Đọc truyện Ngự Phật – Chương 37: Bỗng dưng có thêm một người cha
Bỗng dưng có thêm một người cha
“Bên ngoài sơn cốc này ít nhất có ba Yêu soái canh giữ, ta cũng không muốn mạo hiểm.” Thực ra thì ba Yêu Soái trong cái nhìn của Hoa Liên thì có chút dọa người, nhưng trên thực tế, bọn họ chẳng qua cũng chỉ để trưng bày, dù sao người thông minh cũng sẽ không tìm đến thành chủ phu nhân của thành Nam Khê Sơn này gây chuyện.
Đây cũng là lý do tại sao Cung Lăng dám đi vào, dù sao, chẳng ai ngờ đến phạm nhân đã bị giam trong phòng giam còn có thể thoát thân.
Tuy nói nàng cũng có thể vô thanh vô tức bỏ đi, nhưng Hoa Liên không định làm vậy. Vị thành chủ phu nhân này lao tâm lao lực vì nàng đến thế, sao nàng có thể không báo đáp được chứ.
“Ngươi muốn bắt giữ ta?” Nói chuyện với người thông minh đúng là sảng khoái, Hoa Liên cũng không phủ nhận. Tu vi của Cung Lăng cao hơn nàng, nhưng cũng chỉ mới đến đỉnh của Yêu Tướng mà thôi, mang theo nàng ta, mặc dù có chút phiền toái, nhưng lại an toàn hơn rất nhiều.
“Ta chỉ muốn mời phu nhân tiễn ta một đoạn thôi.”
“Vậy được, đi thôi.” Có lẽ là vì cảm thấy Hoa Liên không dám đả thương nàng, vị thành chủ phu nhân này trái lại không hề sợ hãi, trong bóng tối, Hoa Liên nở một nụ cười.
Đến khi thủ vệ đứng bên ngoài thấy phu nhân nhà mình và Hoa Liên cùng bước ra, cảm thấy kinh ngạc biết bao. Có điều bọn hắn cũng không nhiều lời, chẳng qua là lúc nghe Cung Lăng bảo không cho phép bọn họ đi theo, sắc mặt hơi có chút biến đổi.
Người ta nói tiễn người ngàn dặm rồi cũng đến lúc từ biệt, đáng tiếc, Hoa Liên cũng không có ý định này. Cung Lăng đi theo Hoa Liên suốt năm ngày, đã sớm ra khỏi địa giới của thành Nam Khê sơn, nhưng Hoa Liên lại không có chút ý tứ muốn thả nàng ta đi.
“Chúng ta đã ra khỏi địa giới của Lâm Châu, ngươi vẫn không định thả ta ra sao?” Hai người đi cùng nhau, nhìn như có vẻ rất quen thân, nhưng trên thực tế, chỉ có Cung Lăng biết, chỉ cần nàng ta dám manh động, đốm lửa quỷ dị kia sẽ thiêu đốt nàng ta trong nháy mắt, thậm chí nguy hiểm đến cả sinh mạng.
Cung Lăng đã thử qua một lần, cái giá đắt phải trả là một cánh tay của bản thân. Đến giờ cánh tay kia vẫn không thể hồi sinh lại, điều này khiến cho nàng sinh ra sự tò mò với ngọn lửa kia, và cả nỗi sợ hãi nữa.
Các loại lửa trên thiên địa, nàng đã gặp không ít, nhưng chưa từng thấy thứ nào bá đạo như vậy.
“Ngươi cảm thấy, giờ ta thả ngươi ra, ta còn có mạng để sống nữa hay sao?” Hoa Liên chậm rì rì nói, trong tay chơi đùa một viên châu màu trắng nhũ.
Vì luôn luôn phải canh chừng Cung Lăng nên nàng không thể không ngừng sử dụng Nghiệt hỏa ra. Muốn thế cần một lượng lớn Yêu khí để duy trì, mà bảo bối có thể để nàng vừa đi lại vừa hấp thu yêu khí mà không tẩu hỏa nhập ma, cũng chỉ có linh cốt.
Tuy nói như vậy có chút phiền toái, nhưng Hoa Liên lại phát hiện ra, nghiệt hỏa vì được sử dụng thường xuyên lại lớn mạnh hơn. Cánh hoa sen thứ tư trên nội đan của nàng dường như sắp bung ra.
Đằng sau hai người có hai cái đuôi đi theo. Đã theo nàng rất nhiều ngày, Hoa Liên cũng tình cờ phát hiện ra khi phái hư thể đi thăm dò vào một buổi tối.
Người nọ cách bọn họ không xa, khoảng cách từ đầu đến cuối đều không vượt quá ba dặm, Hoa Liên không tài nào dùng thần thức để cảm giác được, nhưng trùng hợp Cung Lăng lại có thể. Mà kiểu trùng hợp này, nàng lại không thể vui mừng.
“Đó không phải do ta phái tới.”
“Có lẽ là tướng công của ngươi phái tới chưa biết chừng.” Người đi đằng sau đúng là có chút kỳ quái. Vài ngày qua Hoa Liên vẫn dùng hư thể quan sát hắn, phát hiện hắn chỉ đi theo hai người các nàng, cũng không có ý định thông báo cho người khác.
Lời của Hoa Liên khiến cho Cung Lăng trầm mặc trong chốc lát, sau đó nàng ta chậm rãi mở miệng, “Nếu như ngươi giết ta, có lẽ hắn sẽ vô cùng cảm kích ngươi.”
“Chủ ý này không tệ, có thể khiến thành chủ thành Nam Khê sơn nhận ân tình của ta.” Hoa Liên nói nửa thật nửa giả, nhưng hơi thở lạnh lẽo trong giọng nói của nàng lại khiến cho Cung Lăng rét run cả người.
“Vậy nếu như ta giết ngươi, không biết thành chủ phu nhân có nhận ân tình của ta không đây?” Một giọng nói bén nhọn chói tai đột nhiên vọng tới từ trong cánh rừng hai người vừa đi qua, cuối cùng, có người cũng không chịu nổi, chuẩn bị động thủ với nàng.
Giọng nói này vừa bật ra, lập tức có một bóng trắng đánh úp về phía Hoa Liên, lúc này, Hoa Liên căn bản không có dư thời gian mà để ý đến Cung Lăng, lắc mình một cái muốn tránh khỏi bóng trắng kia, ai ngờ nàng mới xoay qua chỗ khác, một bóng trắng khác đã xuất hiện trước mắt nàng.
Là Hồ yêu! Thứ mùi này rất quen thuộc, hơn nữa, Hoa Liên rốt cục cũng nghĩ ra, bóng trắng vừa mới tập kích mình khĩ nãy, chắc chắn là đuôi của Hồ yêu.
Vì chênh lệch tốc độ, Hoa Liên bị quất cho một cái thật mạnh, lùi lại hơn mười bước mới đứng vững. Đồng thời cũng thấy rõ bộ mặt thật của con hồ yêu đang tấn công mình.
Dung mạo của nữ nhân này nàng thấy rất quen thuộc, chỉ khác là mặc một bộ đồ trắng. Trong trí nhớ, một gương mặt hoàn toàn giống nhau mơ hồ hiện lên. Hoa Liên cuối cùng cũng nhớ ra. Ngày đó, ở Liên Hành sơn, từng có một Hồ yêu tên Hồ Y muốn ra tay với mẫu thân của nàng, kết quả lại trơ mắt nhìn mẫu thân bị Thanh Y mang đi, giận đến thiếu chút nữa phát điên.
Mà người này, dáng dấp giống hệt với Hồ Y.
“Hồ tộc.”
Hồ yêu xinh đẹp phía đối diện cười một tiếng, “Xem ra ngươi đã biết, thực đáng tiếc, nếu vậy ta lại càng phải giết ngươi.”
Nếu như người kia đến để cứu Cung Lăng, có lẽ Hoa Liên còn có đường sống, nhưng xem tình thế trước mắt, nàng căn bản là nhằm về phía Hoa Liên mà đến.
Chẳng lẽ trong thời gian này đã xảy ra biến cố gì? Tại sao người của Hồ tộc lại đến tìm nàng chứ?
“Muốn giết ta, ít nhất cho ta lý do.”
“Lý do à… Hừ, ta nên nói thủ đoạn của Hồ Uẩn cũng đủ lợi hại, có thể khiến tộc trưởng đồng ý tìm ngươi về chăng?!” Hồ yêu áo trắng kia căm giận nói, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống Hoa Liên.
Hoa Liên dù sao cũng không sinh ra trong thế gia Yêu tộc, đương nhiên không hiểu sự trở lại của mình sẽ tổn hại đến lợi ích của bao nhiêu kẻ trong Hồ tộc. Cũng vì mệnh lệnh kia của tộc trưởng Hồ tộc, vô số người trong tộc đều đang nhắm vào Hoa Liên.
Vị trước mắt này, chẳng qua chỉ là nhóm đầu tiên mà thôi.
Hoa Liên coi như đã hiểu ý tứ của nàng ta, âm thầm tính toán một lượt, đấu với nàng ta mình hình như không có bất cứ phần thắng nào, không thể không nói, đây đúng là một loại bi kịch.
“Những gì nên biết ngươi cũng đã biết rồi, bây giờ, để ta tiễn ngươi lên đường đi.” Hồ Vi cũng chẳng bỏ Hoa Liên vào trong mắt, mặc dù nghe tỷ tỷ nói, lúc đó đã chính mắt nhìn thấy Hoa Liên bị Thanh Y giết chết mà bây giờ nàng ta vẫn sống yên lành, cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên, có điều, dù nói sao đi nữa, nàng cũng sống lâu hơn Hoa Liên mấy trăm năm, đương nhiên sẽ không đặt một tiểu yêu vừa mới tu luyện thành hình vào trong mắt.
Ngay khi đang nói, hai tay của Hồ vi đã biến thành vuốt hồ, móng vuốt bén nhọn lóe lên hàn quang. Đúng vào lúc nàng ta nhắm xuống Hoa Liên, Hoa Liên đang chuẩn bị tránh ra thì đột nhiên cảm thấy có một sức mạnh cường đại truyền tới từ phía sau, tiếp đó, nàng bay khỏi đường công kích của Hồ Vi.
Mà đồng thời, một nắm đấm tiến lên nghênh đón hai tay Hồ Vi, trong nháy mắt đã đánh lui nàng ta.
“Tướng công?”
“Quân Hầu!” Hai tiếng hô bật ra từ trong miệng Cung Lăng và Hồ Vi, e là không thể nào ngờ tới, Quân Hầu lại xuất hiện vào lúc này, hơn nữa còn cứu Hoa Liên.
“Người đâu, đưa phu nhân về.” Quân Hầu liếc nhìn Hồ Vi hộc máu té trên đất, lạnh giọng phân phó.
Tiếp đó, một người bước ra từ sau lưng Quân Hầu, Cung Lăng đã nói đúng, người đi theo hai người bọn họ thực sự là người của Quân Hầu.
“Hồ Vi của Hồ tộc?” Quân Hầu kéo Hoa Liên qua một bên, ánh mắt lạnh như băng.
“Quân Hầu đại nhân, đây không phải là Lâm Châu.” Giọng nói của Hồ Vi vừa lạnh lẽo vừa cứng rắn, dù sao nàng ta cũng là người của Hồ tộc, cho dù người tên Quân Hầu này không dễ chọc, nhưng cũng vì sự kiêu ngạo kia mà không chịu cúi đầu.
“Hừ, ta muốn giết ngươi, còn cần phải ở Lâm Châu sao!”
“Giết ta, Hồ tộc sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Câu này của Hồ Vi hết sức ương ngạnh, nhưng nàng ta nói thật, Hồ tộc vô cùng bao che, cho dù trong Hồ tộc nàng chẳng là ai, nhưng cũng không thể tùy tiện bị kẻ khác giết như vậy được.
“Phải không, ta lại cảm thấy, Hồ Hoàng sẽ cảm kích ta đã cứu con gái của ông ta mới đúng.”