàng ngây ra liền giơ súng chĩa vào thái dương, hất hàm:
– Nói thêm thì chầu ông bà.
Nàng mặt đối mặt với hắn, ánh mắt kiên cường hơn bao giờ hết.
…
– Thứ này, chính là súng trường.
Vào một ngày đẹp trời nọ trên sơn trại, Hạc Hiên vô thức họa nên những bức vẽ rất đỗi khác thường.
Khi được hỏi, chàng mới ôn tồn trả lời:
– Súng trường là vũ khí tối tân nhất của các nước láng giềng.
Trước đây ta vẫn luôn muốn thương thảo với họ về vấn đề chế tạo vũ khí, nhưng họ nhất quyết không cho.
– Thật sao? – Nàng hỏi – Vậy thứ này có gì mà tuyệt diệu đến thế?
– Bình thường chúng ta dùng kiếm, dùng thương để chiến đấu.
Tuy có thể tiêu diệt kẻ thù, nhưng chỉ sử dụng được ở cự li gần.
Súng trường thì khác.
Sức công phá rất lớn, còn có thể bắn đi xa.
– Chàng di ngón trỏ quanh bức vẽ, giảng giải – Muốn kết liễu đối phương, trước tiên nàng phải ngắm.
Ngắm rồi sẽ lên đạn, bóp cò.
Tuy nhiên viên đạn theo thời gian sẽ chúc đầu xuống, vì vậy lúc ngắm sẽ phải hướng lên cao một chút thì đạn mới trúng mục tiêu.
– Ôi phức tạp quá.
– Nàng khoát tay – Thật sự là khó hiểu mà.
Chàng phì cười, vỗ vai:
– Cũng phải học để biết chứ.
Sau này không có ta, nàng phải tự lo cho bản thân đấy.
Ngày ấy chàng chỉ dặn vu vơ, không ngờ hai tháng sau liền ứng nghiệm.
Nàng thấy tên thủ lĩnh chưa nạp đạn, nghĩa là hắn mới chỉ dọa nạt vậy thôi.
Thế nên, nàng cũng chẳng nao núng mà đáp lại:
– Lũ phản quân, ngang nhiên hãm hại bách tính dưới chân thiên tử, tội đáng muôn chết!
– Thiên tử? – Hắn phá lên cười, gác súng lên vai – Ấn kiếm thì mất rồi, vậy mà ngươi vẫn tin vào cái thứ gọi là thiên tử? Tỉnh ngộ đi.
– Hắn vỗ hai phát vào mặt nàng – Bây giờ chỉ có hệ thống tự trị là sáng suốt nhất.
Đi theo chúng ta, các ngươi sẽ được ăn sung mặc sướng.
Nói rồi, hắn cho đàn em giải hết về căn cứ điểm, tống vào một buồng giam.
Cả hơn sáu chục người lúc nhúc trong căn phòng chật hẹp, trông thảm thương vô cùng.
Chuyện chưa đâu vào đâu đã thấy nàng khuỵu xuống, miệng thở hổn hển.