Ngự Phật

Chương 36: Ai giữ ai


Đọc truyện Ngự Phật – Chương 36: Ai giữ ai

Ai giữ ai

Trong khoảng thời gian bị giam cầm, phần lớn Hoa Liên đều phải chịu thụ hình. Hình phạt của Yêu tộc so với phàm thế nhiều hơn không biết bao nhiêu, dù sao cũng là một chủng tộc có thọ mệnh dài, luôn có vài đại yêu nhàm chán thì ngồi nghiên cứu cái này.

Bây giờ Hoa Liên đang bị nhốt trong một không gian to chừng một thước vuông, chỉ có thể miễn cưỡng ngồi được, bốn phía đều là bóng tối. Tay chân và cổ của nàng đều bị đeo Khóa Yêu hoàn, phong bế yêu lực toàn thân của nàng lại, có lẽ là sợ nàng ra tay. Quần áo trên người đã sớm rách tơi tả, tuy nói thân thể của Yêu tộc tương đối mạnh mẽ, nhưng ngày nào cũng bị người ta đánh, không có mấy yêu quái chịu đựng được.

“Thống lĩnh, nữ nhân này vẫn không nói, chúng ta có nên…” Bên cạnh phòng giam nhỏ nhốt Hoa Liên, một gã thị vệ vẻ mặt âm ngoan khoa tay múa chân ra hiệu.

“Không được.” Hoành thống lĩnh lập tức lắc đầu, hung tợn nhìn gã thủ hạ một cái, “Vật kia còn chưa hỏi ra, nếu như nàng ta chết rồi, lấy đầu ngươi ra báo cáo chắc!”

“Dạ, dạ, thống lĩnh nói phải, là thuộc hạ suy tính chưa chu toàn.” Tên thị vệ kia luôn miệng nhận sai.

Hoành thống lĩnh liếc mắt nhìn hắn cái nữa, không nói gì thêm. Không phải là hắn e ngại phu nhân, mà là vị thành chủ đã mất tích kia.

Nữ tử này rõ ràng có quan hệ không tệ với Tiểu Chỉ, trước mắt Tiểu Chỉ không thấy đâu, nữ nhân này khẳng định biết gì đó. Nếu như thành chủ quay về, một khi phát hiện người không thấy đâu, mà hắn lại giết chết nữ nhân này, vậy người chết nhất định sẽ là hắn.

Về phần phu nhân… Hoành thống lĩnh lắc đầu, thủ đoạn của phu nhân hắn không tưởng tượng nổi, chỉ cần nàng ta không ra tay với Tiểu Chỉ, thành chủ tuyệt đối sẽ chẳng làm gì nàng ta hết.


Hắn có thể lấy tu vi Yêu Tướng mà làm đến vị trí Đại thống lĩnh của phủ thành chủ, đương nhiên cũng có đạo lý của hắn, vô luận ra sao, nữ nhân này nhất định phải giữ lại.

Nghĩ đến đây, Hoành thống lĩnh không kìm được mà liếc mắt nhìn căn phòng giam Hoa Liên, thủ hạ của hắn từ trước đến giờ không hề biết nương tay khi thẩm vấn phạm nhân, cho dù không thể giày vò nàng ta đến chết cũng sẽ khiến nàng ta đau đến không muốn sống, sao nữ nhân kia tới giờ phút này đến kêu đau cũng không có một tiếng?

Thậm chí, từ khi nàng ta vào đây đến giờ, một câu cũng không chịu nói.

“Thống lĩnh, phu nhân tới rồi.” Vào lúc Hoành thống lĩnh đang ngẩn người, bên ngoài phòng giam đột nhiên có người kêu lên.

“Ừ.” Hoành thống lĩnh gật đầu, thời gian dài như vậy mà chưa hỏi ra được gì, chắc phu nhân cũng thấy nên tới rồi.

Hoành thống lĩnh bước ra khỏi phòng giam, bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ, khắp nơi tràn ngập các loại linh thảo. Đây là Dược cốc thành chủ đặc biệt dựng lên cho phu nhân, e là chẳng ai ngờ được một nơi đẹp đẽ như vậy, lại ẩn giấu một phòng giam tối tăm.

Hoa Liên không phải phạm nhân đầu tiên trong phòng giam, dĩ nhiên cũng sẽ không phải kẻ cuối cùng.

Mấy năm nay, nữ yêu chết ở nơi này nhiều không kể siết. Dĩ nhiên, những chuyện này chỉ có Hoành thống lĩnh và những thị vệ gác ở đây biết.


Cung Lăng vận một bộ đồ tơ tằm hoa lệ màu tím đứng dưới tán cây đèn lồng, ngửa đầu nhìn những quả đèn lồng to bằng ngón cái màu đỏ ối, dưới ánh nắng mặt trời, phát ra những ánh sáng nhàn nhạt màu đỏ. Trên mặt Cung Lăng điểm một nụ cười, nếu như chỉ nhìn vậy thôi, chắc chẳng ai tin rằng, thủ đoạn của nữ nhân này độc ác đến thế nào.

“Phu nhân.” Hoành thống lĩnh đứng cách Cung Lăng chừng năm thước thì dừng lại, nửa quỳ trên đất, đầu cúi thật thấp.

“Hoành thống lĩnh, đã hỏi ra được gì chưa?” Cung Lăng quay đầu đi, trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười.

“Bẩm phu nhân, đến giờ nàng vẫn một câu cũng không chịu nói.”

“Sao? Cứng đầu như vậy à, đưa ta đi gặp nàng.” Lời của nàng đã nói đến cùng, Hoành thống lĩnh khẳng định không có cái gan bằng mặt mà không bằng lòng, như vậy, nữ yêu tên Hoa Liên này cũng rất quật cường.

Bởi vì Cung Lăng tới, cho nên trong phòng gian này hiếm hoi có thêm chút ánh sáng, Hoa Liên bị nhốt trong phòng giam căn bản không thể nào hoạt động cũng ngẩng đầu lên, thấy thiếu phụ mặc quần áo hoa lệ trước mặt, miệng nhếch lên.

“Ta không muốn làm ngươi bị thương, giao sen Tử San ra đây, ta để ngươi đi.” Giọng nói của Cung Lăng vẫn ôn hòa như trước.

Hoa Liên chỉ nhìn chằm chằm nàng ta cả nửa ngày mà vẫn không mở miệng, chỉ có điều ánh mắt kia khiến cho Cung Lăng rất không thoải mái. Không biết là do ánh sáng trong phòng giam quá kém hay là vì sao, con ngươi vốn màu đen của Hoa Liên thậm chí lại hiện lên một vòng tròn màu đỏ, bừng lên thiêu đốt giống như lửa. Chỉ mới nhìn nàng thôi, Cung Lăng đã cảm thấy hết sức khó chịu.


Cái cảm giác nguy hiểm cực độ đó, khiến cho nàng ta không nhịn được cau mày.

“Từ trước đến giờ, ta luôn giữ lời.” Qua một lúc lâu, Cung Lăng lại mở miệng.

Hoa Liên vẫn lặng thinh không nói lời nào.

Cuối cùng, sắc mặt Cung Lăng cũng biến đối, “Giết.” Sau khi nói xong những lời này, nàng xoay đầu đi. Giống như chỉ cần nhìn lâu hơn một chút sẽ làm bẩn mắt mình.

“Phu nhân cẩn thận!” Cung Lăng vừa mới xoay người, Hoành thống lĩnh vốn đang đứng phía sau nàng ta đột nhiên thét to một tiếng.

“Cái gì?” Cung Lăng theo bản năng quay đầu lại, vừa đúng lúc thấy một đốm lửa bay thẳng về phía trán mình, mà Hoa Liên vốn đang bị khóa trong phòng giam lại không thấy đâu. “Hừ, chút tài mọn.” Đối mặt với đốm lửa kề sát mặt kia, Cung Lăng không hề lộ ra vẻ kinh hoàng, chỉ phất tay áo một cái, lập tức dập tắt được đốm lửa kia.

“Thành chủ phu nhân, ngươi chặn sai hướng rồi.” Thanh âm của nữ tử quanh quẩn trong phòng giam, mang theo vài phần ý cười, lại có chút lạnh lẽo.

Cung Lăng cả kinh trong lòng, nhưng không bị giọng nói này mê hoặc, thậm chí ngay cả tay cũng không run rẩy. Hoa Liên thầm than trong lòng, chẳng trách có thể khiến Khổng Uyên kính trọng vài phần.

“Hóa thân?” Lúc này, ngay cả kiến thức sâu rộng như Cung Lăng cũng không khỏi biến sắc, rất hiển nhiên, Hoa Liên mà nàng ta vừa mới nhìn thấy chỉ là hóa thân, nhưng tu vi của Hoa Liên căn bản không thể biến ra thứ này được.

Dĩ nhiên, tục truyền, trong Yêu tộc đích thực có vài gia tộc có thể huyễn hóa ra hóa thân vào Yêu Tướng kỳ, những gia tộc kia… Cung Lăng cau mày, những gia tộc kia, bất cứ là gia tộc nào, nàng cũng không muốn đắc tội, e rằng cho dù có là Khổng Tước Hoàng cũng sẽ không dám tùy tiện đắc tội.


Nữ yêu thoạt nhìn tầm thường này đến từ gia tộc nào trong số đó? Càng nghĩ Cung Lăng lại càng cảm thấy bồn chồn, sao nàng ta không nghĩ đến, Khổng Uyên tại sao lại sinh hứng thú với một nữ yêu như vậy, thậm chí còn sớm chiều chung đụng với nàng một thời gian dài như thế!

Có điều trước mắt, việc nên làm hay không nên làm thì cũng đã làm cả rồi, nếu vậy bắt buộc nàng phải vĩnh viễn giữ Hoa Liên tại đây. Còn về chuyện nàng đã bắt Hoa Liên đi, rất dễ giải quyết.

Cung Lăng thậm chí đã nghĩ đến để cho ai biến thành Hoa Liên.

“Chậc chậc, ta đã nhắc nhở ngươi rồi.” Cung Lăng không hề buông lỏng cảnh giác, nhưng nàng ta không sao ngờ tới, đốm lửa vừa bị mình đánh tan lại dung hợp lại ngay trước mặt nàng, mà khoảng cách của ngọn lửa này với mắt của nàng không tới một tấc.

Ngọn lửa không có lấy một tia nhiệt độ, bùng lên trước mắt nàng ta, đây là lần đầu tiên Cung Lăng cảm thấy sợ từ khi chào đời đến nay, nàng có thể cảm giác được hơi thở tản ra từ đốm lửa chỉ lớn bằng hạt đậu kia kinh khủng đến nhường nào.

“Thành chủ phu nhân, ngươi đoán xem, sau khi chết ngươi có còn cơ hội để đầu thai hay không đây?” Lời của Hoa Liên thay vì nói là hỏi, không bằng nói là cảnh cáo thì đúng hơn.

“Ngươi muốn thế nào?” Cung Lăng nhanh chóng suy nghĩ đối sách, nhưng đốm lửa này thực sự rất quỷ dị, nàng căn bản không dám tùy ý động thủ, chi e thất bại, tính mạng mình cũng khó giữ. Hơn nữa vừa nãy Hoa Liên cũng đã cảnh cáo nàng, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.

“Ta muốn bình an rời khỏi chỗ này.”

“Bây giờ ngươi có thể đi.” Cung Lăng bình tĩnh đáp.

“Thành chủ phu nhân, ta không thích nghe nói nhảm.” Vừa dứt lời, một gã thị vệ sau lưng Cung Lăng đột nhiên ngã xuống, Cung Lăng dùng khóe mắt quét qua một cái, phát hiện trên trán thị vệ kia chỉ có một lỗ nhỏ cháy đen.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.