Đọc truyện Ngự Hỏa Mỹ Nương Tử – Chương 6.2
“Như vậy, làm phiền trang chủ rồi.” Nhưng khi nàng mới lễ phép nói xong, một thanh âm khí phách lại truyền đến.
“Làm phiền cái gì? Hỏa Nhi.” Người tới đúng là Quan Hân Vân, làm Quan Hỏa
Nhi bất an lui từng bước, âm thầm hi vọng hắn không nghe được Quan Phú
Dân đáp ứng chuyện của nàng.
Quan Phú Dân vừa nhìn thấy Quan Hân Vân, khuôn mặt sắc lang lập tức thu hồi.
“Như vậy xin Hỏa Nhi cô nương chờ vài ngày, tại hạ nhất định vì Hỏa Nhi cô nương mà xông pha khói lửa.” Hắn cười cười rồi đi.
Quan Hỏa Nhi phát hiện hình như Quan Phú Dân rất sợ Quan Hân Vân. Diễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn.Bất quá muốn rời xa nơi này, nàng phải lợi dụng Quan Phú Dân mới được.
Nhưng Quan Hân Vân thấy Quan Hỏa Nhi cười với người khác, đáy lòng cảm thấy khó chịu.
Bàn tay to duỗi ra, hắn kéo nàng lại gần, một đôi con ngươi đầy lửa nhìn
thẳng vào mặt nàng, trên đôi môi nở một nụ cười nguy hiểm.
“Hỏa Nhi, nàng vẫn chưa nói cho ta biết đáp án.” Trong giọng nói của hắn
nồng đậm ham muốn chiếm hữu làm nàng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Diễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn.Người này không những siêu cấp ngạo mạn, mà còn siêu cấp bá đạo?
Nàng cũng không phải vật sở hữu của hắn!
Quan Hỏa Nhi dùng lực muốn gạt tay hắn ra, vì thế trên cánh tay truyền đến từng trận đau: “Ngươi làm đau tay ta.”
Quan Hân Vân thấy nàng vai nàng căng ra, thế mới thả lỏng tay một tí, nhưng tay phải vẫn nắm chặt tay nàng.
“Nàng chỉ cần nói cho ta biết đáp án, ta tự nhiên sẽ buông nàng ra.” Nói thì
như thế, nhưng nụ cười trên miệng vẫn mang ý tứ cảnh cáo.
“Rốt cục ngươi muốn biết cái gì? Nói thẳng ra đi.” Nàng giả ngu.
Nụ cười trên mặt hắn càng thêm nguy hiểm.
“Nàng còn chưa nói cho ta biết, nàng làm phiền Quan trang chủ chuyện gì?” Quan Hân Vân không ngại phiền toái nói.
Quan Hỏa Nhi phát giác hắn gọi chính đại ca cùng cha khác mẹ của mình là
Quan trang chủ? Thật là kì quái! Nhưng nàng cũng không có hỏi, chỉ muốn
đánh rớt cái tay đang bám trên người làm nàng tâm phiền ý loạn ra. Diễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn
“Quan trang chủ đề nghị dẫn ta ra ngoài đi dạo một chút, ta lễ phép đáp lại, thế cũng không được à?”
“Thật sao?” Dường như Quan Hân Vân không quá tin tưởng lời nàng nói, làm nàng tức muốn chết.
Nếu không tin lời nàng thì vừa rồi hỏi nàng làm cái gì? Làm điều thừa.
Quan Hỏa Nhi tức giận xoay người muốn đi, nhưng Quan Hân Vân vẫn lôi kéo tay nàng không buông. “Hỏa Nhi, không cần đi cùng với hắn, nếu không, người bị tổn thương chắc chắn sẽ là nàng.” Ngữ khí của hắn làm Hỏa Nhi rung
động. Diễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn
Nàng vội đưa lưng về phía hắn, đến khi nàng ngạc nhiên quay lại thì hắn đã
buông tay nàng ra, cùng Bạch Quốc Hành quẹo vào một chỗ khác của hành
lang gấp khúc.
Mang theo u sầu nồng đậm, nàng từng nghĩ tên
nam nhân này chỉ cao ngạo và ngang ngược mà thôi, thật không ngờ, thật
sự là. . không ngờ. . . . . sau khi kết thúc buổi nói chuyện ngoài ý
muốn ban sáng, Quan Hỏa Nhi thật không ngờ, cái tên Quan Hân Vân ngạo
mạng này trí nhớ vô cùng tốt, hắn vẫn chưa quên lúc trước nói muốn bồi
dưỡng tình cảm.
Vừa đến buổi trưa hắn đã tới lạc viện của nàng, mặc kệ nàng kháng nghị, hắn vác nàng lên vai, thoải mái mà mang ra khỏi phòng.
Quan Hỏa Nhi bị khiêng trên vai hắn, dưới sự cười trộm và ánh mắt kinh ngạc của đám hạ nhân, nàng la to.
“Bỏ ta xuống, này, tên tự đại cuồng chết tiệt, ta bảo ngươi bỏ ta xuống,
ngươi có nghe không?” Nàng dùng sức đánh vào lưng hắn, nhưng có vẻ như
không ảnh hưởng gì đến hắn.
“Ta không phải tên Uy !” Quan Hân Vân vỗ vỗ nàng, bước đi thoải mái ngay cả thở cũng không gấp tí nào, tự tại đáp.
Quan Hỏa Nhi tức giận đến nỗi muốn phóng hỏa đốt cháy hắn.
Nhưng nàng chưa kịp động thủ, cả người nàng đã bị hắn quăng lên trên ghế, đau đến nỗi nàng kêu to ra tiếng.
“Ui da! Đau quá! ngươi có biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc không a.” Diễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn Cũng không để ý đến vấn đề hình tượng, nàng trực tiếp mở miệng mắng hắn.
Đợi nàng mắng xong, mới phát giác bên cạnh đứng không ít hạ nhân, đang khanh khách cười trộm.
Đáng chết! Đều do tên tự đại này làm hại! Nàng không hiểu sao nàng rất dễ
tức giận với hắn, chẳng lẽ bát tự không hợp sao? Bằng không tại sao chỉ
cần có chuyện liên quan đến hắn nàng đều dễ dàng tức giận? (mèo: Bởi vì
tiểu Vân là nam chính a)
Trên mặt Quan Hân Vân vẫn là nụ cười lạnh lùng tự tin, liếc mắt nhìn nàng một cái, không để ý đến lời của
nàng, nói với một nha hoàn hầu hạ: “Mang đồ ăn lên.”
LÀm
người ta ngoài ý muốn chính là, thời điểm hắn đối mặt với hạ nhân, giọng điệu và ánh mắt kia tựa như lúc đầu Quan Hỏa Nhi mới gặp hắn, giống như được kết từ băng, ngàn đao vạn kiếm cũng không chém được, làm cho người ta không rét mà run.
Quan Hỏa Nhi nhìn một chút, phát hiện Quan Hân Vân thật đúng là một quái nhân.
Có khi lạnh lẽo giống như đại ma đầu của địa ngục, có khi lại bá đạo coi nàng là vật sở hữu, có khi lại u buồn không giống hắn.
Đến tột cùng thì hắn là cái dạng người gì? Đến nay vẫn là một bí ẩn không thể giải đáp.
Chỉ tiếc, hiện tại nàng phải tìm số 63 và số 77 nên không thể ở lâu, nàng
còn rất hứng thú hủy bỏ bề ngoài sương lạnh kia, cho mọi người thấy được bộ mặt thật của hắn.
A! Đáng chết, nàng lại suy nghĩ cái gì ?
LẮc lắc đầu, Quan Hỏa Nhi hung hăng trừng mắt với hắn.
Quan Hân Vân nhìn nàng không giấu diếm oán hận chút nào, khóe môi lại giương lên, làm Quan Hỏa Nhi tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Xem kìa, mặt trời đang lặn.”
Hắn đột nhiên chỉ hướng xa xa, Quan Hỏa Nhi vừa rồi còn tức giận bỗng thấy
kinh ngạc, thì ra chỗ bọn họ ngồi bây giờ chính là trên tầng cao nhất
của lầu các.
Đường chân trời phía tây xa xa kia, mặt trời giống như một quả cầu lửa kéo theo những rặng mây đỏ.
“Trời ạ! thật là đẹp.” Loại cảnh đẹp mà người bình thường có thể dễ dàng
thấy, nàng đến bây giờ mới may mắn được nhìn thấy, sự kích động trong
lòng đã không thể dùng từ ngữ để hình dung.
Quan Hân Vân thấy Quan Hỏa Nhi cảm động cười, chính hắn cũng vô ý xả ra một nụ cười dịu
dàng. Tại thời điểm Hỏa Nhi không chú ý, chậm rãi phát sinh.
Thật là tiểu nhân nhi kì lạ, vì sao nàng luôn có thể thu hút được sự chú ý của hắn.
Trong khi lực chú ý của Quan Hỏa Nhi bị cảnh hoàng hôn mỹ lệ kéo đi thì một bàn đồ ăn tinh xảo mỹ vị đã được bưng lên.
“Hỏa Nhi, đừng chỉ xem cảnh đẹp, phải ăn nữa.” Quan Hân Vân mỉm cười, không thể không mở miệng kéo tâm hồn Quan Hỏa Nhi về.
Quan Hỏa Nhi chớp mắt hai ba cái mới quay đầu lại, nhưng mà nàng vẫn nhớ đến “mối thù” vừa nãy, cho nên phàm là món ăn Quan Hân Vân gắp vào chén cho nàng, nàng đều không ăn.
Đương nhiên, Quan Hân Vân cũng phát hiện rất nhanh, bởi vậy nụ cười của hắn lại càng thêm tà khí làm cho
nàng dựng hết cả tóc, giống như báo săn nhìn chằm chằm con mồi, chậm
chạp tới gần.
Quan Hỏa Nhi nuốt nuốt nước miếng, cúi đầu, bới vài miếng cơm vào trong miệng.
Nhưng cá tính cố chấp vẫn khiến nàng không gắp thức ăn của Quan Hân Vân, làm cho ánh mắt của Quan Hân Vân đều khó hiểu.
“Hỏa Nhi, nàng cảm thấy mấy món ăn này ăn không ngon sao ?” Đột nhiên thanh
âm của hắn vang lên bên tai nàng, hại nàng thiếu chút nữa từ trên ghế
nhảy dựng lên.
Trời đất! Hắn dựa tới đây hồi nào vậy? Đã thế
còn thổi khí bên tai nàng, hại nàng bị mắc nghẹn, vội vỗ vỗ ngực ho.
“Khụ khụ khụ.”
Kiếp trước tên kia rốt cục là động vật gì đầu thai a? Tại sao đi đường hoàn toàn không có tiếng động, dọa đến nàng.
Quan Hân Vân nhếch đôi môi gợi cảm lên, thân mình to lớn dựa tới gần nàng,
sau đó lúc Quan Hỏa Nhi không chú ý thì thật nhanh đem nàng ngồi lên bắp đùi hắn, tay vỗ vỗ lưng nàng. Diễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn
“Hỏa Nhi, không có việc gì, không có việc gì, chỉ là nghẹn thôi, mau uống nước nhuận hầu.”
Hắn không giấu vết đưa nước trà cho Hỏa Nhi, để cho nàng uống ừng ực ừng ực xong, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Hô! May là động tác của ngươi mau. . . . .” Nàng chậm nửa nhịp mới phát
hiện, nghế dựa của nàng từ khi nào trở nên vừa mềm mại lại thoải mái, sẽ không phải là. . . . . “Oa! Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
Quan Hỏa Nhi giật mình nhảy sang một bên, chỉ thấy Quan Hân Vân là một bộ dáng vô tội, mở hai bàn tay to ra.
“Ta nghĩ là nàng đã biết ta tới đây ngồi rồi.”
Nhìn hắn nói thật vô tội, nhưng Quan Hỏa Nhi vẫn tức đến đỏ cả mặt, chỉ tay vào hắn lại không biết mắng như thế nào.
“Ngươi. . . . . ngươi . . . . . ngươi.” Ai! Chỉ tại trước kia khi ở sở nghiên
cứu nàng vô cùng ngoan ngoãn, chứ nếu như nàng là số 63 thì nàng đã dùng một chuỗi những lời mắng thô tục phản kích hắn, đáng tiếc. . . . chỉ
là, nàng đã quyết định không cùng hắn đấu võ mồm nữa, nàng luôn ở thế hạ phong.
Hừ! hừ! Nhất định sẽ có một ngày nàng hung hăng phong hỏa đốt hắn, để hắn được nhìn thấy cái gì gọi là thịt người nướng BBQ.
Cứ như thế qua vài ngày, Quan Hỏa Nhi luôn luôn cẩn thận, dưới tình huống bị Quan Hân Vân hạn chế không chiếm được câu trả lời của Quan Phú Dân, Diễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn nàng liền tỉ mỉ xem xét địa hình Quan gia trang, cuối cùng nàng quyết định kế hoạch rời đi.
Nhưng, trước tiên nàng cần một “phương tiện giao thông”, cũng chính là con ngựa.
Hôm nay, nàng lựa lúc tiểu nha hoàn không chú ý, giả bộ vô ý mà đi tới chuồng ngựa của Quan gia trang.
Nang nhìn bên trong rào chắn phía trước có người đang thuần phục ngựa, mà
mấy người chăm sóc ngựa đang ngồi một bên quan sát, Quan Hỏa Nhi thầm
nghĩ thời cơ đã đến.
Nàng lặng lẽ đợi lúc lực chú ý của bọn
họ bị dời đi liền tiến vào chuồng ngựa, nhìn thấy bên trong không có ai
thì mới mở to mắt mà chọn ngựa cho mình.
“Uhm, con này quả
nhiên không tệ.” Quan Hỏa Nhi đi đến cuối chuồng, thấy một con ngựa toàn thân màu đen, liền quyết định dùng nó để thực hiện kế hoạch của mình.
Cũng không biết tại sao, hắc mã này làm nàng liên tưởng đến bộ dáng Quan Hân Vân.
Bởi vì thoáng nhìn thấy Quan Hỏa Nhi nó liền ngẩng đầu ngựa lên, hí vài
tiếng, bốn vó đạp mạnh, nhìn y chang bộ dáng tự cao tự đại của Quan Hân
Vân, Diễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn cho nên nàng mới có ảo tưởng như thế.
“Này! ngươi sẽ không phải là ngựa của Quan Hân Vân chứ?”
Nàng không suy nghĩ nữa, đi qua vỗ vỗ đầu nó, trấn an đồng thời bồi dưỡng
tình cảm với nó. Nhưng mà hậu quả là nàng vội vàng rụt bàn tay nhỏ bé
lại vì hắc mã há to miệng hí vài tiếng, giống như muốn cắn tay nàng,
khiến nàng sinh lòng e ngại.
“Đáng ghét, ta biết ngay ngươi là ngựa của Quan Hân Vân mà, hừ! Đã thế thì không phải ngươi thì ta không cưỡi.”
Vừa dứt lời, đang muốn bước qua rào chắn thì người thuần hóa ngựa bên ngoài đã trở về, một vài mã đồng(*) cũng trở về trong chuồng ngựa, dọa nàng
giật mình.
(*) Mã đồng: chú bé chăm sóc ngựa.
“Thảm rồi! Tại sao bọn họ trở về nhanh như vậy?”
Quan Hỏa Nhi đi về phía trước vài bước, trốn ở bên cạnh đống lương thực, chở mã đồng đi qua mới vội vàng rời đi.
“Phù! xem ra, chờ tối không có ai rồi lại đến.” Nàng lẩm bẩm: “Cũng tốt, dù sao hành trang của ta cũng chưa cầm đến, không vội.”
Thế là nàng chuyển phương hướng, đang muốn trở lại sân viện của mình thì đụng phải một bức tường thịt.
“Ui da. . . . . thực xin lỗi.” Người nọ lễ phép đỡ nàng dậy, hỏi: “Thực xin lỗi, người không sao chứ? Hỏa Nhi tiểu thư.”
Quan Hỏa Nhi nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn, mới nhận ra hắn là một trong
hai gã thuộc hạ bên người Quan Hân Vân – Vu Chiêu Đường.
Vu
Chiêu Đường hoàn toàn khác với Bạch Quốc Hành nàng từng gặp lúc mới thức dậy. Hắn có vẻ thâm trầm và bình tĩnh, nói cũng không được vài câu, tựa như hắn không tồn tại.
“Ta không sao, cám ơn ngươi.” Quan Hỏa Nhi ở trong Quan gia trang lâu như vậy, bây giờ mới nói với hắn câu đầu tiên.
“Hỏa Nhi tiểu thư tới chỗ này đi dạo sao?” Hắn cười ôn hòa hỏi, khiến Quan Hỏa Nhi cảm thấy hắn là người dễ dàng thân cận. Diễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn “Ừ. . . Đúng vậy, ta vừa mới thấy có người thuần hóa ngựa, cho nên mới đi tới xem.” Nàng chỉ hỏi một nửa sự thật.
“À. . . Vậy Hỏa Nhi tiểu thư cảm thấy, tài thuần hóa ngựa của chúng ta như thế nào?”
Vu Chiêu Đường hỏi như thế làm Quan Hỏa Nhi ngốc luôn, bởi vì vừa rồi nàng căn bản không chú ý người thuần hóa ngựa bên trong là ai, cho nên không trả lời được.
Cho nên nàng ngượng ngùng cười cười: ” Thực
xin lỗi, ta không để ý, vậy… ta đi trước.” Tùy tiện nói với hắn vài
câu cho có lệ, rồi bỏ đi.
Vu Chiêu Đường chăm chú nhìn phương hướng Quan Hỏa Nhi rời đi, cặp mắt kia nhìn theo nàng có chút dịu dàng, như nghĩ tới cái gì.
Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng của Quan Hỏa Nhi nữa, hắn mới chậm rãi rời đi.
Đêm hôm đó, Quan Hỏa Nhi thay đổi thường phục, vào bếp mang theo ít đồ ăn, vội vàng chạy tới chuồng ngựa, chuẩn bị bỏ trốn.
Nàng tìm thấy con hắc mã hồi sáng, bất chấp mình có thể bị nó đả thương, liền
ép buộc dắt nó ra.
Đợi nàng thật vất vả mới dắt được hắc mã ra, thì có một vấn đề cực lớn xuất hiện, NÀNG KHÔNG BIẾT CƯỠI NGỰA !!!
Quan Hỏa Nhi cười khổ nhìn con ngựa kiêu ngạo, trong cái rét lạnh đêm đông
mũi nó phun ra từng đợt sương trắng, chân không ngừng đạp.
Bất đắc dĩ, nàng phải nói nhỏ với cái lỗ tai dựng thẳng của con ngựa, mà
cũng kì quái, hắc mã kia dừng lại động tác, cúi đầu xuống giống như nói
“Aizz, không có cách nào khác, ta đành uất ức chở ngươi một đoạn đường.”
Giống như mời nàng lên ngựa, làm nàng giật mình bật cười.
“Được, nếu ngươi đã chịu chở ta rồi, thì giữa đường không được quăng ta xuống nga~ hiểu chưa.” Diễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn Quan Hỏa Nhi buồn cười nói với hắc mã to lớn, nàng không biết lên yên ngựa, đương nhiên phải cẩn thận một chút.
Lại ra lệnh lần nữa nàng mới xoay người lên ngựa.
Nhưng sau khi Quan Hỏa Nhi lên ngựa, hắc mã kia lại ngẩng đầu hí một tiếng khiến nàng hết hồn.
“Ặc, trời ạ! Ngươi im lặng một chút a, nếu bị Quan Hân Vân phát hiện thì sao ta đi được.” Nàng mắng hắc mã vài tiếng, hắc mã liền phóng chạy băng
băng.
Không lâu sau liền chở Quan Hỏa Nhi biến mất phía đường chân trời.